Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Phiên bản Dịch · 5583 chữ

Chương 27

Sau lưng mỗi siêu nhân, đều có một tiểu quái thú yên lặng bị đánh.

Tương tự như vậy, sau lưng mỗi nam nhân thông minh, đều có một nữ nhân xấu xa.

Ví như, Đường Minh Hoàng đối với Dương quý phi, Ngô Tam Quế đối với Trần Viên Viên, tiểu ngu ngốc đối với tôi.

Tôi gọi tên của định luật này là “Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân”

Tiểu ngu ngốc có phải là anh hùng hay không, hiện tại chịu nhục mà giả ngu về sau có thể làm được nghiệp lớn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cũng rất vui đem chính mình tâng bốc lên địa vị “Mỹ nhân”, “họa thủy” như thế, sau đó tiếp tục bồi tiểu ngu ngốc cùng diễn trò.

Nam nhân, có thể thông minh, có thể giả dối, có thể phúc hắc, nhưng khi hắn gặp được người mà mình yêu mến sẽ trở nên hoàn toàn ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc rốt cuộc tại sao lại thích bản công chúa tôi, tôi quả thật không biết được. Nhưng thấy tình trạng trước mắt, tiểu ngu ngốc là thật lòng tin tưởng tôi “ngu” tới rồi “ngu” về nhà, quả thật không phát hiện được nửa điểm sơ hở của hắn. Một câu nhẹ nhàng đường mật “Chỉ hận gặp nhau quá muộn” của tôi khiến cho hắn bay lên tới trời, tôi thậm chí có thể nhận ra cặp mắt hoa đào dưới cái lớp da kia đang cười toe toét. Có lẽ cả đời hắn cũng không ngờ là bản công chúa tôi đã sinh nghi, càng không thể ngờ được bên người tôi còn có tiểu nha đầu Kỳ Nhi thông minh lanh lợi.

Về sau trải qua một màn hại người mà An Lăng Nhiên tự bày ra, lúc ấy hắn thật sự là chui đầu vào bẫy của tôi, khi đó còn khổng tước (kiêu ngạo) một phen, lòng tự tin còn tăng thêm mấy lần… chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự rất rất rất có mị lực, lúc trước hắn ngại thân phận tên ngốc của mình không tiện ở trước mặt tôi thể hiện sức hấp dẫn riêng của mình, tài hoa, phong độ, bây giờ dựa vào cái vỏ bọc thân phận Văn Mặc Ngọc, cố mà biểu diễn hết mấy trò khỉ của mình. Chỉ qua hai ba lần gặp mặt, tôi đã đổ ngã dưới chân hắn, đến mức nói ra cả câu “Chỉ hận là gặp nhau quá muộn” ám muội như thế, chuyện như thế làm sao mà không thể khiến cảm xúc của hắn dâng trào cho được?

Tôi còn nhớ lúc ấy tiểu ngu ngốc trưng ra khuôn mặt như mở cờ trong bụng, cười đùa nói: “Nói không chừng... trước kia ta và công chúa đã từng gặp nhau rồi đấy?”

Lúc ấy tôi cũng không cảm thấy đây là câu nói ám chỉ câu nói của tôi, chỉ mỉm cười cúi mắt, ra vẻ thổn thức.

“Nếu thực sự đã sớm gặp Mặc Ngọc công tử, vậy chẳng phải là đồ tăng bi thương, nhân sinh sổ tái, như mộng duyến thiển. (đồ tăng hình như có điển cố gì thì phải, đời người có mấy năm, duyên cạn như mộng)

Tiểu ngu ngốc nghe xong ước chừng trong lòng có chút xúc động, chỉ buông chén trà trong tay xuống, dùng ánh mắt ướt át nói với tôi: “Công chúa giải thích thế nào?”

Tôi đang định mở miệng, lại nghĩ tới lời nói ra nhất định sẽ tự khiến cho mình buồn nôn và nổi sởn da gà, theo như thường ngày thì Kỳ Nhi nhất định sẽ không bình ổn được, nhưng cũng đừng phá hủy đại sự của tôi, nếu cười ra tiếng, tôi đây liền thua hết toàn bộ.

Tôi trằn trọc nhìn Kỳ Nhi, chỉ thấy cô ấy đem cái thân ảnh trong suốt của mình dán vào góc tường, mắt chăm chú nhìn cửa sổ, dáng dấp cứ như là ‘phong cảnh bên ngoài đúng là đẹp thật’.

