Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Về Tông Môn

Tiểu thuyết gốc · 2231 chữ

Cuối cùng một ngày, lác đác chưa đến mười mấy người đi ra trước hạn. Cái này chứng minh bọn hắn cũng đạt được tăng cường tư chất tác dụng. Còn lại số tân sinh đệ tử vẫn không thoát khỏi ma chướng, lúc bị tháp trục xuất ra ngoài vẫn mơ mơ màng màng không tỉnh lại.

Các vị trưởng lão đã biết trước, cũng không hốt hoảng. Mỗi người cầm lấy một cây đèn cầy, vừa soi lên bọn họ một lúc đã tỉnh lại. Gặp mấy vị trưởng lão Thanh Vân ánh mắt nhìn bọn họ có thất vọng, có coi thường, bất giác đều hiểu ra bọn hắn thất bại rồi.

“ Các ngươi những người vượt qua khảo nghiệm, có thể đạt được tiến vào nội môn đệ tử, theo lão phu cùng đi. Những người không qua, sắp xếp làm ngoại môn đệ tử, theo các vị trưởng lão dẫn đi thôi!” Uông Khâu Hải nghiêm nghị ra lệnh.

Hơn trăm môn nhân tách thành hai đoàn, một bên do Uông Khâu Hải dẫn đội, đám Tần Mạc nằm trong nhóm này. Tần Mạc lúc này mới chú ý trong đám người kia có thân ảnh một người quen, Từ gia thiếu chủ Từ Hoan, y không ngờ lại nằm trong số đệ tử thất bại.

Tần Mạc nhếch mép, trầm ngâm nhìn Từ thiếu chủ cúi gầm mặt xuống bộ dạng chán nản thất vọng. Hắn không thương cảm gì y, cũng không có tâm tư báo thù, nhưng nếu Từ Hoàn về sau không biết lượng sức cũng không cần nể nang giáo huấn hắn thoáng một phát.

Uông Khâu Hải vỗ vỗ túi trữ vật, một vật từ trong bay ra, càng ngày càng to lớn, xuất hiện trước mặt đám tân sinh đệ tử.

“ Nơi này vẫn chưa phải tông môn trung tâm, Thanh Vân ta tọa lạc trên đỉnh Vân Sơn, cái này là phi hành pháp khí, có thể đưa các ngươi trở về. Toàn bộ đệ tử lên thuyền đi thôi.”

Phi thuyền pháp bảo là loại phương tiện vận chuyện chủ yếu trong tu chân giới.

Lần đầu nhìn thấy con quái vật khổng lồ, to lớn không kém đại kình ngư, đám tân sinh đệ tử không khỏi sinh ra sợ hãi cùng thán phục.

“ Này, này, ngươi xem nó vật liệu là kim chúc đấy, nặng nề như thế có thể bay được sao?”

“ Hắc, thú vị, thú vị, lão tử sau này tu luyện thành công cũng phải mua sắm một cái.”

Tần Mạc đứng khoanh tay, đối với tu chân giới đồ vật tuy biết không ít nhưng vẫn không thể không động dung. Nghe nói loại phi hành pháp bảo này chế tạo cực kỳ tốn vật liệu, không phải tông môn tích lũy tài nguyên lâu năm, thân gia giàu có thì đừng mơ nghĩ đến.

Phi thuyền có ba tầng, dựa theo phân phó của Khâu Uông Hải thì đám Tần Mạc được thu xếp ở tầng hai, cùng tầng với mấy vị trưởng lão. Chỉ có Khâu Uông Hải một người là ở tại tầng ba phi thuyền.

Điều này khiến Tần Mạc nhận ra tu chân giới cấp bậc phân chia biểu lộ càng trọng. Nội môn đệ tử không ngờ ngang hàng vai vế với cấp bậc trưởng lão ngoại môn. Như vậy từ nay về sau giữa bọn hắn lấy đồng bối sư huynh đệ mà xưng.

