Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24

Phiên bản Dịch · 5549 chữ

Chương 32

Lúc vừa về tới Mục vương phủ, sắc trời đã sụp tối.

Bởi vì có vết xe đổ, tôi trực tiếp hồi phủ bằng bức tường thấp ở đông viện, cũng thật là ngựa quen đường cũ.

Kỳ Nhi đầu óc nhanh nhẹn, dẫn theo hai tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa Tây viện, không có một chút sơ suất. Tôi đổi xong xiêm y, tiểu ngu ngốc cũng vừa lúc học xong, sửa soạn sơ sơ dắt tay tới đại sảnh, một bữa cơm rau dưa, không có chuyện gì đáng nói.

Sau khi ăn xong, tiểu ngu ngốc cũng không cho tôi một chút yên ổn. Vẫn lởn vởn quanh tôi như cũ, lát thì ngâm thơ cho tôi nghe, lát thì lấy chữ Lý tiên sinh dạy viết cho tôi coi, bản công chúa đều không thèm giương mí mắt, đối phó cho qua, nhưng đáy lòng lại đang thầm tính đến chuyện khác.

Sau khi mình cùng với “Văn Mặc Ngọc” lén lút qua lại, An Lăng Nhiên dùng thân phận “tiểu ngu ngốc” đối xử với tôi cũng có thay đổi chút chút. Từng có lúc không thèm đếm xỉa, vất vả lắm mới liếc mắt nhìn tôi một cái nhưng cũng là hết sức oán giận. Bây giờ lại hết sức kỳ lạ, An Lăng Nhiên quay trở về hoàn toàn với bộ dạng mà lúc tôi mới quen với Tiểu ngu ngốc, thấy tôi, lại cứ như là Vượng Trạch nhìn thấy khúc xương – hết sức vui vẻ, hết sức thích thú.

Đối với chút chuyện này, tôi cũng thật không để ý lắm.

Một là hôm nay bị chuyện của Vương Uyển Dung quấn lấy khiến cho bực bội, hai là “Văn Mặc Ngọc” xuất hiện càng lúc càng nhiều, tôi vừa lo lắng tiểu ngu ngốc trúng độc quá sâu, vừa lại thấp thoáng hư tình giả ý. Dưới tình huống thế này, tôi cũng bất đắc dĩ phải nhanh chóng lập kế hoạch rời khỏi Mục vương phủ.

Nhưng tôi không thể nào ngờ tới được, bản công chúa trong bụng mới có chút tính toán thôi, thì trong bụng An Lăng Nhiên đã tính xong hết cả.

[Chổ này nguyên văn là thế này: chị có tiểu bàn tính, còn anh có đại bàn tính]

Bàn tính của hắn chính là – minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.*

[Giải thích nho nhỏ: Sạn đạo: đường chạy băng qua núi đèo, lấy cây gác qua gác lại mà đi. Nguyên câu (*) trên xuất phát từ một điển tích điển cố gì đó, có nghĩa là ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới. Bạn nào muốn tìm hiểu thì click vào link dưới này. ]

Nói cụ thể hơn, kế hoạch của An Lăng Nhiên chính là định trước hết dùng thân phận Văn Mặc Ngọc để giam giữ tâm tư của bản công chúa tôi, sau đó lại lấy thân phận “Tiểu ngu ngốc” minh tu sạn đạo, rồi vợ chồng hàng thật giá thật ân ái.

Đáng thương là khi đó, tôi lại hoàn toàn không biết đến cái mưu kế âm hiểm này.

Vì thế, buổi tối từ Văn phủ trở về, An Lăng Nhiên liền lấy “lòng tốt” mà nhắc nhở tôi một phen.

Sự việc xảy ra vào lúc canh ba trăng thanh gió mát, tội cho kẻ hiền lành là tôi, đang ngủ rất ngon lành.

Trong mộng, bản công chúa đang cười vui vẻ ôm lấy hưu thư tung bay giữa trời, ngắm nhìn non sông tươi đẹp “Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt” phía dưới, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân hình như bị cái gì đó quấn lấy, cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một quả tạ. Còn chưa kịp kêu lên, tôi liền sợ hãi rơi xuống vực sâu. Giật mình đến cả người ướt mồ hôi, vừa mở mắt ra, đã thấy An Lăng Nhiên đang cong đôi mắt hoa đào nhìn tôi, nở nụ cười mê hoặc nằm trên người tôi.

Từ chối mang tính tượng trưng, tôi hỏi một câu rất buồn nôn: “Ngươi định làm gì?”

Tiểu ngu ngốc nhìn thấy tôi hoảng sợ nắm chặt ngực áo, ra vẻ vô tội, trong nháy mắt tiếp tục giả bộ ngốc.