Tôi lấy lại bình tĩnh, bắt chước bộ dáng của thi sĩ lúc bi thương nói: “Nếu trước kia chưa từng gặp gở, nhiều lắm chỉ là một câu ý trời; nhưng nếu từng gặp gở lại bỏ qua, chẳng phải là khiến cho ta nước mắt ướt đẩm, khóc than thiên ý trêu người hay sao?!”

Tôi bắt chước tư thế của thiên kim tiểu thư, kết hợp với lệ tuôn đầy như hoa ôm ống tay áo, tay kia chỉ lên trời, vừa may kịp lúc đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu ngu ngốc đi, bằng không dáng vẻ cả người run rẩy của Kỳ Nhi đã bị phát hiện.

Tiểu ngu ngốc nghe câu nói của tôi, cũng có chút rung động, trong chốc lát lại nói không nên lời, chỉ mở to mắt nhìn tôi.

Tôi đây, có một ưu điểm chính là không bỏ cuộc nửa đường, cho nên, tôi hảo tâm mà diễn hết cho trọn vai.

Tôi thở dài nói: “Việc đã đến nước này, không nói dối gì Mặc Ngọc công tử, ta quả thật có chút ái mộ huynh. Đáng tiếc không bao lâu nữa, huynh sẽ phải làm muội phu của ta, cái gì gọi là có duyên không phận, Liêm Chi hôm nay mới hiểu được.”

Tiểu ngu ngốc tựa như bị sét đánh trúng đầu, há miệng không nói nên lời. Có lẽ là do tốc độ của tôi quá nhanh, nhoáng một cái mới từ ‘lòng ngưỡng mộ’ mờ mờ ảo ảo đã ào vọt tới ‘ái mộ’ mãnh liệt hơn, hắn có chút không chịu nổi. Cũng có lẽ, hắn là vì chính mình – tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên mà đau lòng, nương tử làm trò trước mặt mình, hồng hạnh vượt tường.

Tôi suy xét im lặng như vầy không phải là một biện pháp, vì thế châm dầu vào lửa.

Tôi nói: “Mặc Ngọc công tử không cần phải khó xử, ta nói cho huynh chuyện này cũng không mong kết quả gì, chỉ mong an lòng.”

Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng có chút phản ứng, lắp bắp nói: “Cô định làm gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào tiểu ngu ngốc, sợ bỏ qua dù là một chút biểu tình trên mặt hắn nói: “Cầu hưu thư.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu ngu ngốc không ngoài dự đoán mà méo mó.

Nếu như vừa rồi tâm trạng của tiểu ngu ngốc đang ở trong chảo dầu sôi ùng ục, thì lúc này sợ là đã bị một xô nước đá xối xuống, bốc khói.

Trong lòng thầm cười đến ruột thắt, nhưng trên mặt lại chỉ có thể mờ mịt, “Ta bị người ở Mục vương phủ lừa gạt đủ lắm rồi, đáng ghét nhất chính là tên tiểu ngu ngốc kia, lại càng không muốn sau này nhìn thấy huynh với Nguyệt Nhi tình chàng ý thiếp, cho nên taquyết định sẽ quay về Hạp Hách quốc.”

Khuôn mặt tiểu ngu ngốc càng trở nên méo mó, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, e là cái lớp da giả sẽ chỉ vì bị vặn vẹo quá mà rớt xuống, bản công chúa tôi nhìn rất thích thú.

Tiểu ngu ngốc hiện tại rất rối rắm.

Vô cùng rối rắm.

Vợ mình không cần người chồng này, lại còn không phân biệt rõ phương hướng mà nhào vào trong lòng một người đàn ông khác, người khác không cần, nàng thà về nhà mẹ đẻ cũng không nghĩ tới chuyện tiếp tục bước tiếp với tướng công của mình, bi ai a, thất bại a, buồn bực a! Ha ha ha!

Tôi đoán chừng tâm của hắn đã quấn đến rối bời, tụ máu, so với biểu tình trên mặt không chừng còn đẹp hơn nhiều.

