Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Vân Phái

Tiểu thuyết gốc · 3009 chữ

Vân Sơn dưới núi, một con đường bậc thang bằng đá, như trường xà uốn lượn, hướng đỉnh núi mà đi.

Nằm dưới chân bậc thang đó, xuất hiện một tấm Thạch Bi không biết chế tác bao nhiêu năm, rêu phong cổ kính, trên thạch bi khắc lấy “ Tiên Nhân Chỉ Lộ” bốn chữ.

Nếu có kẻ hữu duyên tìm đến, lại hướng theo bậc thang mà đi, hẳn sẽ biết trên kia có những gì.

Vân Sơn đỉnh, phải chăng là Tiên Nhân hạ lạc?

Vân Sơn, theo một cách nào đó vốn là cánh cửa liên hệ giữa phàm trần và tiên nhân. Tại Vân Sơn, tồn tại một tông phái tu chân cực kỳ cổ xưa, có lịch sử ngàn năm lập phái.

Danh xưng Thanh Vân!

Thanh Vân Phái, một tòa kiến trúc quy mô khổng lồ tọa lạc trên đỉnh Vân Sơn, bốn phía vân vụ che phủ, xa xa như tiểu ngư lãng đãng du động. Đứng dưới chân núi nhìn lên chỉ thấy lưng chừng núi, bởi vì phân nửa ngọn núi đã khuất phía trong mây mù.

Thanh Vân phái đúng là tu tiên môn phái đúng nghĩa, bọn họ lại không nhận mình là tiên nhân. So với những lời thiên hạ đồn đãi ngoài kia, chỉ bọn họ mới biết, tu hành cực kỳ gian nan.

Bởi vì tu dưỡng là pháp môn thiên địa, hấp thụ lấy tinh hoa linh khí mà bồi dưỡng phàm thể, trải qua năm dài tháng rộng mới có một chút thành tựu, cái gọi là tiên nhân trong mắt tu sĩ bọn họ là trò cười mà thôi.

Tu luyện đi từ thấp đến cao, quy luật ấy như dòng nước, quá trình đều là tích tụ, tích tụ để thành suối, trăm suối mới thành sông, trăm sông mới thành biển.

Thế gian Yêu cũng có thể tu, Nhân cũng có thể tu, mọi sinh linh đều có thể!

Thế mới nói Trời có đức hiếu sinh, không tuyệt đường bất kỳ ai bao giờ.

Tu luyện khó khăn sao?

Khó, khó như lên trời hái sao!

Bởi nhiều nguyên nhân, công pháp không tinh, thọ nguyên không đủ, tư chất không tốt, tài nguyên thiếu thốn... thế nhưng bao kẻ vẫn say mê đạp tiên lộ, bởi vì một khi vấn đỉnh tiên đạo, bọn họ chính là thần tiên, siêu phàm thoát tục! Ai nói thần tiên không cám dỗ, thực ra bọn họ còn sân si gấp vạn lần!

Tu chân giới có cấp bậc tu luyện phân chia từng cái cảnh giới rõ ràng, lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh...

Không phải kẻ nào cũng có tiên duyên. Chẳng qua những kẻ đi cầu tiên đạo kia đa phần đều không có linh căn, hoặc đã quá tuổi để có thể tu luyện. Hơn nữa, tự thân gia tộc hậu bối bọn họ còn đó, Thanh Vân phái lựa chọn đệ tử mang tính nội bộ là chính, rất ít khi chịu thu phàm tục đệ tử từ bên ngoài, trừ khi là phẩm chất tu luyện cao giai.

Tồn tại mấy trăm năm qua, những tưởng Thanh Vân sừng sững không đổ, nhưng hiện tại tông môn này đã rơi vào dấu hiệu suy tàn.

Vân Sơn đỉnh, một tòa kiến trúc ngũ giác lơ lửng giữa thiên không, bốn bề vân vụ che phủ, lúc này một tiếng chuông ngân vang...

“Nghị Sự Điện” là tên tòa kiến trúc hình ngũ giác. Bên trong ngồi năm cái thân ảnh, trang phục không giống nhau, chỉ trên ngực thêu cái tiêu ký giống nhau như đúc.