“Nhiên Nhi ngày nào cũng ngủ trên ghế quý phi, ghế dựa cứng lắm, ban ngày ta còn phải đọc sách vất vả, xương sống đau hết cả lên. Nương tử nàng cả ngày không làm gì, lại giường cao gối mềm, bất công quá đấy!”

Tôi thầm đổ hết mồ hôi lạnh.

“Vậy hôm nay chúng ta hoán đổi, ta đi ngủ ghế quý phi.”

Nói xong, An Lăng Nhiên vẫn duy trì tư thế y nguyên nằm trên người tôi, không động đậy.

Tôi lười cãi vã: “Nếu tiểu thế tử đã muốn ngủ trên giường, vậy cảm phiền ngài né qua, cho ta đi xuống!”

An Lăng Nhiên cười quyến rũ, không nghiêm túc ngoéo cằm tôi một cái, giọng nói vẫn trong veo vô tội.

“Không cần, giường lớn thế này, ta với nương tử ngủ cùng không được sao?”

Tôi chấn kinh, nổi hết cả da gà. Tôi chỉ biết, tiểu ngu ngốc là con sói, tình hình này coi bộ, là con sói nóng tính thì đúng hơn.

Tôi trầm giọng nói: “An Lăng Nhiên, ngươi chừa cho ta chút tôn nghiêm đi!”

Nghe vậy, tiểu ngu ngốc bỉu môi, đôi mắt phủ sương, dáng vẻ đau lòng muốn chết.

“Nương tử rất hung dữ với ta, hu hu!”

Tôi liếc mắt xem thường, dứt khoát lột bộ mặt hắn xuống nói: “An Lăng Nhiên, đừng ở trước mặt ta mà giả ngốc, mau lăn xuống cho ta!”

Tiểu ngu ngốc tựa như không ngờ tới tôi sẽ hung hãn đến mức này, ngược lại thu lại vẻ bông đùa, lát sau mới thanh giọng nói: “Liêm Chi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Tôi im lặng, có chuyện muốn nói bộ phải bò lên giường người ta, đè lên mình người ta rồi mới nói được sao?

Tiểu ngu ngốc thấy tôi không mở miệng, lại nói tiếp: “Ba ngày nữa, chính là Thất tịch.”

Tôi vẫn không trả lời, muốn nghe xem tiểu ngu ngốc có thể nói ra được cái lý do gì.

Tiểu ngu ngốc nhíu chặt lông mày, muốn nói lại thôi.

“Lễ thất tịch… ta có chút chuyện quan trọng muốn kể cho nàng, đến lúc đó… nàng có thể giận ta… nhưng là, ta chỉ muốn nói cho nàng, tấm lòng của ta đối với nàng chưa từng thay đổi, càng không nói tới chuyện trêu đùa, hết thảy, hết thảy đều có nỗi khổ tâm.”

Tôi giật mình, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nói thế là ý gì?

Chẳng lẽ đêm thất tịch tiểu ngu ngốc định ngả bài với tôi sao, nói mình giả làm thân phận Mặc Ngọc? Tiểu ngu ngốc lường trước đến lúc đó tôi nổi trận lôi đình, cho nên mới chích cho tôi một mũi dự phòng, biểu lộ tấm lòng?

Nghĩ tới điểm này, tôi hết sức chấn động.

Thật là không xảo có thể nào thành sách, tiểu ngu ngốc thành tâm khẩn thiết, tính toán đến lễ thất tịch ngã bài với tôi, tặng cho bản công chúa một cái bất ngờ, vậy tôi cũng có một cái kinh hỉ muốn tặng ngược lại cho tiểu ngu ngốc.

Nhưng là không biết, hai cái kinh hỉ này, ai mới kinh hơn, ai mới hỉ hơn đây?

……………

Đảo mắt, đã tới thất tịch.

Thất tịch khất xảo, hay cho một chữ “xảo”. Cổ đại không thể so với hiện đại, đêm thất tịch này đối với con gái rất là quan trọng, nữ tử và thiếu phụ của mỗi nhà mỗi hộ vào ngày hôm đó đều ăn mặc lộng lẫy, đi dạo hội hoa, đoán câu đó đèn. Còn với những tiểu thư khuê các giống như Nguyệt Nhi vậy, lại cùng muốn cùng với nhóm danh môn thục viện tụ họp lại một chỗ, cắt giấy màu rồi xâu kim, so khéo léo lường phẩm hạnh. [Xảo ở đây có nghĩa là khéo léo, tại sao có lúc mình dùng con gái lúc lại dùng nữ tử, hai chữ này khác nhau: 女儿 và 女子]

[Thất tịch khất xảo hay còn gọi là khất xảo tiết là một lễ hội thể hiện tài năng ở Trung Quốc. Mọi chi tiết vui lòng search google]

Đại hội thi khéo léo năm nay, được tổ chức ở Mục vương phủ.