Sau đó Kỳ Nhi từng trách cứ tôi, nói bản công chúa tôi vô cùng ngoan độc. Vừa nhìn tiểu ngu ngốc cũng biết hắn vốn muốn dùng thân phận Văn Mặc Ngọc từ từ tiếp cận tôi, sau đó dùng mị lực và tính cách của mình cảm động tôi, khi tôi thật lòng yêu thích hắn, sẽ không màng đến thân phận bên ngoài, rồi vạch trần hết tất cả chân tướng.

Ai ngờ, bản công chúa lại hoàn toàn xứng với bộ dạng “đãng – phụ” còn thêm “mê trai”, mới nhìn thấy Văn Mặc Ngọc anh tuấn tiêu sái liền không biết thẹn mà chủ động nhào vào trong lòng người ta, chứ đừng nói đến chuyện chậm rãi tìm hiểu người ta, mới uống trà được hai lần, gia cảnh người ta còn chưa biết thế nào đã vội vàng bôc bạch, bởi vậy, cũng không trách được trong lòng tiểu ngu ngốc có chút dậy sóng.

Có điều, cứ tin tưởng thương cảm cô liêu còn nhiều hơn là khoái trá.

Cho nên, sắc mặt tiểu ngu ngốc lúc rời đi nhìn không được tốt lắm.

Bản công chúa ngược lại, thích thú vô cùng.

Lâu lắm rồi, trước giờ đều bị tiểu ngu ngốc đùa giỡn lường gạt, khó có được cơ hội báo thù, đương nhiên tâm trạng vô cùng thoải mái, cho nên trên đường cùng Kỳ Nhi dẹp đường hồi phủ, bản công chúa liên tục ngâm nga ca hát.

Khuỷu tay Kỳ Nhi thọt két tôi, còn thay mặt tiểu ngu ngốc bất bình, trách móc tôi nói: “Sao công chúa nhẫn tâm thế, không may khiến cho thiếu gia tự hiểu lầm, đau thấu tim, sẽ bị báo ứng đấy.”

Tôi im lặng cười hai tiếng cho qua, tạm thời coi như không nghe thấy. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù có bị báo ứng, cũng đáng giá.

Nhưng lại không ngờ là, báo ứng lại đến nhanh như vậy.

…………

Kỳ Nhi ra phủ, là quang minh chính đại đi ra mua đồ ăn, đương nhiên, lúc trở về cũng có thể quang minh chính đại mà đi cửa chính.

Còn bản công chúa… khụ khụ, là lén lén lút lút, mua chuộc Vương mụ mụ, giả thành tiểu nha hoàn lén lút theo sau Kỳ Nhi ra ngoài. Thời vận không tốt, lúc hồi phủ, vừa đúng lúc gặp thủ vệ canh cửa thay ca, Vương quản gia mắt sắt như dao canh giữ ở cổng, tôi có gan đến mức nào cũng không dám dưới mí mắt của hắn ta đi vào.

Cho nên, tôi lựa chọn chui lỗ chó ở Đông viện.

Trước hết bản công chúa cần phải làm sáng tỏ, lỗ chó ở Đông viện này không phải là do tôi khoét. Lúc tôi gả vào đây, lỗ này đã có sẵn, tôi cũng vì một lần thật tình cờ rất rất tình cờ đi dạo ở trong viện mới phát hiện. Hôm nay quả thật không có biện pháp, đành mượn nó xài đỡ một chút.

Kỳ Nhi vào phủ trước, ở bên trong tiếp ứng tôi, tôi cũng đành vác cái bản mặt dày, lén đi vào ngõ tắt, tới bờ tường đông viện. Đang khom người chuẩn bị dùng sức, lại nghe thấy bên trong tường vang lên tiếng sột soạt, chốc lát trong chuồng chó đầy cỏ chui ra một con chó có bộ lông màu vàng vàng.

Tôi vừa nhìn thấy, trời ạ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp.

Tôi vốn vẫn nghĩ lỗ chó này là do tiểu ngu ngốc khoét, bây giờ nhìn thấy mới biết, hóa ra chủ nhân nơi này lại là con tiểu súc sinh.

Vượng Trạch miệng gặm khúc xương, trừng đôi mắt trong veo nhìn tôi, tựa như cũng có chút bất ngờ gặp tôi ở đây.

Tôi lui về sau một bước, im lặng không lên tiếng.

