Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Thượng Vô Tình

Phiên bản Dịch · 2883 chữ

- Không được. Vùng biển này tràn ngập nguy hiểm, nếu chúng ta đi vào vùng biển chưa quen thuộc, với tu vi của chúng ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Khu vực Phá Lãng Hào lựa chọn, đều đã được siêu cấp cao thủ ngoài Thần Đạo thâm dò rồi, chính là địa phương thích hợp nhất cho chúng ta lịch lãm rèn luyện. Cho nên, chúng ta phải đi theo mới được. Nhưng mà...

Bỗng nhiên Tiêu Như Mộng nói tới đây thì dừng lại nhìn Dương Thiên Lôi, nói tiếp:

- Thời điểm tới trạm sau cùng, chúng ta sẽ không trở về Phá Lãng Hào, trực tiếp rời khỏi. Như vậy chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều. Chắc chắc sẽ có người trên Phá Lãng Hào biết được chúng ta giết chết Tiền Đa Đa trong quá trình lịch làm rèn luyện, đến lúc đó thế lực sau lưng Tiền Đa Đa không thể nào không tra xét được.

_ - Được, cứ quyết định như vậy. Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn là đạo lữ. _

Ánh mắt Dương Thiên Lôi sáng ngời nhìn Tiêu Như Mộng.

Tiêu Như Mộng gật đầu.

Hai canh giờ sau, dưới sự cẩn thận của Dương Thiên Lôi, hai người đã xuất hiện trên không trung Phá Lãng Hào, Tiêu Như Mộng lúc này được Dương Thiên Lôi ôm trong ngực, xưng hô sư phụ trong lời nói, lần nữa biến thành Mộng Mộng thân mật. Tiêu Như Mộng đi trước, Dương Thiên Lôi đi sau, giống như thần tiên quyến lữ, đạp lên kiếm quang hạ xuống boong tàu.

Lúc này, sắc trời còn sớm, cơ hồ tất cả tu luyện giả vẫn chưa trở về mới đúng, khi hai người vừa đáp xuống boong tàu, lại nhìn thấy trên boong tàu xuất hiện thêm một người ngồi đó, không phải Bách Hiểu Sanh Mạc Thương thì là ai?

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái, thời điểm sáng sớm bạn thân của mình đã ngồi đó, sau khi mình trở về, vẫn còn ngồi chỗ đó, chẳng lẽ bạn thân của mình tới đây là để ngắm cảnh du lịch, căn bản không đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện?

_ - Tiêu huynh đệ! _

Bách Hiểu Sanh nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng trở về, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó kinh hỉ đứng dậy, bước nhanh về phía Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng.

_ - Mạc huynh, ngươi không đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện? _

Sau Bách Hiểu Sanh Mạc Thương ôm quyền thi lễ với Tiêu Như Mộng xong, mới lên tiếng:

_ - Cả đời này của vi huynh không phải đi trên con đường võ đạo, sở dĩ tu luyện bởi vì ta muốn sống thêm vài năm mà thôi. Tiêu huynh đệ, có thể ngồi xuống nói chuyện được không? - Cái này... _

Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng. Bách Hiểu Sanh nào cho Dương Thiên Lôi cảm giác không phải người xấu, hơn nữa người này đã từng nhắc nhở mình hai lần, dù không có ý nghĩa gì thực chất, nhưng cuối cùng vẫn xuất phát từ thiện ý, cho nên không có cự tuyệt.

_ - Các ngươi cứ nói chuyện, ta về tu luyện trước. _

Tiêu Như Mộng nói rất ôn nhu.

_ - Đa tạ đệ muội! _

Trên mặt Bách Hiểu Sanh Mạc Thương hiện ra thần sắc vui mừng, vội vàng ôm quyền thi lễ với Tiêu Như Mộng.

Bách Hiểu Sanh gọi một câu đệ muội, làm cho nội tâm của Tiêu Như Mộng run lên, có lẽ lo lắng bị Bách Hiểu Sanh nhìn ra mánh khóe, Tiêu Như Mộng vội vàng trở lời:

_ - Không nên khách khí! _

Sau khi nói xong, lại quay người nhìn Dương Thiên Lôi, lộ ra nụ cười nhu tình mật ý, nói ra:

_ - Tiểu Thiên, ta ở trong phòng chờ ngươi. _

Tiêu Như Mộng biểu hiện như thế, đã làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy ngẩn ngơ, đồng thời mở cờ trong bụng, vội vàng ứng một tiếng _ “Ừ” _ . Dõi mắt nhìn theo cho đến khi Tiêu Như Mộng bước vào trong boong tàu, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt Bách Hiểu Sanh Mạc Thương nhìn theo bóng lưng của Tiêu Như Mộng khuất trong boong tàu mới thu hồi, thầm nghĩ trong lòng:

_ - Như, rất giống, đúng là rất giống... Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã cảm thấy rất quen mặt... Xem ra Dương Mộng này có khả năng là hậu nhân của nàng... _ Nghĩ đến đây, Bách Hiểu Sanh vội vàng nhiệt tình cười nói với Dương Thiên Lôi:

_ - Tiêu huynh đệ, các ngươi đúng là phu thê ân ái, vi huynh rất ao ước a... Tiêu huynh đệ, chúng ta đi lên tầng năm Tiên Ẩm Thính vùa uống rượu vừa trò chuyện? Vi huynh mời ngươi. - Được. _

Dương Thiên Lôi sảng khoái đáp.

Sau một lát, hai người đi tới tầng năm...

Dương Thiên Lôi sau khi tới Phá Lãng Hào vẫn còn chưa tới tầng năm bao giờ. Mới đi đến cửa vào đã khiến cho hắn chút kinh ngạc. Một khí tức xa hoa cực độ đập vào mặt, khắp nơi vàng son lộng lẫy. Mặc dù lúc này tất cả tu luyện giả đã đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện nhưng ở cửa ra vào vẫn có hai hàng tiểu cô nương xinh đẹp đứng đấy. Tiểu cô nương hai đùi thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cổ áo trễ lộ ra khe rãnh mê người lại đang cung kính hành lễ càng thêm xuân tình mênh mông, kiều diễm vạn phần.

_ - Hai vị tiên sinh, xin hỏi cần phục vụ gì? _

Nhân viên phục vụ xinh đẹp cung kính nói với hai người.

_ - Đưa bọn ta đến Tiên Ẩm sảnh. Bách Hiểu Sanh Mạc Thương nói thẳng.

- Được, mời đi theo ta! _

Không gian tầng này dung hợp không gian pháp tắc càng cường đại hơn, lớn vô cùng. Dương Thiên Lôi vừa đi vừa tò mò ngắm nhìn hết chỗ này tới chỗ khác.

_ - Tiểu huynh đệ, chưa tới đây bao giờ sao?

- Chưa. Thoạt nhìn bề ngoài cũng không tệ. _

Dương Thiên Lôi khẽ nói. Hai bên hành lang rộng rãi là những đại sảnh độc lập, phong cách trang trí không giống nhau, có cửa hàng bán pháp bảo, có cửa hàng bán đạo phục, còn có một ít kì trân dị bảo, nhưng làm cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là có cái gọi là _ “Mãi Xuân lâu” _ có vô số thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đại sảnh. Hậu Thiên, Tiên Thiên đều có, quần áo phong phanh, thân thể mềm mại như ẩn như hiện. Dương Thiên Lôi mặc dù không có hứng thú nhưng vẫn có chút kích động. - Ha ha, đó là đương nhiên. Lúc nghỉ ngơi có thể tới chỗ này đi dạo, tuy không lớn nhưng không khác một thành trì là mấy, chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Sòng bạc, lôi đài dưới mặt đất, cửa hàng kỳ trân dị bảo đều được, Mãi Xuân lâu cũng không tệ, chẳng qua tiểu huynh đệ ưng thuận thì không cần...

Bách Hiểu Sinh Mạc Thương vừa đi vừa giới thiệu với Dương Thiên Lôi.

_ - Mãi Xuân lâu chính là cái kia hay sao? _

Dương Thiên Lôi có vẻ như tò mò hỏi.

_ - Ừ, chẳng lẽ lão đệ có hứng thú?

- Tuyệt đối không có! _

Ta chỉ hiếu kỳ một chút mà thôi! Dương Thiên Lôi gấp gáp nói.

Sau khi đi qua nghìn mét, hai người mới đến được Tiên Ẩm sảnh.

Tiếng đàn du dương phiêu đãng lúc hắn bước vào Tiên Ẩm sảnh, Dương Thiên Lôi thậm chí cảm giác như đi vào tiên cảnh. Không gian này như một thế giới khác, nóc nhà cực cao có hoa văn như trời xanh mây trắng mà trên mặt đất thì đình đài, thủy tạ, kỳ trân dị thảo đầy đủ mọi thứ, những căm phòng lịch sử được phân bố rất khác biệt, không chen chúc lại tràn ngập phong cách. Chính giữa đình đài là một nữ hài mặc váy dài trang nhã xinh đẹp ưu nhã gảy đàn.

_ - Hai vị tiên sinh có thể ở đây chứ? _

Lúc phục vụ đưa hai người tới dưới đình đài liền cung kính hỏi.