Nguyên nhân rất đơn giản – lễ thất tịch năm nay, là ngày An Lăng Nguyệt và Văn Mặc Ngọc chính thức đặt sính lễ và đại hôn.

Cả đám phu nhân tiểu thư tụ họp lại một phòng, cứ xì xào xì xào khiến cho đầu bản công chúa muốn nổ tung. Nói tới rồi lại nói lui, chẳng qua là bắt chuyện rồi lại tán dương so sánh quần áo, kiểu tóc mới mẻ thế nào độc đáo ra sao, rồi hôm nay vị công tử nào vinh dự thu hút nhất, tư thế hiên ngang nhất.

Bởi vậy mới có câu: Nhà không có nữ, im ắng thanh tĩnh; nhà mà có nữ, gà chó không yên. [Tạm dịch]

Văn Mặc Ngọc, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng chính mà các phu nhân tiểu thư thảo luận đêm nay, mà quý hóa nhất chính là, thất điện hạ Huyền Nguyệt kẻ hiếm thấy lộ diện, cũng giá lâm đến Mục vương phủ, lý do là: Ngọc nhi là bạn nhiều năm của ta, ngày hắn đính hôn, ta tất nhiên phải đến uống rượu mừng.

Hai người một văn một võ, một đen một trắng, một cương một nhu. Kết hợp lại, chậc chậc, quả thực chính là trời đất tạo nên, lang tài nữ…ách ~ dù sao cũng là làm ngứa mắt người khác, cản hào quang của thiên hạ đệ nhất mỹ nam – An Lăng Nhiên.

Tôi với An Lăng Nhiên thì ngược lại vô cùng nhàn rỗi, nhân cơ hội hắn có chuyện để nói, tránh ra sau viện.

Bản công chúa tuy là phụ nữ mới, nhưng vẫn thích ứng với hoàn cảnh mà làm bánh sủi cảo, dựa theo những gì Vương mụ mụ phân phó, lấy đồng tiền, táo đỏ với mấy thứ biểu tượng cho sự cát tượng bỏ vào trong nhân bánh sủi cảo. Dưới ánh trăng sáng, tôi chỉ sai người đặt một cái bàn thấp bên bờ hồ, dọn sủi cảo với hai ba dĩa thức nhắm và một bình rượu, rồi ngồi đối ẩm với An Lăng Nhiên, mấy nha hoàn và lão bà tử cũng bị An Lăng Nhiên đuổi hết ra ngoài, bảo là muốn nói chuyện riêng với tôi. Trong đầu tôi cũng rõ, An Lăng Nhiên đang nghiêm túc, muốn ngả bài với tôi.

Đang hết sức suy tính, tiểu ngu ngốc nhả từ bánh sủi cảo trong miệng ra một cái đồng tiền.

Tôi cười nói: “Đây là may mắn!”

Vốn chỉ là một câu nói chúc mừng bình thường, lại không biết tiểu ngu ngốc nghe lệch đi đâu, chỉ đưa ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn tôi, rồi mới nói: “Chỉ cần là nàng làm, dù có ăn ra kim cũng ngon!”

Tôi đờ người, nhất thời không biết trả lời làm sao.

Khuôn mặt tiểu ngu ngốc vẫn hạnh phúc tựa như một đứa bé như cũ, nhưng ánh vào trong mắt tôi thì không tốt tí nào, đặc biệt là đôi mắt cong như vì sao sáng trên trời kia, khiến cho tôi rất xấu hổ.

Nếu ăn ra kim thật, ngươi không sợ bị đâm vào đầu lưỡi sao!

Tiểu ngu ngốc uống ừng ực thêm hai chén rượu, hai má dần đỏ ửng lên, tôi chưa kịp ngăn cản lại, hắn đã đứng dậy đối mặt với hồ nước, rồi lại ực thêm một chén.

Lúc đó trăng sáng bầu trời đầy sao, tôi cho rằng tiểu ngu ngốc sẽ ngâm hai câu thơ, ngờ đâu hắn lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Liêm Chi, nàng sớm biết ta giả ngu, đúng không?” [Chậc, thất tịch là 7/7 mà sao có trăng nhỉ?]

Tay tôi có hơi run, đành phải quơ đại một cái chén cầm lên, rót nửa ly rượu nói: “Ừ.”

“Đã sớm biết ta và Văn Mặc Ngọc cùng với Huyền Nguyệt bí mật qua lại, đúng không?”