Con tiểu súc sinh này lúc trước dựa vào chủ nhân hung hăng càn quấy, khi dễ tôi như một khúc xương, bây giờ tiểu ngu ngốc không có ở đây, cũng không biết nó lại chỉnh tôi thế nào, cho nên, cẩn thận là trên hết.

Ai ngờ, tôi mới vừa lùi ra sau lưng một bước, tiểu súc sinh lại tiến về phía trước thêm một bước, bực bội, bản tính này, cùng cái tên chủ nhân vô liêm sỉ của nó có gì khác nhau đâu?

Nhưng là lúc đó, cô lang quả nhân (một người một sói), tôi thật là có chút sợ đôi răng nanh dài, lúc trước tiểu súc sinh chỉ trừng mắt nhìn tôi thôi, nên không thể không lặng lẽ lùi thêm một bước.

Tiểu súc sinh thấy thế, cái lỗ tai màu trắng bạc đột nhiên dựng thẳng lên, bước về phía tôi một bước.

Bước chân không dài không ngắn, vừa vặn bằng khoảng cách tôi mới vừa lui.

Lông tóc cả người tôi dựng lên hết, hai chân cũng bắt đầu run, nghe nói đồ ăn của súc vật là không được động vào, ngay cả người thân cận nhất cũng không được tới gần, bởi vì một khi tới gần, nó liền nghĩ người khác đến đoạt thức ăn của nó. Hiện tại trong miệng Vượng Trạch đang gặm một cái xương to thơm ngào ngạt, tôi lại run rẩy trong địa bàn của nó, đừng có nói nó coi tôi là ‘địch nhân’ của nó nha?

Trong lúc tôi đang cố sức suy nghĩ, tiểu súc sinh thừa lúc tôi chưa chuẩn bị, lại bước về phía trước thêm mấy bước, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt tôi, tôi kinh sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng đúng lúc này, Vượng Trạch lại thả khúc xương trong miệng mình ra, dùng đầu mũi huých huých khúc xương, tiến đến trước mặt tôi.

Tôi giật mình, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

Hóa ra… tiểu súc sinh chỉ muốn bày tỏ lòng tốt đối với tôi, tặng tôi khúc xương ăn?

Tôi chép lưỡi, cúi đầu nhìn Vượng Trạch, một đôi mắt như ngọc lục bảo nhìn tôi chớp chớp vô tội, cúi đầu xuống thích ý vẫy vẫy đuôi.

Tôi làm liều khom người xuống, lấy tay thử sờ sờ lên đầu Vượng Trạch.

Lúc tay tôi chạm vào bộ lông thẳng mượt trên đầu Vượng Trạch, nó ngược lại không né tránh, còn giống như làm nũng mà cọ cọ.

Tôi kinh hãi, lại thử sờ sờ, chậc chậc, mọi người khỏi nói, con tiểu súc sinh này đúng thật là trơn nhẵn bóng nhoáng, nếu như làm một cái áo khoác bằng da sói… ách ~ thật có lỗi, thật có lỗi, tiểu súc sinh thân thiết với tôi, tôi làm sao lại có thể muốn làm hại nó chứ?

Tôi vui mừng vuốt vuốt đầu Vượng Trạch, khoéo miệng khẽ nhếch nói: “Tiểu vương ngoan, khúc xương mày giữ lại đi, tỷ tỷ không cần nha ~”

Tôi nghĩ, có lẽ tiểu ngu ngốc nói đúng, Vượng Trạch không phải là không thích tôi, chỉ là biểu đạt sai cách ‘yêu’ đối với tôi mà thôi.

Tôi đang hạnh phúc mà suy nghĩ, chỉ thấy cái đầu nhọn của Vượng Trạch đột nhiên lắc lắc, tựa như đang cười, ách ~ không đúng, là châm chọc, ánh mắt nheo nheo, rất giảo hoạt.

Giây tiếp theo, tiểu súc sinh đột nhiên lại ngửa mặt lên trời thét to:

“Ngao ngao…”

“Ngao ngao ngao…”

Tiếng sói tru đúng chuẩn, chưa đến một hồi, chợt nghe bên tường có tiếng nha hoàn nói:

“Ủa? Có phải là tiếng Vượng Trạch kêu không?”

Người còn lại nói: “Nghe cũng giống đó, ở đâu thế?”

Vượng Trạch tựa như nghe hiểu hai người đó nói gì, kêu càng phấn khởi.