Ngồi ở vị trí thủ tọa là trung niên nhân tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, khuôn mặt lãnh lãnh nhìn không ra đang suy nghĩ điều gì, trên người tử sắc đạo bào có thêu thanh vân, chính là tiêu chí của Thanh Vân phái.

Trên thân y tỏa ra một cỗ linh lực ba động, biểu hiện không phải một cái bình thường người. Y gọi là Lý Trường Diêu, Thanh Vân phái đương nhiệm chưởng môn.

Ba mươi năm trước đã tiến cảnh Trúc Cơ trung kỳ, hiện tại khí thế hùng hồn không hề thu liễm, uy áp liên tục thả ra, có vẻ như công hành lại tiến bộ đạt đến một tầng mới.

Đừng nhìn diện mạo mà đánh giá, thực sự vị này tông chủ đã có sáu, bảy mươi năm dương thọ. Tu luyện pháp môn thiên địa không những gia tăng thọ nguyên, còn giữ được dung mạo dáng vẻ. Tất nhiên chỉ có đạt đến Trúc Cơ, thọ nguyên mới tăng thêm năm, sáu mươi năm, lúc này thân thể mới có xu hướng ổn định, diện mạo giữ mãi ở thời điểm đó. Nếu sau này không tiếp tục tăng tiến cảnh giới vẫn có xu hướng lão hóa già đi.

Xung quanh y ngồi xuống bốn vị trưởng lão. Mỗi người khuôn mặt đăm chiêu, túc mục, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm lặng yên không nói.

Cảm nhận vị này chưởng môn tạo uy, khí thế lấn át tràng diện, mặc dù hồ nghi chưởng môn ý định, nhưng bọn họ chỉ có thể lựa chọn im lặng đợi kỳ biến.

Lý Trường Diêu quét một vòng bốn người, lúc này mới mở miệng, thở dài nói:

“ Từ khi tiền nhiệm chưởng môn qua đời, Thanh Vân phái mặc dù chưa rơi rụng đến bàng môn trong, nhưng ngôi vị đệ nhất môn phái ở Triệu Quốc đã bắt đầu lung lay sắp đổ. Quản lý Triệu quốc cương vực càng trở nên khó khăn...

Thượng tông bên trên đối với chúng ta không hài lòng, ý đồ muốn đẩy Ngọc Tiêu phái lên thay thế. Lúc này là thời điểm dầu sôi lửa bỏng, không biết các vị trưởng lão có biện pháp?”

“ Không thể, Thanh Vân phái nếu nhường Triệu Quốc cho Ngọc Tiêu phái, há chẳng phải tài nguyên tu luyện bị chặt đứt? Ta Thanh Vân ngàn năm lập phái, so với Ngọc Tiêu còn phía trước, bọn họ muốn đoạn tuyệt Thanh Vân phái ta thứ nhất không đồng ý!” Nhất danh trưởng lão già nua gương mặt, nặng nề lên tiếng.

Y gọi là Hàn Thiện, xét về tư lịch cũng là tiền nhiệm chưởng môn bên trong thế hệ, thọ gần một trăm năm mươi tuổi, tu vị Trúc Cơ sơ kỳ, trừ khi gặp đại cơ duyên, nếu không xem như cả đời này con đường tu đạo cũng đã kết thúc.

Lý Trường Diêu trong lòng lạnh lẽo, nếu ngươi có biện pháp thì tốt nói. Việc ngươi đồng ý hay không cũng chẳng tác dụng, thượng tông sẽ quan tâm ngươi ý kiến chắc?

Hắn ngoài mặt cũng không biểu hiện tức giận, chỉ đảo mắt xung quanh, cuối cùng chú mục lên một vị trưởng lão trẻ nhất, vị này trưởng lão chính là trong thời gian hai mươi năm trước tu luyện đến Trúc Cơ sơ kỳ, hiện tại khí cơ càng vững chắc, có thể đoán vài năm xuống, nửa bước trung kỳ trong tầm tay, y gọi là Khâu Uông Hải, là Thanh Vân phái ba mươi năm qua duy nhất trở thành một vị trưởng lão.

