Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ Sư Lời Thề

Tiểu thuyết gốc · 2278 chữ

Bên trong tiểu đình Lý Trường Diêu chưởng môn đàm đạo cùng hai vị trưởng lão, chính là họ Từ và Thanh Hy đạo cô.

“ Từ sư huynh, Thanh sư tỉ, Lý mỗ nghe nói hai vị đều thu được cho mình tâm đắc đệ tử. Nói vậy lần này cả hai tên đệ tử kia tư chất vượt trội?” Lý Trường Diêu nhấp một ngụm trà, khoan thai dáng vẻ, mỉm cười hỏi.

“ Hắc, tên đệ tử của Từ mỗ tư chất chỉ là trung giai, làm sao dám nhắc đến, so với đệ tử Thanh Hy sư muội kém xa.” Từ trưởng lão vuốt râu, lắc đầu cười.

“ Đệ tử ta tư chất tuy thương giai, nhưng tâm tính so với đệ tử Từ sư huynh lại không bằng. Hắn tại một cửa khảo nghiệm tâm tính kia thu hoạch hẳn là không cao!” Thanh Hy đạo cô than.

“ Chưa chắc, tính cách càng đơn thuần, một cửa khảo nghiệm kia mà nói ảnh hưởng không lớn.” Từ trưởng lão lắc đầu, tỏ ra am hiểu.

Hai người vốn đồng bối sư huynh muội, bên trong quan hệ từ lâu đã thân thiết, thực tế nhà ai đệ tử giỏi hơn cũng có phần muốn so sánh đấy, đang còn muốn nói qua, nói lại vài câu, đúng lúc này pho tượng trên cao bỗng tỏa ra hào quang chói lòa.

Lý Trường Diêu cùng hai vị trưởng lão ngẩn ra.

“ Đã mấy trăm năm không hề có hiện tượng, lúc này lại... Chẳng lẽ tổ sư hiển linh cảnh báo nguy cấp?” Từ trưởng lão kinh dị nghi hoặc hỏi.

Thanh Hy đạo cô ánh mắt hướng Lý Chưởng môn, cũng tỏ vẻ mịt mờ.

“ Bất kể thế nào, pho tượng tổ sư dị động đều là Thanh Vân ta đại sự. Có thể cũng không hẳn là dấu hiệu xấu, lúc trước dị tượng cảnh báo kiếp nạn đều mang hắc bạch nhị sắc phân biệt. Lần này ngũ sắc là dấu hiệu gì? Chẳng lẽ là trong đám đệ tử mới nhập môn xảy ra vấn đề?” Lý chưởng môn lắc đầu, liên tưởng đến tông môn bí sự, trầm trọng thanh âm thốt ra.

Thanh Vân các đời chưởng môn đến nay vẫn lưu lại truyền ngôn.

Đó là thời điểm tổ sư trước lúc phi thăng, vì tông môn cơ nghiệp đã gieo một quẻ đoán tương lai vận số Thanh Vân phái.

Quẻ kia đoán rằng Thanh Vân sẽ ứng kiếp, vận số suy hao, cho nên tổ sư gia vì đại nghĩa, chặt của mình một phần hồn, gia trì lên pho tượng.

Thanh Vân mỗi lần kiếp nạn xảy ra, bị thiên hạ tu sĩ năm lần bảy lượt đánh thẳng lên tổ sư phong, pho tượng tổ sư đều sinh sinh hóa giải. Đấy cũng là nguyên nhân cho dù trải qua ngàn năm, Thanh Vân vẫn yên ổn chiếm giữ Vân Sơn.

Lúc này không có đại địch tiến đánh, lý do gì khiến pho tượng xảy ra dị tượng? Liên tưởng tới những việc xảy ra, Lý Trường Diêu âm thầm làm ra phán đoán.