Khoang thuyền tầng hai có số lượng đệ tử chỉ hai mươi lăm người. Tất cả đều trở thành nội môn đệ tử.

Nơi hành lang, Tần Mạc trầm ngâm đứng bên cửa sổ, nhìn xuống trùng trùng điệp điệp không dứt sơn mạch, cảnh vật như thu lại trong bàn tay.

Tâm hắn không khỏi ước ao hướng tới:

“ A! Cảm giác phi thiên độn địa thì ra là như vậy, hèn gì người ta sống chết cũng bỏ tất cả vinh hoa phú quý mà đi cầu tiên đạo.”

Trong lòng giống như vô vàn cảm xúc bộc phát, hắn ngâm nga:

“ Nghe đồn vừa mới ngày hôm qua

Thiếu niên rời bỏ chốn phồn hoa

Khăn gói ra đi cầu tiên ý

Hùng tâm tráng chí đạp vân thiên!”

...

Đúng lúc này, lại có thiếu niên ăn mặc tiểu thư sinh, lưng đeo hộp gỗ, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt sáng láng, nhìn có vẻ văn hay chữ tốt, từ xa hướng đến, ngâm theo:

“ Hiểm nguy hữu tâm mài nhuệ khí

Tuế nguyệt vô tình trộm thanh xuân.

Chùn chân mỏi gối, lòng nặng trĩu.

Mắt buồn ôm trọn cả biển sầu...”

...

Tần Mạc hơi quay lại nhìn thoáng qua hắn.

Thiếu niên thư sinh kia diện mục thanh tú, điệu bộ nho nhã, nhưng bắt gặp ánh mắt Tần Mạc quét qua liền không thể tự chủ, thân hình hơi sững lại, không dám tiến lên nữa mà đứng tại chỗ chắp tay thi lễ.

Gã đang định mở miệng giới thiệu, lại nghe một âm thanh hùng hậu vang lên:

“Hỏi núi Vân Sơn ở nơi nao?

Mà chẳng tiên nhân ra đón chào

Tiên Lộ không hoa mà chỉ thấy

Sương sa phủ cốt lạnh ven đường.”

...

“ Ha ha ha, tại hạ Cổ Thiên Long, Cổ gia ở Định Châu! Đường đột phá hỏng hai vị nhã hứng, cáo lỗi, cáo lỗi!” Đi kèm giọng nói như chuông đồng kia, xuất hiện thân ảnh thiếu niên thân hình hộ pháp, đen nhẻm như gỗ mun. Hắn mày rậm, mắt sáng rất có nội lực, xem ra là kẻ được luyện võ từ bé.

Nhìn hắn mười sáu, mười bảy tuổi cảm giác, chỉ là trên mặt vẫn còn vài nét thiếu niên mới lớn như ria mép còn lông măng lún phún, da mặt cũng không phẳng mà nổi gò lấm chấm, hẳn chưa qua mười lăm đi. Tần Mạc đánh giá.

“ Cổ huynh là Cổ gia ở Định Châu, nghe nói Định Châu là nơi tôn sùng võ đạo số một Triệu Quốc, có nhiều võ tướng làm quan to trong triều đình. Còn tại hạ Yến Sinh Hương, Yến gia ở Kinh Châu.” Thư Sinh thiếu niên tỏ ra hiểu biết, ngạc nhiên đánh giá Cổ Thiên Long.

“ Yến huynh là Yến gia, thất lễ thất lễ, tại hạ phàm phu tục tử nhưng đối với Yến gia Kinh Châu tài học uyên thâm cũng nghe như sấm bên tai.” Cổ Thiên Long hào hứng nói.

“ Hai người này, tại Triệu Quốc không phải vương gia cũng là công tử. Nếu biết ta thân phận thấp hèn khả năng không thân thiện như thế!” Tần Mạc thầm nghĩ, tự giễu.