_ - Tiểu huynh đệ như thế nào đây? _

Bách Hiểu Sinh Mạc Thương hỏi Dương Thiên Lôi.

_ - Có thể!

- Được, vậy ở đây. Tiểu cô nương, lấy cho chúng cha hai bình rượu tốt nhất, với một ít món ăn tinh xảo. _

Bách Hiểu Sanh Mạc Thương nói.

_ - Tiểu huynh đê, huynh đệ mời ngươi một ly! _

Sau khi rượu và thức ăn đã đến, Mạc Thương đổ đầy rượu nói.

Dương Thiên Lôi cũng không khách khí uống một hơi cạn sạch.

_ - Tiểu huynh đệ, các ngươi trở về sớm như vậy có phải là vì bọn Tiền Đa Đa? _

Mạc Thương hỏi.

_ - Xem như thế đi. Dương Thiên Lôi hàm hồ nói. _

- Vi huyh vốn đang lo lắng cho các ngươi, có thể trở về là tốt rồi. Xem ra lầm này lịch lãm rèn luyện các ngươi sợ là gặp rắc rối rồi. Tiền Đa Đa nhất định sẽ dây dưa không ngừng đấy. Mạc Thương nói: - Chẳng qua ta có thể giúp các ngươi một chút, dù sao ta lại không đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Lúc ta nhìn thấy bọn hắn đi ra ngoài sẽ thông tri cho các ngươi đi ra ngoài, sẽ không sợ bọn họ phát hiện các ngươi. Trừ khi bọn hắn cho người theo dõi chờ các ngươi. Vậy thì không có biện pháp.

_ - Không có việc gì. Đa tạ Mạc huynh quan tâm. Chẳng qua cái loại rác rưởi bọn hắn nói không chừng hôm nay bị trời phạt sét đánh chết rồi, ha ha! _

Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói, vẻ mặt không để lời của Tiền Đa Đa vào tâm.

_ - Ha ha. Nếu thật như vậy thì các ngươi an toàn rồi.

- Đúng vậy. Mạc huynh, ngươi tới ta không phải vì chuyện này ử? _

Dương Thiên Lôi hỏi.

_ - Cái này... Không biết có nên nói hay không hi vọng tiểu huynh đệ đừng nên trách, là chút sự tình quan hệ với đạo lữ của ngươi. _

Bách Hiểu Sinh Mạc Thương nói.

_ - Đạo lữ của ta. _

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi:

_ - Chuyện gì?

- Tiểu huynh đệ, ngươi xem cái này trước đi! _

Bách Hiểu Sinh Mạc Thương thấy Dương Thiên Lôi cũng không cso biểu hiện gì khác thường liền lấy một bản đại thư cực kỳ tinh xảo rất dày, so với bình thường phải lớn hơn gấp hai lần.

_ - Cái này là cái gì? Dương Thiên Lôi tò mò hỏi.

- Ngươi nhìn sẽ biết, từ từ mà xem! _

Bách Hiểu Sinh Mạc Thương nói xong liền đổ ra trước mặt Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nghi hoặc, nhẹ nhàng mở tờ thứ nhất ra. Một chữ to hiện ra trước mặt hắn _ “Thiên Huyền đại lục ngàn năm thiên tài lục” _

_ - Ngàn năm thiên tài lục? _

Dương Thiên Lôi nghi hoặc nhìn Bách Hiểu Sinh Mạc Thương hỏi.

_ - Ừ, Những cái này là mấy đời trước Bách Hiểu Sinh truyền thừa xuống, gần đây là vi huynh tăng thêm đấy.

- Ngươi cứ xem từ từ. _

Bách Hiểu Sinh nói. Cũng không nói thẳng đến tột cùng là chuyện gì. Chẳng qua hắn có thể khẳng đinh chỉ cần Dương Thiên Lôi thấy ghi chép của sách liền thắc mắc.

Thấy vẻ mặt của Bách Hiểu Sinh, Dương Thiên Lôi thoáng nghĩ tới điều gì đó, nhất là nghĩ đến Tiêu Như Mộng đã từng nói một lần nữa tu luyện khiến cho Dương Thiên Lôi kích động hẳn lên. Không thể chờ đợi nữa mà mở tờ thứ nhất, hiện ra trước mắt là một đồ án thiếu niên trông rất sống động. Phía dưới đồ án, ghi chép kỹ càng tu vi, tuổi, tất cả đến khi bước vào Thần Đạo.