Khâu Uông Hải mi thanh mục tú, bề ngoài diện mạo chưa đầy ba mươi tuổi, thực tế tuổi thọ cũng đã qua năm mươi. Nếu như thuận lợi tiến cảnh, trước trăm tuổi có cơ hội vấn đỉnh cảnh giới cao hơn.

Hắn ngồi riêng lẻ một góc, phong thái bình thản nhưng thoáng cô độc. Bên ngoài nhìn vào cảm giác cùng mọi người cũng không hòa hợp. Lúc này bỗng cảm ứng chưởng môn nhân nhìn mình, hắn trầm tư một lát, thoáng chắp tay, nói:

“ Thượng tông chung quy cũng hướng Ngọc Tiêu phái từ lâu, đối với Thanh Vân phái sớm đã không để trong mắt. Chưởng môn sư huynh, ta nghĩ trong vòng hai mươi năm tới, thời điểm Hàn Tuyền giới bí cảnh mở ra sau, chính là lúc thượng tông quyết định Thanh Vân số mệnh, nếu như Thanh Vân phái thu hoạch ít nhất, bọn họ khẳng định sẽ có lý do cho rằng hậu bối chúng ta kém cỏi, trăm năm không xuất được vài cái Trúc Cơ thì không thể giữ được Triệu quốc, về lý càng thuận lợi thu thập chúng ta, cho dù lúc đó có chưởng môn sư huynh lại công hành tiến bộ, cũng coi như bất lực.”

“ Khâu sư đệ nói vậy, hẳn là có biện pháp?” Lý chưởng môn khẽ gật đầu, dò hỏi.

“ Biện pháp hẳn là có, như vậy nếu trong lứa hậu bối tìm kiếm được những kẻ có tố chất cao, tập trung tài nguyên tài bồi bọn hắn, có lẽ hai mươi năm sau không sợ không có cơ hội chuyển mình.” Khâu Uông Hải tâm tư linh thông nói.

Lý chưởng môn gật đầu, cũng không đưa ra ý kiến, lại cố ý hướng những kẻ khác trình bày quan điểm.

Quả nhiên, Hàn Thiện trưởng lão liền cười dài một tiếng, trong lời nói mang theo vẻ châm chọc:

“Khâu trưởng lão, ý của ngươi là tập trung tài nguyên tài bồi hậu bối đệ tử không sai, nhưng Thanh Vân phái trăm năm qua đệ tử tư chất đều thường thường hạ đẳng bên trong, tư chất cao một chút hiếm chi lạ. Chúng ta hậu bối không thể so với Ngọc Tiêu phái, theo ta ý kiến nên bỏ đi thôi.”

“ Hàn Trưởng lão còn có biện pháp? Lại nói, Thanh Vân phái tại sao rơi vào tuyệt cảnh? Không phải bởi các ngươi lòng chỉ hướng vào trong thôi sao? Cả Triệu Quốc con dân chẳng lẽ không tìm được tư chất tốt đệ tử?” Khâu Uông Hải nặng nề chất vấn.

“ Không thể, ngoại nhân lòng dạ khó lường, há cùng chúng ta tâm ý một đường? Cho bọn chúng tài nguyên tu luyện dám chắc rằng sau này bọn chúng sẽ vì môn phái cống hiến?” Hàn Thiện vẫn bảo trì thái độ.

Đại điện trong chốc lát trầm hẳn xuống. Cảm nhận cái không khí này, Lý Trường Diêu liếc bốn vị trưởng lão, ho khan một tiếng, lại hỏi:

“ Vậy Hàn trưởng lão có kế sách khác chăng?”

Hàn Thiện bị chưởng môn nhìn, bất giác cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Hắn ấp a ấp úng nói “ không có”.