Ba người phân tích một hồi, đều có quan điểm của mình. Đúng thời điểm này, truyền thư phù bay đến, Lý chưởng môn đọc tin tức, nhìn hai vị trưởng lão than:

“ Các vị tin được không? Thời điểm pho tưởng tổ sư phát ra dị tượng cũng là Uông trưởng lão dẫn tân sinh đệ tử nhập môn.”

Lý Trường Diêu thả xuống phong thư, nghiêm túc suy nghĩ.

Từ trưởng lão hai mắt liếc Thanh Hy đạo cô. Bọn họ trong lòng cũng lo lắng không yên.

Lý chưởng môn trầm tư một hồi, thanh âm ngưng trọng:

“ Lý mỗ muốn giảng hai vị nghe một chút chuyện xưa. Hai vị nếu muốn nghe, trước hết phải lập thệ không được kể chuyện này cho bất kỳ ai?”

Từ trưởng lão, Thanh Hy đạo cô hai người nhìn nhau, biết có chuyện đại sự sắp phát sinh, không khỏi đắn đo cân nhắc.

“ Từ mỗ cũng đã gần đất xa trời, nghe chút chuyện xưa cũng không sao!” Lời nói vừa ra, lão hóm hỉnh cười, nhanh chóng lập thệ.

Lý Trường Diêu gật đầu, lại nhìn qua Thanh Hy đạo cô.

“ Ta xưa nay tâm không muốn phiền não, toàn tâm toàn ý thanh tu, kết quả cũng chỉ tu luyện đến Trúc Cơ sơ kỳ, thọ nguyên còn lại so Từ sư huynh cũng không khác bao nhiêu. Đã vậy cũng thử nghe một lần đi thôi!” Thanh Hy đạo cô thản nhiên nói.

Đợi Thanh Hy đạo cô lập thệ, Lý chưởng môn lúc này mới chăm chú nhìn hai người, từng lời chậm rãi nói ra:

“ Chuyện liên quan đến tổ sư...truyền thừa!”

Từ trưởng lão, Thanh Hy đạo cô vốn chuẩn bị kỹ càng tâm lý, vừa nghe nội tâm liền đại loạn, há miệng mấy lần muốn nói, lại ngậm miệng lại, thân hình run rẩy, tròng mắt liên tục xoay chuyển không dám tin.

Không khó hiểu cho hành vi của hai vị trưởng lão “đức cao trọng vọng” này lại tỏ ra thất thố như thế!

“ Chuyện này... chuyện này là thật sao?” Từ trưởng lão ánh mắt trừng lớn, bộ dạng như sợ nghe nhầm.

“ Thiên chân vạn xác!” Lý chưởng môn không hề do dự gật đầu.

“ Chưởng môn, chuyện này quả thực quan hệ cực kỳ trọng yếu, liên quan tới an nguy của Thanh Vân. Truyền thừa của tổ sư gia, hắc, đừng nói Tử Linh tông một cái tứ cấp tông môn thèm khát, ngay cả ngũ cấp, lục cấp, thất cấp tông môn nghe được cũng muốn đánh thẳng lên tổ sư phong, lật cả Thanh Vân để tìm bằng được truyền thừa này.” Từ trưởng lão cười lạnh nói.

Ai không biết Thanh Vân phái chỉ cho rằng nơi này cũng chỉ là một cái tam cấp tông môn, thuộc loại bàng môn nhị lưu. Nhưng những kẻ sống qua ngàn năm thì không ai không biết, thời kỳ toàn thịnh, Thanh Vân phái lãnh thổ bao trùm Thiên Hoàng đại lục, bản thân tông môn này càng là bát cấp tông môn. Có thể nói toàn bộ thiên hạ là gia môn của bọn hắn!

Liên quan đến phân chia cấp bậc, cùng cương vực cai quản, thì bát cấp tông môn chính là có tu sĩ Hóa Thần kỳ đỉnh phong tọa trấn. Thất cấp tông môn cũng có Hóa Thần tu sĩ nhưng cảnh giới chỉ dừng lại hạ giai, trung giai...