Hai người kia giới thiệu thân thế sau, đồng thời hướng đến Tần Mạc, một bộ đến ngươi rồi đấy.

“ Tại hạ Tần Mạc, xuất thân nhỏ bé không đáng nói, vốn từ nhỏ một thân một mình lưu lạc ở Thanh Xà trấn.” Tần Mạc cười khan, cũng chẳng giấu diếm.

Hai người kia nghe xong cảm giác hơi trầm xuống.

“ Quả nhiên!” Tần Mạc thầm nghĩ.

“ Tần huynh đệ, một thân một mình có thể sinh hoạt xuống quả thực không dễ dàng. Cái này bản lĩnh là Cổ Thiên Long ta thứ nhất bái phục.” Cổ Thiên Long chợt ôm quyền trịnh trọng hướng đến Tần Mạc, trong ánh mắt không giấu vẻ ưu thương lẫn thán phục.

“ Cổ huynh là Cổ gia, nổi tiếng trung thực ngay thẳng, lời nói đều xuất phát từ chân tâm, quả nhiên không sai. Yến mỗ cũng suy nghĩ như vậy. Tần huynh, Cổ huynh, đã ba chúng ta hôm nay có duyên gặp mặt, đến ta tư phòng mở tiệc, làm sao?” Yến Sinh Hương hào hứng đề nghị.

“ Ý kiến hay, Cổ mỗ có mang theo mấy bình Nữ Nhi Hồng, hôm nay không say không về!” Cổ Thiên Long âm thanh như chuông nhiệt tình hưởng ứng, tay vỗ vỗ hạ thân nháy nháy một mắt.

“ Cung kính không bằng tuân mệnh! Vậy tại hạ cũng có ít linh thực, linh quả giấu diếm, có thể bỏ ra cùng vui vẻ.” Tần Mạc mỉm cười, cũng vỗ vỗ nơi hành nang. Số linh thực này hắn dĩ nhiên lấy trong bữa yến tiệc Thanh Vân ngoại viện khoản đãi lúc trước.

Hai người kia nhìn hắn, trong mắt ý cười càng đậm, ngón cái hướng Tần Mạc giơ lên. Bọn hắn lúc đó đi ra chậm, cơ hội thưởng thức thực phẩm của tiên nhân là không có được đấy.

Bằng hữu xưa nay chỉ cần hợp ý là có thể nâng chén hoan ca, nào xá chi ngươi ta thân phận thế nào. Tần Mạc không khỏi nhớ đến Vương Bình, không biết giờ này hắn sống có tốt không?

...

Lâu thuyền pháp bảo hướng thẳng vân tiêu mà đi. Bay trên không trung suốt một ngày một đêm, rốt cuộc đã đến Hoành Sơn sơn mạch phạm vi.

Tần Mạc lúc này đứng cùng Cổ Thiên Long, Yến Sinh Hương đám người thu hồi tâm tư, ánh mắt nhìn xa xa như đỉnh thiên lập địa ngọn sơn phong, trong lòng không khỏi nghẹn ngào kính sợ.

Sơn mạch trải dài không dứt, trập trùng núi liền núi, mây liền mây, bọn họ có thể bao quát cả khu vực trong tầm mắt, chỉ duy nhất Vân Sơn đứng bề nghễ không thấy điểm tới hạn.

“ Thật... thật sự to lớn, đỉnh Vân Sơn đâm thẳng tới vân tiêu! Đây thực sự là Tiên Sơn Thắng Địa!”

Một tên đệ tử cao giọng nói, âm thanh mang theo vẻ tán thán.

“ Tùng mỗ có thể nhìn thấy kỳ quan của tạo hóa, chết không đáng tiếc, chết không đáng tiếc...”

Lại một gã đệ tử luôn miệng lặp đi lặp lại lời nói.