Hàn Thiện thực tế cũng không có cái gì hay ho phương pháp, tâm tính bên trong tu đạo người cũng cực kém. Năm xưa nếu không phải vì hắn là hậu duệ của một vị trưởng lão, người này vì lập công lao hãn mã cho Thanh Vân mà bỏ mình, môn phái nhớ ơn mới bỏ ra rất nhiều tài nguyên trợ giúp thì hắn cũng đã sớm mồ yên mả đẹp từ lâu. Ỷ vào tầng thân phận này, lại là lão niên bên trong môn phái, Hàn Thiện luôn cho rằng vị trí hắn cực cao. Chỉ là từ khi tiền nhiệm chưởng môn qua đời, vị này tân nhiệm Lý chưởng môn bắt đầu thu hẹp quyền hạn của hắn, khiến Hàn Thiện muốn tư lợi cũng khó khăn đủ đường.

Tuổi thọ của hắn đã hết, vốn dĩ cũng tính toán đường ra cho tử tôn nhà mình. Đám tử tôn hắn tư chất vốn thấp, trong môn phái cơ hội nhận được Trúc Cơ đan hầu như rất nhỏ. Giả sử Uông Khâu Hải tìm ra một đám đệ tử bên ngoài có tư chất tốt, há chẳng phải chặt đứt cơ hội của tử tôn hắn?

Năm mươi năm qua, ngoài họ Uông, Thanh Vân phái không xuất nổi một danh Trúc Cơ, với một môn phái, vấn đề này là cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không giải quyết vấn đề, không cần thượng tông bên trên ý định, bản thân Thanh Vân cũng tự lụn bại xuống. Hiện tại từ trung lưu môn phái rơi xuống bàng môn chính là hồi chuông báo động rất rõ ràng.

Lý chưởng môn trầm tư, bằng tầm mắt của hắn, hơn ai hết biết rõ nguy cơ, có lẽ đúng như Uông Khâu Hải nói, chỉ có thể tài bồi một đám đệ tử tư chất cao mới giải quyết toàn bộ vấn đề trước mắt lẫn lâu dài. Lúc này ánh mắt như điện, nghiêm trang truyền lệnh:

“ Lần chiêu thu đệ tử này giao cho Uông trưởng lão chủ trì thu nhận tân sinh đệ tử. Có thể mở rộng phạm vi bao nhiêu tùy Uông trưởng lão tự mình tính toán. Uông trưởng lão có ý kiến gì không?”

“ Cẩn tuân chưởng môn ý chỉ, Uông mỗ sẽ tận lực!” Uông Khâu Hải chắp tay, nghiêm nghị gật đầu.

“ Chưởng môn...” Hàn Thiện ngỡ ngàng.

“ Được rồi, ý ta đã quyết, các vị giải tán đi thôi!” Lý chưởng môn phất tay đuổi người.

...

Đi ra khỏi Nghị Sự điện, Uông Khâu Hải chẳng chào hỏi ai, lặng lẽ tế phi kiếm, cả thân hình hóa thành quang ảnh bay đi.

Hàn Thiện ánh mắt dõi theo, mang theo vẻ khinh bỉ, hắn cười lạnh nói:

“ Họ Uông lần này nhiệm vụ nếu như không hoàn thành, như vậy tội lỗi toàn bộ do hắn gánh, chúng ta cứ việc kê cao gối ngủ ngon, hắc hắc!”

Kỳ quặc là chẳng ai có động thái cùng hắn hô ứng, thái độ so với trước đây hoàn toàn khác biệt, để cho lòng Hàn Thiện nghẹn một cục khó chịu, gặng hỏi:

“ Các vị... đây là ý gì?”

Quả nhiên, không nhịn nổi, nhất danh trưởng lão rục rịch mở miệng.

“ Hàn trưởng lão đến lúc này còn không suy nghĩ môn phái thời khắc lâm nguy ư? Tổ chim hỏng thì trứng chim cũng không còn, lúc này không phải là thời điểm chúng ta ghen tị đố kị nhau, ta thấy Uông trưởng lão không sai. Hàn trưởng lão nên tự đánh giá, bảo trọng!” nhất danh trưởng lão duy nhất nữ phụ nhân, tên Thanh Hy trưởng lão, nàng tu vị Trúc Cơ sơ kỳ, thọ hơn trăm tuổi, đại khái con đường tu đạo tựa như xa khỏi tầm với, vốn tính cách thanh tịnh không ưa tranh đấu, lúc này hơi chắp tay qua loa rồi tế phi độn pháp bảo bỏ đi.