“Ừ.”

“Đã sớm biết ta thích nàng, đúng không?”

“Ừ.”

Ba cái “ừ” liên tiếp, tôi thiếu chút nữa tự mình bức điên mình, lời mở đầu thế này của An Lăng Nhiên quả thật là… rất rõ ràng.

An Lăng Nhiên thổn thức một hồi, quay trở lại chăm chú nhìn tôi.

“Mười hai tuổi năm ấy, ta theo mẫu thân ra ngoài, lại đột nhiên bị Hắc y nhân tập kích, trượt chân té xuống vách núi, may mắn được cao nhân cứu giúp, từ đó về sau… ta liền ngốc.”

Tôi trầm mặc, đối với sự thật thế này cũng không có chút gì bất ngờ.

An Lăng Tiêu nắm binh quyền, cho dù có là đồng liêu với Lạc Diên đế hay không, cũng đều có sự uy hiếp rất lớn. Có người muốn giết vợ con ông ta cũng là hết sức bình thường, An Lăng Nhiên làm người khôn giữ mình, giả ngây giả dại cũng có thể lý giải được.

Về phần Huyền Nguyệt… nếu Túc Phượng đã sớm biết con mình giả ngốc, như vậy An Lăng Tiêu chính là gian tế bên cạnh Thái tử do Huyền Nguyệt phái tới, nếu đúng không sai, thì chính là An Lăng Nhiên được ăn cả ngã về không, làm trái cha mẹ đầu nhập vào Huyền Nguyệt.

An Lăng Nhiên nhìn thẳng vào tôi, nói: “Rất nhiều việc ta đều vì thân bất do kỷ, hôm nay kể hết cho nàng, ngoại trừ bày tỏ tấm lòng ra, còn có một chuyện…”

Nói chưa xong, An Lăng Nhiên lại đột nhiên ngã xuống, tôi còn chưa động, hai tay đã chống đầu gối ngồi dậy.

“Còn có một chuyện…” Tiểu ngu ngốc chống xuống bàn, vẫn đang cố giãy dụa, ánh mắt nhìn tôi lại càng lúc càng mơ màng, dần dần, không mở lên nổi.

“Nàng…” Khoé môi tiểu ngu ngốc run rẩy, nghiêng ngã chỉa vào người tôi, rốt cuộc trước khi ngất xỉu cũng nói được một chữ là: “Dược”

Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc núi lở đất run, thịch – ngã xuống đất.

Không biết sao, tôi lại có chút đau lòng. Tựa như nhìn thấy thật tình của tiểu ngu ngốc, cứ thế mà bị tôi hung hăng đập phá, vỡ tung. Tôi vội phóng tới ngồi xổm xuống xem coi có làm bị thương gương mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc hay không.

Đúng vậy, tôi hạ dược.

Hơn nữa còn hạ rất cẩn thận, trên đồng tiền có dược, trong rượu cũng có dược, hai thứ này tách ra không có chút tổn hại nào, một khi đã trộn lẫn, thì chính là bộ dạng của tiểu ngu ngốc lúc này.

Tôi thương tiếc sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc, trong lòng thấp thoáng nhói đau. Không biết sáng sớm mai tỉnh lại, là cục diện gì đây.

“Công chúa.” Kỳ Nhi trốn ở chỗ khuất, nhìn thấy rõ rồi đi tới trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc.

“Công chúa” Kỳ Nhi nói, “Thất điện hạ và Mặc Ngọc công tử đều đã chuẩn bị xong, Mặc Ngọc công tử nói, bây giờ ngài hối hận cũng còn kịp.”

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy mây mù trùng điệp.

Tôi nói: “Không đâu, nếu đã quyết định, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Đôi mắt của Kỳ Nhi lấp lánh trong đêm tối, “Người đoán được rồi chứ? Sáng mai thiếu gia vừa tỉnh…”

Tôi xua tay ngăn cản câu nói của Kỳ Nhi, tâm tư rối bời.

Tên một khi đã bắn ra, không có lý gì sẽ quay đầu lại.

Đêm nay tôi phụ tấm lòng của tiểu ngu ngốc, e là nước đổ khó hốt.

Bỏ lỡ đêm nay, nếu muốn khiến cho An Lăng Nhiên thật tâm thừa nhận hắn chính là “Văn Mặc Ngọc” dắt tay tôi xem hoa đêm đó, e rằng cũng khó, nhưng mà…

Tôi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Y theo kế hoạch mà tiến hành đi.”

Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi phải làm, không có lựa chọn nào khác.

Chương 33

Tiểu ngu ngốc lặng lặng nằm đó một đêm.