“Ngao ngao ngao ngao…”

Nha hoàn kia nói: “A! Ở ngoài tường!”

“Mau mau! Bắt nó trở về, thiếu gia rất cưng nó, nó mà bỏ chạy mấy người có mấy cái đầu cũng không đủ đền.”

Suy nghĩ trong đầu tôi chợt lóe, đột nhiên mới hiểu ra đây là một âm mưu.

Tiểu súc sinh buông khúc xương ra không phải để tặng cho tôi, là để thuận tiện tru lên; tru lên, là để thuận tiện gọi người đến.

Tôi như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ giơ chân, nghe bên trong tường truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thật sự không có cách, chạy trối chết.

Lần đầu tiên trong đời bản công chúa, bởi vì một con chó sói mà chạy trối chết, thật sự là… xấu hổ không chịu nổi.

Tôi nói với chính mình, thù này không báo không phải quân tử. Tiểu súc sinh, mày hãy đợi đấy!

Chương 28

Bỏ ra cửa lớn và lỗ chó, đường ra duy nhất của bản công chúa cũng chỉ còn lại duy nhất mỗi bức tường thấp ở hậu viện.

Vất vả trăm cay nghìn đắng, tôi mới vất vả tìm được một cây thang gần đó, lại thật không dễ dàng mới vượt qua được tâm lí sợ độ cao, vất vả leo lên mái hiên, nhưng là, thất bại trong gang tấc.

Bức tường thấp ở hậu viện thấp thật, đúng thật là rất rất thấp, nhiều lắm cũng chỉ cao đến ba thước. Đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả rêu mọc xanh rờn trên mái hiên cũng nhìn thấy rõ, nhưng là, nếu như là đứng ở trên mái hiên, vậy thì… đó chẳng phải là một phen phong vị sao.

Tôi nhẹ chân ghé người nhìn xuống phía dưới mái hiên, đột nhiên có một loại cảm giác giống như nhảy lầu, không cẩn thận một cái, bộp bộp một tiếng, ông trời giúp tôi hạ quyết tâm, tôi đã chúi đầu chấm đất rơi xuống hậu viện.

Không hạnh là miệng vết thương vốn đã sắp lành lặn lại bắt đầu hơi phiếm đau, cằm cũng ương ương, bởi vì trượt ngã trong tư thế chụp ếch chẳng ra làm sao, cái eo thon nhỏ quý báu của bản công chúa hình như cũng bị trẹo, đầu gối thì khỏi nói, bầm tím một mảng, từ đầu đến chân, dù sao cũng chẳng có chỗ nào may mắn thoát khỏi.

Khóc không ra nước mắt.

Đây đã là lần thứ hai thứ ba tiểu súc sinh hại tôi té ngã đến như vầy.

Tôi không giết bá nhân, bá nhân lại vì tôi mà chết.

Những lời này, không biết Vượng Trạch có thể hiểu hay không, nhưng mà mặc kệ nó có hiểu hay không, tôi cũng quyết phải lột da nó, rút gân nó.

Nhưng trước mắt, chuyện quan trọng nhất không phải là suy nghĩ làm sao lột da tiểu súc sinh, mà là làm sao để từ trên mặt đất đứng dậy được.

Tình cảnh này, tất cả đều là vì một con sói, bắt nạt đến nông nỗi như thế, bảo tôi nên đau lòng sao đây hả? Càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân cả người càng đau nhức, nhất thời khó mà tiêu tan, nằm yên trong tư thế chó cào, tay chân chống trên mặt đất òa òa khóc lên.

Miệng Kỳ Nhi đúng là quạ đen, thật là tốt không linh xấu linh, tôi chỉ nhẹ nhàng trêu chọc tiểu ngu ngốc, khiến cho hắn nghĩ mình lầm tưởng, trong lòng khó chịu chút thôi, chuyện này có gì sai chứ? Không phải tôi vì tương lai của An Lăng Nhiên sau này mà suy nghĩ đó sao, tôi đã nói rồi, tôi là người rất cố chấp, nếu đã quyết định rời khỏi Mục vương phủ, rời khỏi những tranh tranh chấp chấp giữa hai bè phái của Huyền Nguyệt và Thái Tử, vậy nên nhất định phải cầu hưu thư, nếu khiến cho tiểu ngu ngốc càng lún càng sâu, tôi đi cũng không an tâm, vậy còn không bằng làm cho hắn sớm chết tâm, tôi… tôi dễ dàng lắm sao? Oa oa! Thế nhưng nỗi khổ tâm của tôi, ông trời không hiểu còn phái xuống một còn sói, đến khi dễ tôi!