Hàn Thiện mặt lúc tái lúc đỏ. Hắn cảm thấy hôm nay tràng diện đã không còn như hắn suy nghĩ. Từ chưởng môn thái độ đến đồng bối tu sĩ cũng thẳng mặt chỉ trích, lúc này trong bụng một mảnh bức bối. Hắn khẽ liếc họ Từ trưởng lão, nặng nề hỏi:

“ Từ huynh, ngươi cũng cảm thấy ta đáng khinh sao?”

Từ trưởng lão râu tóc quắc thước, khẽ vuốt chòm râu, cười nói:

“ Hàn huynh, ngươi vì tử tôn lo lắng điều đó lão phu hiểu. Chúng ta đại đạo xa vời, tuổi thọ cũng sắp hết, muốn vun đắp hậu nhân không sai... Nhưng, Hàn huynh nhìn lại xem, tư chất đám hậu bối không đủ, đại đạo con đường đi được so chúng ta kém, cố chấp tài bồi không bằng cũng thu lấy một tên đệ tử có tư chất, tương lai nó thành đạo không phải có thể thay ta trông nom hậu nhân về sau? Điều này há chẳng phù hợp nguyện vọng chưởng môn nhân!”

Hàn Thiện trầm tư. Rốt cuộc hắn cũng bừng tỉnh, gật đầu chắp tay nói:

“ Đa tạ Từ huynh khai sáng, suýt nữa Hàn mỗ đi nhầm đường. Lần này mỗ quyết định xuất môn đi tìm nhất danh đệ tử tư chất thật tốt, ít nhất không kém hơn họ Uông kia.”

Từ trưởng lão khẽ cười, cũng chắp tay cáo từ, hướng một phương đạp thanh vân bay đi.

...

Phía tây bắc địa phận Triệu quốc có một dòng sông chảy về phương đông, con sông này vốn bắt nguồn từ Hoành Sơn sơn mạch. Nơi hạ lưu con sông không biết bao nhiêu năm đại địa bào mòn tạo thành một cái cồn đất lẻ loi trơ trọi, chia đôi hai dòng nước, hình dạng kéo dài uốn lượn như trường xà, về sau mọc lên nho nhỏ một cái thôn trấn, gọi Thanh Xà trấn.

Lúc này về chiều, dòng sông dưới ánh tà dương như ngàn vạn viên ngọc bích lấp lánh, ven sông bãi đất hoang thảo mọc đến gót, đàn trâu thong thả gặm cỏ.

Cảnh sắc thôn quê lúc hoàng hôn êm đềm tĩnh lặng, lại bị phá vỡ bởi lũ hài tử ham chơi.

Một khoảnh đất trống trải, hai cái tiểu hài tử quấn lấy nhau vật lộn giữa bùn đất, trong tiếng hò reo của đám trẻ xung quanh.

“ Bình ca cố lên! Cho tiểu tử thối nếm mùi lợi hại đi nào!”

“ Tần Mạc, ngươi không phải đối thủ của hắn, việc gì phải khổ sở như thế, chịu thua đi, không ai sẽ cười chê ngươi!”

Nhỏ con gọi Tần Mạc, bị cái này to lớn thân thể đè lên muốn ngộp thở.

Tần Mạc không rên một tiếng.

Đang lúc Vương Bình hả hê, ngửa mặt lên muốn khoe mẽ một tiếng, hắn bỗng trợn mắt, đứng bật dậy ôm lấy bờ vai hét toáng lên:

“ Ai da, Tần tiểu tử chơi xấu, ngươi dám chơi trò cẩu xực hả?”

Tần Mạc nhe răng ra cười, trên răng còn dính chút máu.

“ Hừ hừ, đúng là dã cẩu nuôi dưỡng, không học được chút nào phép tắc nhân loại... Thối tha Tần Mạc, xấu xa Tần Mạc!”

Bạn đang đọc Huyền Thiên Tiên Lộ sáng tác bởi YêuTiênHiệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YêuTiênHiệp
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.