Gương mặt ôn hòa, yên tĩnh tốt lành.

Mà một đêm này, Mục vương phủ gà bay chó sủa, xảy ra một vài chuyện vặt vãnh không lớn cũng không nhỏ.

Việc vặt vãnh này, thì trước tiên phải nói đến Thất điện hạ Huyền Nguyệt.

Trăng sáng đầy sao, tụ hội ở đại sảnh Mục vương phủ cũng đã rượu quá ba tuần, tiêu sáo vang trời, chủ khách thỏa thuê, đang tới chỗ cao trào. Lúc này, Thất điện hạ lại đột nhiên hỏi thăm Mục vương phi về Vương Uyển Dung, nói mấy tháng không gặp, thật có hơi nhớ.

Hóa ra là, có quan hệ thân thích, Vương gia chính là nhà mẹ đẻ của Mẫu phi Huyền Nguyệt.

Mẫu thân Huyền Nguyệt là thứ xuất, nhưng dựa vào nhan sắc động lòng người, tính cách nhu tình như nước cũng được mấy năm ân sủng của Lạc Diên đế, lúc vừa được sủng ái đến đỉnh điểm cũng là lúc, hươngtiêu ngọc vẫn. Vả lại cho dù mẫu thân Huyền Nguyệt có nhiễm bệnh mà chết hay là có người đố kỵ âm thầm động tay động chân, thì Lạc Diên đế cũng lấy nguyên tắc “Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất” đem nữ nhân này chôn sâu tận đáy lòng.

Từ đó, một người đắc đạo, gà cho thăng thiên.

Vương gia nhờ con gái được ân sủng, từng bước lên mây, một lèo leo tới vị trí đại học sĩ. Luận vai vế, Huyền Nguyệt cũng phải gọi Vương Uyển Dung một tiếng “dì”.

Tôi vốn cũng không biết rõ ngọn ngành như thế, nhưng hôm đó vừa vặn đi Văn phủ, Huyền Nguyệt điện hạ liền cho bản công chúa biết, vở kịch này cũng do hắn đạo diễn, lại vô cùng thích hợp.

Cho nên, giờ phút này, câu hỏi thăm bình thường này của Huyền Nguyệt cũng không khiến cho Điểu lão đầu có chút xíu hoài nghi nào.

Túc Phượng chỉ nói: “Hôm nay muội muội hình như không được khỏe, cho nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Huyền Nguyệt biết thời biết thế, nói muốn đi thăm hỏi, Túc Phượng không tìm được lý do từ chối, đành phải ưng thuận.

Một câu ưng thuận này, đổi lại một đống lớn phiền toái.

Trong chốc lát, Đông viện liền truyền tới tiếng gầm gừ giống như dã thú bị tập kích tổn thương, mọi người đều không biết Thất hoàng tử bất ngờ xuất hiện, vội đến Đông viện kiểm tra. Vừa nhìn đã sợ chết khiếp, chỉ thấy Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc cùng với Lý Đình Chính đang chật vật không chịu nổi tay đấm chân đá, Vương Uyển Dung ánh mắt dại ra mà lui chân, quần áo không ngay ngắn trốn trong góc.

Lý Đình Chính đang cùng với Vương Uyển Dung yêu đương vụng trộm, lại bị cháu trai Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc vừa vặn tới thăm.

Thấy đám người An Lăng Tiêu và Túc Phượng đến, Thất điện hạ dần dần trấn định lại, khoanh tay nói: “Mục vương, Mục vương phi, chuyện xảy ra ở vương phủ của các ngươi, dì ta, mặt mũi của toàn bộ Vương gia ta coi như đã bị vứt tới Trảo Oa quốc rồi, ngươi định xử trí thế nào đây?”

An Lăng Tiêu nào còn dám nói nửa chữ, một hồi lâu mới dám chắp tay nói: “Toàn bộ đều nghe theo Thất điện hạ xử trí.”

“Lý Đình Chính nhanh chóng cưới dì ta về phủ, cũng cách đi chức Hàn Lâm, hết thảy công trạng, vĩnh viễn không được vào triều!”

Mục vương phi chấn kinh, chỉ lặng người trợn mắt nhìn Huyền Nguyệt phân xử.

Tôi đứng ở phía sau cùng, im lặng không nói.

Vở này coi như xong, tuy Huyền Nguyệt là diễn viên chính, nhưng bản công chúa mới chính là người đứng phía sau bố trí.

………

Ngày ấy ra phủ, tôi phái Kỳ Nhi đi mua thuốc dững thai, còn mình thì tới Văn phủ.