Nghĩ đến điểm này, tôi lại nhịn không được nhớ lại đủ thứ chuyện của tiểu súc sinh lúc trước, trong lòng càng lúc càng khó chịu, cứ như thế nức nở giống đứa con nít dứt khoát ngồi dậy.

“Oa…”

“Oa oa oa…”

Đúng ngay lúc này, chuyện khiến cho người ta sợ hãi nhất đã xảy ra.

Rõ ràng tôi còn chưa kịp khóc ra tiếng, bên tai đã truyền tới tiếng khóc lóc thảm thương, tôi nhất thời ngạc nhiên, chậm chạp theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy một bóng người tối sầm đang ngồi trên tảng đá của bọn nha hoàn hay chơi đùa cúi đầu nức nở, đột nhiên kinh sợ tới mức không phân biệt đâu là đông tây nam bắc, làm gì mà còn biết đến đau nhức, ba hai một từ trên mặt đất đứng lên, tựa như lấy thêm chút can đảm mà quát to lên: “Ai!”

Người nọ đang ôm mặt khóc, tựa hồ cũng bị tôi dọa, xoay người lại phía tôi.

Hai mắt nhìn nhau, rồi dừng lại, cả hai bên đều có chút sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên của tôi là, cảm ơn Đức mẹ Maria, không phải quỷ.

Phản ứng thứ hai của tôi là, dựa vào con mẹ nó chúa Jesus, tại sao lại là bà ta? Người này còn hơn là so với quỷ!

Đáy lòng thầm suy xét, trên mặt vẫn là nụ cười gian nan như cũ, cười đến nỗi cằm bắt đầu đau từng trận.

Tôi cười nói: “Biểu di…”

Mục vương phủ, gần đây nha hoàn trong phủ thường hay bị mấy mụ bà tử dạy dỗ thế này: nếu có thay chủ tử làm việc, đặc biệt là có làm cái gì vội vàng lại là chuyện không được để người khác biết, mặc kệ là khẩn cấp tới đâu, bình tĩnh rời khỏi Đông viện trước rồi làm gì làm.

Bởi vì Đông viện, vừa vặn là chỗ ở của vị biểu di Vương Uyển Dung này của tôi.

Mục vương phủ, thậm chí cả Lạc Vân quốc không ai mà không biết đến vị thiên kim Vương Uyển Dung, còn là một bà tám có tiếng. Thiên hạ hay nói “Ba nữ nhân một bàn diễn”, nhưng vị biểu di này của tôi lại còn tài ba hơn, một người đóng vai thẹn thùng, cũng có thể diễn vai mặt đen, làm mưa làm gió, khiến Mục Vương Phủ loạn không yên.

Nghe nói là Vương Uyển Dung bị nhà chồng hưu, trong đó có một nguyên nhân rất lớn chính là châm ngòi ly gián cho đại thái thái, lúc ấy khiến cho cha mẹ chồng thiếu chút nữa viết thư ly hôn, sau đó, bị trục xuất về nhà mẹ đẻ, từ đó bà ta lại gây khó dễ, đâm chọt đến nỗi chị dâu và mẹ mình ầm ĩ rồi trở mặt, dâu lớn Vương gia nhất thời tức tối, gắng ôm bụng chạy về nhà mẹ đẻ. Bây giờ, kinh thanh Lạc Vân Quốc có một quán trà, chuyên diễn lại vở “Vương Quân ba lần cầu nương tử về nhà”, vở này kể về chuyện chồng Vương Uyển Dung khóc lóc la hét năn nỉ vợ mình về nhà. Việc này qua đi, Vương mẫu thật sự bảo hộ được con gái, cũng đành mặc cho chồng đưa con đến chỗ biểu tỷ - Túc Phượng ở tạm. Đến Mục vương phủ rồi, Vương Uyển Dung mặc dù ngại vì ở dưới mái hiên người khác, có chút thu liễm, thế nhưng bản tính vốn khó dời, ăn cơm no rảnh rỗi không có việc gì làm liền thích chõ chõ mồm vào chuyện người khác, sau đó mang đi nói trước mặt mẹ chồng tôi, vận động gân cốt.