“ Tiên Sơn Thắng Địa, lời này không sai. Vân Sơn chính là khai phái tổ sư đặt nền móng, người là đại năng tu sĩ thần thông pháp thuật vô biên ngoài sức chúng ta tưởng tượng, dời núi lấp biển kiến tạo nên cảnh diện ngày hôm nay. Uông mỗ chỉ hận sinh sau đẻ muộn, không được chứng kiến thời khắc huy hoàng của Thanh Vân ta. Năm xưa Thanh Vân ngàn năm thành danh, đánh đông dẹp bắc, phía đông trải dài đến Đại Hải, phía Tây bao trùm nửa dãy Hoành Sơn, phía Bắc kéo dài đến tận Băng Nguyên Vực, phía Nam địa phận đến hoang nguyên sa mạc Hỏa Phần Sơn, cái quản hơn trăm quốc gia, tông môn, tiểu phái đếm không hết. Ngày nay rơi vào bàng môn tiểu phải, ta thẹn với tiên tổ, ngàn năm cơ nghiệp thoáng như mây bay!”

Uông Khâu Hải không biết đứng ở trong đám đệ tử tự lúc nào, chậm rãi đi lên mui thuyền, ngửa mặt lên trời nghẹn ngào.

Đám đệ tử sững sờ, tâm trạng đều mang theo vẻ kích động.

Chỉ có Tần Mạc chung quy không thể hiện hỉ nộ ái ố, khuôn mặt trầm tĩnh hơn rất nhiều.

“ Ngao tiền bối, những lời Uông trưởng lão nói là thật?”

“ Hắn nói có lẽ không sai.” Ngao Vô Hối trầm mặc, không nhiệt tình nói.

Hắn tiếp tục:

“ Tuy lão phu tử nạn đã hơn hai ngàn năm nhưng cũng hiểu biết, vào thời kỳ của ta, xuất hiện bên trong Kiếm tu một vị tuyệt thế thiên tài, chính hắn mở ra con đường sát phát chi đạo, bọn hắn vì chiến mà sinh, vì chiến mà tử, lấy chiến tranh để mài giũa đạo tâm, tu vị, kết quả cảnh giới liên tiếp đột phá... trở thành duy nhất một vị Kiếm Tiên, hắc, ngươi không tưởng tượng nổi thời kỳ đó tràng diện, tu chân giới khoảnh khắc huy hoàng nhất cũng là đau thương nhất!”

“ Khai phái tổ sư cũng là kiếm tu. Vị kia có quan hệ gì với tổ sư Thanh Vân ta?”

“ Suỵt, Lão phu cảm nhận được Thanh Vân có một thứ lão phu rất ghét. Để tránh bị phát hiện ta phải chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài. Tần tiểu tử không cần thiết đừng liên hệ.”

Tần Mạc bỉu môi, ra vẻ không tin. Gắng trao đổi với lão mấy câu nhưng không được đáp lại.

Hắn hậm hực một hồi mà không biết, tại một nơi khác, một cảnh tượng làm Thanh Vân phái cao tầng rung động, trăm mối nghi hoặc.

Thanh Vân một nơi cực kì ít người đặt chân đến, tựa như một cái bàn đá diện tích chưa đến chục thước, nơi này mọc lên một cái mộc mạc đơn sơ tiểu đình. Chỗ này nhìn ra bốn phía là khoảng không thăm thẳm, mây trôi bồng bềnh, duy nhất một con đường bậc thang nhỏ đi lên hoặc đi xuống. Cây cỏ mọc xung quanh khẳng khiu, gầy gò.

Chỗ này có thể nhìn thấy tại đỉnh Vân Sơn, một pho tượng nam nhân mặc trường bào, tay cầm kiếm chỉ thương thiên, tạo ra khí khái uy phong lẫm liệt, bề nghễ thiên địa chúng sinh.

Bạn đang đọc Huyền Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi YêuTiênHiệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YêuTiênHiệp
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.