Nhờ câu nói kinh người kia của tôi, Văn Mặc Ngọc – Văn đại công tử liền nhanh chóng hổn hển đi ra, theo phía sau lưng là một soái ca ngọc thụ lâm phong, tôi cười cười gật đầu, trong lòng đủ rõ đây chính là Huyền Nguyệt Thất điện hạ trong truyền thuyết.

So với tiểu ngu ngốc, hơn phần khí phách, thiếu phần nhu tình, đều là bộ dạng vô cùng đẹp.

Cho tất cả hạ nhân lui ra hết, Văn Mặc Ngọc lúc này mới kỳ quái nói: “Công chúa cái gì mà hoài với thai, xin hãy nói rõ.”

Tôi giả vờ thương tâm, xoa xoa khóe mắt ủy khuất nói: “Văn Mặc Ngọc, ngươi qua cầu rút ván, mấy ngày trước ngươi với ta còn ‘hoa tiền nguyệt hạ’(*), giờ có quả rồi định không chịu nhận ư?”

(*) Hoa tiền nguyệt hạ: baidu giải thích không rõ lắm. Chắc có lẽ là tâm sự dưới ánh trăng.

Thấy khóe miệng Văn Mặc Ngọc rõ ràng giật giật, sau khi liếc mắt nhìn nhau với Huyền Nguyệt đập bàn nhảy dựng lên: “Tên tiểu tử thối An Lăng Nhiên kia càng đùa càng quá trớn! Lúc trước mượn gương mặt của ta đi uống rượu, ngâm thơ với mấy phu nhân tiểu thư còn chưa tính, bây giờ… bây giờ…”

Ngón tay chỉa vào ta của Văn Mặc Ngọc hơi run run, cuối cùng máu nóng dâng trào hóa thành cơn phẫn nộ rít gào với Huyền Nguyệt: “Suy cho cùng là ngươi có quan tâm hay không đây?!”

Huyền Nguyệt bộ dạng như đế vương, mặc cho Văn Mặc Ngọc tùy ý vừa gào vừa rống, xong rồi mới cười cười vỗ về nói: “Ngọc nhi ngươi bình tĩnh trước đã. Người ngẫm lại xem, có nữ nhân nào hoài thai đứa con của gian phu mình rồi còn có thể khí định thần nhàn đến thế không?”

Văn Mặc Ngọc nghe nói thế xong, mới bình tĩnh lại nhìn tôi.

Bản công chúa tạm coi như không thấy, vừa nhàn rỗi hớp miếng trà.

Huyền Nguyệt kéo Văn Mặc Ngọc ngồi xuống, rồi mới thi lễ nói với tôi: “Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, mong công chúa chỉ bảo.”

Tôi được đường đường là một hoàng tử cúi đầu chào, từ chối thì bất kính, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn xác nhận suy đoán của mình mà thôi.”

Văn Mặc Ngọc nổi cơn tam bành, nghiến răng kèn kẹt, nhờ Huyền Nguyệt cứng rắn kéo lại.

Huyền Nguyệt có vẻ có đầu óc hơn so với Văn Mặc Ngọc, hắn nói: “Sợ rằng công chúa đã sớm biết ‘Mặc Ngọc’ bên người không phải Mặc Ngọc thật, hôm nay tới đây chắc là có chuyện khác?”

Tôi trầm mặc, lôi chuyện của Vương Uyển Dung ra kể hết đầu đuôi ngọn ngành.

Lúc tiểu ngu ngốc giả làm “Văn Mặc Ngọc” đến thăm tôi từng nói, hắn cùng với Lý Đình Chính có hơn mười năm giao tình, dám lấy đầu ra đảm bảo nhân cách của Lý tiên sinh, bảo tôi không cần lo lắng chuyện của Vương Uyển Dung. Dưới tình huống này, tôi thật không có cách nào tới tìm hắn thương lượng việc Vương Uyển Dung muốn phá thai, càng nghĩ, vẫn là muốn đến Văn phủ.

Tôi cân nhắc, mặc dù Vương Uyển Dung luôn miệng chửi bới Lý Đình Chính là “Mặt người dạ thú”, “Đã hết hi vọng đối với hắn”, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn là yêu. Kết cục tốt nhất, không bằng để Lý Đình Chính danh chính ngôn thuận cưới Vương Uyển Dung về, cho nên, tôi đạo diễn “Cảnh bắt kẻ thông dâm”, cũng như báo cho khắp thiên hạ biết quan hệ của hai người.

Về phần tiểu ngu ngốc, thì không được để hắn phát giác làm hư chuyện xấu, tôi đành phải ra tay đánh ngã hắn trước.

Như thế, Vương Uyển Dung mới vừa lòng hả dạ, đứa bé cũng được giữ lại.