Cho nên, người ở Mục Vương phủ đều biết, có chuyện gì ngàn vạn lần cũng đừng để Vương Uyển Dung nhìn thấy, bằng không, không cần đợi đến ngày thứ hai, người trong Mục vương phủ cũng có thể biết hết.

Nhưng bản công chúa tôi hôm nay lại té đổ máu, đầu tiên là bị tiểu súc sinh hù dọa tới mức chết khiếp, sau đó là té từ trên mái hiên nhà xuống, bây giờ lại gặp được Vương Uyển Dung.

Trên mặt Vương Uyển Dung tựa như còn nước mắt, nhìn thấy tôi cũng là vẻ không yên lòng.

Tôi nói: “Biểu di, này… ha ha, sắp tới giờ cơm rồi, sao người còn ở đây?”

Hậu viện này trước nay ngoại trừ hạ nhân cũng là khách khứa, chỗ ở của phụ tá, Vương Uyển Dung đến giờ cơm lại xuất hiện ở đây quả thật là chuyện không bình thường. Khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu lại càng không tầm thường.

Vương Uyển Dung lau đi nước mắt trên mặt, quay mặt qua chỗ khác giọng khàn khàn nói: “Không cần ngươi lo, đi thôi.”

Tôi nhíu mày, không tiếp lời.

Cho dù bạn có là người không hiểu nổi nữ nhân, chắc cũng đã từng nghe thấy: nữ nhân, là loại động vật khẩu thị tâm phi; nữ nhân, là quái vật không có tim.

Nữ nhân thường hay nói “Không cần ngươi lo”, chính là đang ám chỉ cho ngươi biết, ta thực hư không, ta bây giờ rất yếu ớt, ta muốn ngươi bảo vệ ta.

Nhưng lại không may thay, bản công chúa tôi cũng là nữ nhân.

Nữ nhân bảo hộ nữ nhân, dường như có chút gì đó không nói nổi.

Ngươi không cho ta quản, ta đây sẽ không… khụ khụ, ta đây sẽ không quản.

Tôi thư thả giọng nói, nói: “Ừ”

Vương Uyển Dung xoay người lại, rõ ràng là không vừa lòng với đáp án của tôi, ánh mắt ngập nước trừng mắt nhìn tôi hết một hồi, cuối cùng không được tự nhiên nói:

“Ngươi đi đi.”

Chân tôi không động đậy nói: “Ừ.”

Nghe vậy, Vương Uyển Dung rốt cuộc cũng chịu được gương mặt lạnh cầm thú của tôi, tự mình đá chân đi trước.

Tôi nhìn thấy Vương Uyển Dung sắp đi, nhanh chóng hô lên: “Biểu di, này…”

Vương Uyển Dung nghe tôi muốn nói gì đó rồi lại thôi, rốt cuộc cũng lấy lại chút tinh thần, cầm theo cái khăn tay đã khóc ướt sũng hơn phân nửa bước trở lại đứng cạnh tôi: “Liêm Chi, biểu di ta… oa oa!”

Tôi rộng lượng vỗ vỗ bả vai Vương Uyển Dung, đừng thấy bà ta bình thường rất gay gắt, vóc dáng rất xinh đẹp động lòng người, thật ra nói đến tuổi Vương Uyển Dung cũng không lớn, dáng dấp cũng dịu dàng xinh đẹp, chỉ là tính tình thật sự quá chút thôi.

Tôi nói: “Biểu di đừng khóc, ta sẽ không mang chuyện người hôm nay khóc lớn trước mặt ta nói với người khác, cho nên… hắc hắc! Cũng làm phiền biểu di ngàn lần vạn lần đừng mang chuyện ta treo tường ra ngoài chơi đùa nói cho người khác, bằng không đều không tốt cho cả hai.”

Vương Uyển Dung nghe xong lời tôi nói thì giật mình, vẻ mặt chuyển sang trừng trứ tôi, hiển nhiên là sự chú ý không để vào chuyện tôi trèo tường vào bị bắt gặp.

Tôi nhún vai, nếu bà ta không động tới tôi, tôi đương nhiên mặc kệ.