Lý Trường Diêu bình thản, gật đầu:

“ Lý mỗ tại sao không hiểu chuyện đó. Chính vì vậy hôm nay mới tiết lộ cho các vị trưởng lão cộng đồng suy xét, cân nhắc xem bước tiếp nên làm gì?”

“ Liên quan đến truyền thừa, chưởng môn có thể nói qua?” Thanh Hy đạo cô lúc này mở lời.

“ Hai vị đã lập thệ, Lý mỗ cũng không giấu diếm.” Lý chưởng môn vừa nói, chậm rãi đứng lên, quay mặt về pho tượng phương hướng cúi đầu bái lạy một cái, bắt đầu kể:

“ Năm xưa trước khi tổ sư phi thăng, có lưu ý trong môn đệ tử truy tìm một người mang tín vật. Nghe nói tín vật này vốn là một tên tu sĩ từ thiên ngoại mang đến. Hình dạng bên ngoài là một mảnh thất thải ngọc bội, bên trên có khắc một loại cổ tự tối tăm khó hiểu.

... chắc hẳn hai vị đều nghi vấn tín vật này thì liên quan gì đến truyền thừa đúng chứ? Lại ngược dòng hai ngàn năm trước, khi tổ sư vừa bước vào tu luyện chi lộ, một lần vô tình tiến đến một cái động phủ, chính nơi này người gặp được cơ duyên, nơi đó tổ sư học được một thân bản lĩnh từ một tên tu sĩ đã tọa hóa lưu lại. Y chính là gã tu sĩ đến từ thiên ngoại kia...

Tổ sư gia tuy được chân truyền thực học của người kia, nhưng lại vướng một lời thề.”

Lý chưởng môn nói đến đây, chậm rãi thở dài.

Tu sĩ coi trọng nhất chính là lời thề, trái với lời thề, cho dù không bị trời tru đất diệt, tương lai cũng không thoát khỏi nhân quả báo ứng.

“ Chẳng lẽ lời thế đó và truyền thừa của tổ sư có liên quan?” Thanh Hy đạo cô chau mày, nghi hoặc hỏi.

“ Thanh Hy trưởng lão sáng suốt! Quả thực có liên quan...” Lý chưởng môn bờ vai rung rung, hắn tiếp tục giảng:

“ Liên quan đến lời thề, thiên ngoại tu sĩ kia muốn tổ sư gia tìm và bảo vệ giúp hắn một nam hài, trên người nam hài này mang tín vật chính là ngọc bội kia, đồng thời cũng yêu cầu tổ sư truyền y bát của hắn cho nam hài. Tiếc là hai ngàn năm trôi qua, tung tích của người kia giống như chưa hề tồn tại. Vì lẽ đó, tổ sư đến khi bản thân tu vị đã vấn đỉnh tu chân giới, vẫn luôn canh cánh trong lòng lời thề năm xưa. Các vị đã hiểu vì sao tổ sư khai phái nhưng không để lại truyền thừa cho hậu bối? Hắc, hắn có lòng nhưng không thể làm thế, cho nên trước lúc phi thăng rời đi, toàn bộ nhân quả hắn ném lại cho Thanh Vân phái. Chỉ cần Thanh Vân tìm được hài tử kia, hoặc hậu bối của y đều được hắn truyền thừa... cái này dị tượng chính là ứng kiếp... ha ha ha, ngàn năm, không ngờ ngàn năm thương hải tang điền, cuối cùng người hữu duyên với Thanh Vân ta đã xuất hiện rồi!” Lý chưởng môn hai bàn tay nắm chặt, có thể nói tâm trạng cũng kích động, nghẹn ngào không thể khống chế.

Mấy đời chưởng môn, chính là lưu lại truyền ngôn này, ai biết đến đời hắn kỳ tích lại bất ngờ xuất hiện!