Huyền Nguyệt nghe tôi nói xong chỉ cười nhàn nhạt.

“Kỳ thật chuyện bắt kẻ thông dâm thế này, ai đi tố giác cũng đều có thể, sao công chúa lại nghĩ đến ta?”

Tôi nói: “Gần đây, Thất điện hạ đã được phong vương, có quyền có thế, nếu để cho người ngoài bắt gian, nói không chừng sẽ bị mẹ chồng ta chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa xong, xóa hết dấu vết. Đến lúc đó, Vương Uyển Dung cũng không còn cách nào khác. Mà nếu như là Thất điện hạ tự mình bắt gian, thế thì có thể sẵn đó hạ lệnh cho hai người thành hôn, đến lúc đó lại để cho Vương Uyển Dung nói cho phu quân mình chuyện có thai, cũng không quá muộn.”

Văn Mặc Ngọc nói: “Công chúa rất thông minh. Chắc ngài cũng biết chuyện giao tình mười mấy năm của An Lăng tiểu tử và Lý Đình Chính, vì là hắn, cho nên mới tìm tới bọn ta thương lượng. Nhưng mà, ngài cũng biết rõ chuyện An Lăng tiểu tử lén qua lại với bọn ta, không sợ Lý Đình Chính cũng là người của Huyền Nguyệt sao?”

Tôi chép môi, đem tất cả thiên biến vạn hóa trong đầu phun ra hết.

“Nếu Lý Đình Chính là người của Thất điện hạ, vậy coi như mấy lời bản cung nói trước đó đều là vô nghĩa hết, ta hiện tại nhờ Thất điện hạ thay thủ hạ của ngài cho biểu di của ta một câu trả lời; nếu không phải… ta tin là Thất điện hạ rất sẵn lòng giúp ta.”

Nói xong, Huyền Nguyệt con ngươi đen lấp lánh, sắc bén như dao nhìn tôi chằm chằm.

Bản công chúa đã điểm trúng, một cái đinh trong lòng Huyền Nguyệt.

Cây đinh này, không phải ai khác, vừa đúng lúc là An Lăng Nhiên.

Mấy năm nay An Lăng Nhiên giả ngây giả dại như vậy, sau lưng còn cấu kết với Huyền Nguyệt, bất quá là vì tranh đoạt thiên hạ, cướp ngôi vị hoàng đế. Sau khi đoạt được ngôi vị hoàng đế xong, Huyền Nguyệt cũng không chắc được ngồi yên trên chiếc ghế này, uy hiếp lớn nhất, chính là người từng đồng minh với hắn – An Lăng Nhiên.

An Lăng Tiêu trong tay nắm bao nhiêu binh lực, bối cảnh của Túc Phượng có bao sâu, tôi hoàn toàn không biết, chỉ cần một Trương Thế Nhân, một Lý Đình Chính, hai vị tâm phúc này của An Lăng Nhiên thôi cũng đủ làm một cái gai nhọn sau lưng Huyền Nguyệt.

Nếu như, có thể dựa vào chuyện nhỏ này của Vương Uyển Dung, tước bỏ uy phong của Lý Đình Chính, áp đi dáng vẻ kiêu căng của An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt đương nhiên là cầu còn không được.

Huyền Nguyệt mím mím môi, cười ha ha nói: “Công chúa vô cùng thông minh, Huyền Nguyệt cam bái hạ phong. Chuyện này, bọn ta nhất định giúp.”

Văn Mặc Ngọc ngồi một bên hừ lạnh, không trả lời.

Huyền Nguyệt hỏi: “Chỉ là không biết, làm sao công chúa nhận định đêm thất tịch Lý Đình Chính chắc chắn sẽ đến khuê phòng của Vương Uyển Dung?”

Tôi giật mình, đột nhiên nhớ tới chuyện vào mấy ngày trước, dưới hồ sen ánh trăng, tôi cùng với “Mặc Ngọc công tử” ước hội.

Khi đó lời ngon tiếng ngọt đương nhiên không phải là nói chơi, tôi hỏi cái gì, tiểu ngu ngốc liền đáp cái đó, còn ôm tôi vào trong ngực lén cười thầm nói: “Ta cùng với tiên sinh có mười mấy năm giao tình, ta lấy nhân cách đảm bảo hắn không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, sẽ không phụ Vương Uyển Dung.”

“Quả thật tiên sinh với Vương Uyển Dung có chút hiểu lầm, chỉ là Liêm Chi nàng không cần phải xen vào, toàn bộ giao cho ta là được rồi.”

“Thất tịch mấy ngày sau, tiên sinh sẽ đi tìm Vương Uyển Dung giải thích rõ ràng, Liêm nhi cứ yên tâm đi.”