Thấy vậy, Dương Thiên Lôi càng xác định phỏng đoán của mình, tuy hắn rất muốn mở ra ghi chép bốn trăm năm trước nhưng nghĩ đến Tiêu Như Mộng đến cả mình cũng không nói chỉ sợ tất có ẩn tình cho nên không để Bách Hiểu Sinh Mạc Thương thấy điều gì nên hắn chỉ có thể mở ra từng tờ một, lật nhanh để xem.

Rốt cục, một thân ảnh trông rất sống động đập vào mắt hắn, Dương Thiên Lôi không kìm được mà lộ ra sự sợ hãi cực độ!

Thân ảnh kia là như thế nào?

Người bồng bềnh, đạp kiếm mà đứng, mặc một thân đạo bào màu trắng, ánh mắt tinh khiết không nhiễm trần thế, phảng phất không ẩn chứa chút nào tình cảm nhân loại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không có chỗ nào không tinh khiết, thân ảnh uyển chuyển tràn đầy thánh khiết.

Đây không phải Tiêu Như Mộng thì là ai?

Dương Thiên Lôi có nén nội tâm kích động, tận lực không biểu hiện dị thường gì ra ngoài, ánh mắt chậm rãi nhìn về ghi chú phía dưới đồ án. Lúc hắn thấy tên môn phái, trong lòng liền _ “lộp bộp” _ một phát, một danh tự hoàn toàn lạ lẫm _ “Nguyễn Hi Vũ” _ càng khiến tim hắn đạp nhanh thêm. Ghi chú cuối cùng _ “Mai danh ẩn tích, không biết tung tích” _ cùng với đủ loại suy đoán cùng với tin đồn hiện tại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định sư phụ của mình là Tiêu Như Mộng, là thiếu nữ thiên tài nhất bốn trăm năm trước, tu luyện _ “Thái Thượng vô tình” _ , mười tám tuổi đột phá tới Tiên Thiên cấp năm, là thiếu nữ thiên tài _ “Nguyễn Hi Vũ” _ có chiến lực cường hãn vô cùng.

Nàng tại sao lại đạo cơ hủy hết, vì sao lại phải tu luyện một lần nữa, là ai khiến nàng nhập phàm trần, vì sao lại ẩn nấp ở Trảm Không Kiếm phái?

Một đống nghi vấn xuất hiện trong thâm tâm của Dương Thiên Lôi, liên tưởng đến vẻ mặt mê man lần đó của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi biết rõ trên người sư phụ tồn tại thiên đại bí mật, nàng không muốn nói cho bất cứ ai bí mật kinh thiên.

Trong lòng Dương Thiên Lôi tràn đầy sự thương tiếc cùng với tự trách mình. Lúc Tiêu Như Mộng thành khẩn nói hắn luyện tà công, Dương Thiên Lôi mặc dù không trách cứ chút nào nhưng cảm giác là nàng cũng không ưng thuận tu luyện cái này, nàng dùng tà công hại người nhưng những người bị hại đều tính kế với nàng. Nhưng với tư chất của Tiêu Như Mộng, bất cứ nam nhân nào thấy mà không động tâm? Ham mê nữ sắc vốn là chuyện thường tình. Nếu không có hành động nào quá khích, không đụng đến điểm mấu chốt đạo đức đều có thể tha thứ. Đương nhiên, Dương Thiên Lôi cho rằng không nên, vì hắn không muốn bất cứ kẻ nào thấy thân thể của Tiêu Như Mộng, mặc dù thân thể kia chỉ là ảo ảnh nhưng hắn cũng không bằng lòng.

Hơn nữa, Dương Thiên Lôi biết rằng người nào bị cắn nuốt cũng không chỉ thấy được ảo ảnh mà là đang ảo cảnh đã đạt được thỏa mãn. Cho dù những người kia cũng sẽ chết đi nhưng cũng khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy rất không thoải mái. Cái này là nam nhân là trời sinh ra như vậy.

Nhưng giờ khắc nà, Dương Thiên Lôi rốt cục minh bạch Tiêu Như Mộng tại sao làm tất cả những cái kia.

Hắn, chỉ là bởi vì tu luyện sáu năm không hề tiến thêm nên đã nhận bao nhiêu xem thường, trào phúng cùng áp lực? Mà Tiêu Như Mộng, là một thiên chi kiều nữ, bị đánh rơi phàm trần, tâm tình sẽ như thế nào? Sẽ thống khổ tới thế nào? Nếu như là mình thì có thể thừa nhận được sao?

Là cái gì làm cho nàng còn sống?

Cừu hận! Chỉ có cừu hận mãnh liệt mới khiến nàng bất kể giá nào sống đến bây giờ!

Bạn đang đọc Huyền Thiên của qui24122015
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 910

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.