Làm động tác bái pho tượng một lần nữa, hắn quay mặt lại, nghiêm nghị nhìn hai người Từ, Thanh, lời nói mang theo vô tận cảm xúc:

“ Trong số đệ tử kia, một người hẳn là tổ sư năm xưa tìm người hậu nhân của hắn. Nơi này là hình ảnh ngọc bội, các vị cẩn thận điều tra.”

“ Tuân lệnh chưởng môn pháp chỉ!” Từ trưởng lão, Thanh Hy đạo cô trầm trọng gật đầu.

...

Vậy người hữu duyên kia là ai?

Từ trưởng lão không biết, nhưng hắn luôn cảm tưởng, tên đồ đệ hắn thu có đến chín phần khả năng. Nếu là thật, bản thân hắn không ngờ vô tình lại lập đại công lao.

Ba người lúc này hướng nội môn đệ tử phương hướng mà bay.

Uông Khâu Hải tay cầm truyền tin, chờ đợi chưởng môn đăng đàn.

Thanh Vân phái truyền thống, mỗi khi có đệ tử nhập môn đều do các vị trưởng lão tự chủ trương thu xếp.

Các trưởng lão quản lý các phong, mỗi người đều tự do lựa chọn môn hạ cho mình. Cái này liên quan đến thời kỳ của tiền nhiệm chưởng môn cho phép, thu nhận đệ tử đều bắt nguồn từ gia tộc bọn họ bên trong.

Mục đích lúc đó sở dĩ là vì lo sợ Thanh Vân thù trong giặc ngoài cấu kết làm loạn, không thể không thu mình lại để tự vệ.

Nhưng rốt cuộc cách làm này sai lầm rồi.

Uông Khâu Hải quét hơn hai mươi lăm tên tân sinh đệ tử, ánh mắt thoáng nhu hòa. Những tên đệ tử này mặc dù tư chất cao thấp khác nhau, nhưng trải qua Hắc Tháp một trận bồi dưỡng, tu vị thấp nhất đều là trung giai. Bọn họ chính là tương lai của Thanh Vân phái hi vọng.

Cổ Thiên Long tâm tính hoạt bát, ưa thích hoạt động, hết nhìn đông lại ngó tây, nhìn đâu cũng “ chậc chậc” hai tiếng, giống như gặp được chuyện lạ nhất thế gian. Hắn vui vẻ nói:

“ Ca mặc dù chưa từng tu luyện, nhưng cũng cảm nhận được xung quanh tiên gia khí tức, Tần đệ, Yến đệ hai ngươi có nghe thấy gì không? Đó, đó, tiếng thanh âm của thần tiên tỉ tỉ đang ca hát...”

“ Không phải, đệ nghe giống như hài tử đang khóc...” Yến Sinh Hương lắc đầu.

“ Haha, Hồ mỗ lại nghe ra là tiếng chó sủa mèo kêu...”

“ Bản cô nương nghe thấy thác nước chảy...”

Mọi người đều tranh luận, ngươi một câu, ta một câu, không ai chịu nhường ai.

“ Ta nghe tiếng mẫu thân than khóc...” Triệu Chân lẩm bẩm trong miệng. Nàng lớn giọng nói: “ các ngươi đừng cãi nhau nữa, cái này hẳn là tiên âm, nó nhìn thấu nội tâm chúng ta, kích phát đến chúng ta bên trong nội tâm nỗi sợ hãi.”

Nàng lời vừa nói ra, mấy tên thiếu niên nhìn nhau, trong lòng không hiểu sao xấu hổ.

Tần Mạc liếc nàng một cái. Triệu Chân lúc nãy tuy nói rất nhỏ, hắn lại là nghe được nàng sợ hãi điều gì. Đối với thiếu nữ này không hiểu sao khiến hắn quan tâm, chính hắn cũng không nhận ra.

Bạn đang đọc Huyền Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi YêuTiênHiệp

Truyện Huyền Thiên Tiên Lộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YêuTiênHiệp
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.