Tóc tai chạm vào nhau, mắt rõ mồn một. (Chắc là hai anh chị đang mi nhau!)

Lúc đó thừa dịp tôi đang thất thần, An Lăng Nhiên còn lén hôn tôi, trong đầu vẫn còn mang máng sót lại chút tư vị mềm mỏng và ấm áp của đôi môi hắn, tiếc là, toàn bộ mọi thứ tốt đẹp đều bị tôi phá nát hầu như không còn, một chút cũng không còn.

Tôi lợi dụng câu nói của An Lăng Nhiên, bán đứng tình cảm của hắn, giúp cho Huyền Nguyệt vốn trước giờ không có chút quen biết.

Chuyện Vương Uyển Dung xong xuôi, trước khi rời khỏi Mục vương phủ, Huyền Nguyệt hỏi: “Tiểu vương cả gan mạo muội, vì lẽ gì mà công chúa lại hao tâm giúp đỡ Vương Uyển Dung như thế, thậm chí còn bán đứng An Lăng Nhiên?”

Đôi mắt tôi lóe lên, cuối cùng mới buông mí mắt nói: “Đều là nữ nhân, chịu không nổi sự đau lòng của nàng.”

Mới hôm qua, Vương Uyển Dung còn kéo tay tôi nói, nếu đêm thất tịch mà vẫn không thấy thuốc phá thai, nàng tình nguyện “Ngọc nát giữ thân.”

Huyền Nguyệt nghe xong đoạn ngửa mặt lên trời cười to: “Không phải vậy, công chúa là đang muốn tìm cho mình một đường lui! Ngươi sợ phải lòng An Lăng Nhiên, sau này buông không được. Cho nên mới đành tự tay bóp chết tất cả hi vọng của hắn, tìm lấy đường lui vẹn toàn.”

Tôi vẫn không ngẩng đầu, xoay người bước đi.

Huyền Nguyệt nói rất đúng, tôi sợ nợ ân tình của tiểu ngu ngốc, bản thân động lòng. Cho nên, tôi mới tự tay bóp chết tất cả tín nhiệm mà “Mặc Ngọc” dành cho tôi, tôi muốn cho An Lăng Nhiên thấy rõ, bản công chúa chỉ là một nữ nhân vô tình vô nghĩa, ích kỹ gian trá.

Trước kia khi đi học lén đọc một quyển sách, đọc được một câu như thế này: “Thiên cổ tình trường chỉ như mơ, giỏ tre múc nước như bọt bèo.” Lúc ấy chỉ cảm thấy buồn cười, châm chọc thi nhân tự mình tìm sầu, sao không chịu ngủ một giấc thức dậy rồi coi như cái gì cũng không có đi?

Bây giờ nhìn thấy tiểu ngu ngốc lẳng lặng nằm yên trên giường, lại cảm thấy những lời này nói rất phải.

Có lẽ, tôi còn chưa lĩnh hội hết, đợi An Lăng Nhiên tỉnh dậy xong, sẽ càng hiểu sâu thêm tư vị này.

…………

Hôm sau, An Lăng Nhiên tỉnh lại.

Lúc tôi thỉnh an Túc Phượng về, chỉ thấy hắn áo sam bạc phất phơ, đứng ở vườn mẫu đơn ngẩn người.

Cánh tay đỡ tôi của Kỳ Nhi có chút run, tôi lại thản nhiên đi đến trước mặt An Lăng Nhiên.

“Tối qua ngủ ngon không?”

“Ừ.”

“Hôm qua uống hơi nhiều rượu, ngươi bị vấp ngã, còn đau không?”

“Ừ.”

“Biểu di đã được Lý tiên sinh đón về, cũng biết rồi chứ?”

“Ừ.”

Ba tiếng “ừ” liên tiếp, giống như gạt bỏ hết toàn bộ cảm tình tối hôm qua tiểu ngu ngốc dành cho tôi, tôi có chút không nhịn được, tim đau cứ như bị Vượng Trạch cào cấu, nhưng vẫn còn chưa chịu cam tâm, lại hỏi: “Tối qua ngươi bảo có chuyện muốn nói, là chuyện gì?”

Nghe vậy, An Lăng Nhiên rốt cuộc cũng chịu di dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn tôi, con ngươi trong veo như thấy đáy.

“À, không có gì.”

Tôi lung lay thân mình, quả nhiên, tự rước lấy mất mặt.

Tôi cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Đường “Cầu hưu thư”, cuối cùng cũng không còn xa.

Bạn đang đọc Hưu Thư Khó Cầu của Mèo lười ngủ ngày
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.