Có điều bảo tôi quản, nghe bà ta than khổ, bản công chúa cũng không quá mừng rỡ. Phải biết rằng nếu trễ bữa cơm chiều, điểu lão đầu rất có thể sẽ tức giận, tiểu ngu ngốc cũng vô cùng có khả năng bán đứng tôi, cho nên đối với chuyện nghe kể chuyện xưa, tôi càng muốn đến đại sảnh ăn cơm.

Vì thế, tôi đáp lại hành động, nở hàm răng trắng noãn lại chỉnh tề của bản công chúa với Vương Uyển Dung, phất phất ống tay áo, rồi rời khỏi.

Trước kia bà tám ngươi khi dễ ta không ít, trước mặt điểu lão đầu cũng nói xấu tôi không vừa, không nói đến chuyện ngay cả tuyết trước cửa nhà mình bây giờ tôi còn chưa kịp quét, bảo tôi quên đi thù cũ nghe bà kể lể, tôi mà rộng lượng đến vậy sao.

…………

Tới đại sảnh rồi, đúng lúc vừa tới giờ cơm. Tiểu ngu ngốc đã tắm rửa sạch sẽ xong, thay đổi xiêm y, dỡ bỏ bộ dạng tiêu sái đứng trước mặt tôi, tôi thực khó hiểu, hai người cùng nhau “yêu đương vụng trộm” về, sao hắn còn nhanh hơn tôi nhiều thế?

Tôi cân nhắc, có phải tiểu ngu ngốc còn có lỗ chó tắt khác chui vào nữa sao?

Một bữa cơm bình an vô sự, ngoại trừ biểu di vừa vặn cảm thấy không thoải mái nên chưa đến.

Trần Hiền Nhu quét mắt nhìn chỗ ngồi trống không của Vương Uyển Dung đối diện, hừ lạnh nói: “Đương nhiên là cô ta không đến ăn cơm rồi, ngày mai Lý tiên sinh đến, cô ta còn bụng dạ nào ăn cơm nữa sao.”

Nói xong, Túc Phượng cũng đúng lúc đặt bát cơm xuống.

Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ làm kinh động mọi người trên bàn ăn, An Lăng Vân bỗng nhiên ho khan vài tiếng, ngăn cản vợ mình hồ ngon loạn ngữ, Trần Hiền Nhu cũng tự biết nói nhiều sẽ chọc phải đương gia chủ mẫu mất hứng, khiều cơm không nói.”

Vẫn là tiểu ngu ngốc hiểu biết nhất, biết thúc đẩy không khí, cười hì hì, nói với tôi: “Vợ, chiều hôm nay nàng đi đâu thế? Nhiên Nhi ngủ trưa tỉnh dậy không thấy nàng khó chịu lắm a.”

Tôi lạnh lẽo muốn buồn nôn, run rẩy thiếu điều chiếc đũa muốn rớt xuống đất.

Trước giờ chỉ biết An Lăng Nhiên giả ngốc cũng thôi, từ sau khi tôi ở cùng một chỗ với “Văn Mặc Ngọc” nghiêm chỉnh, dịu dàng như nước, ngược lại tôi thật sự đối với tài nghệ thay đổi sắc mặt của An Lăng Nhiên âm thầm lấy làm kỳ. Đúng là may thật, nếu An Lăng Nhiên mà sống ở hiện đại, sợ ngay đến cả Lương Triều Vỹ củng phải nhường cả ngôi vị “Ảnh đế.”

Vương mụ mụ bên cạnh phụ họa nói: “Đúng thế, chiều hôm nay thiếu phu nhân ngài đến mẫu đơn viên cắt tỉa lá, thật là khổ cho lão nô. Sau khi thiếu gia tỉnh lại liền la hét muốn gặp ngài, thật sự là làm cho bọn ta phải đi tìm.”

Nghe xong lời này tôi thật vui mừng.

Bạc, châu báu, trâm cài mấy ngày nay coi như cũng không phí, Vương Mụ mụ coi bộ có uy tín, giúp tôi bao che, cuối cùng sợ bị lộ, còn viết kịch bản để nhắc khéo tôi.

An Lăng Nhiên tên vương bát đản này cũng thật là, biết rõ tôi đi đâu mà còn hỏi, khó khi nào người bắt được ta bộ vui lắm sao? Hay là ngươi hi vọng ta nói là ta ra ngoài “yêu đương vụng trộm” với ngươi sao?

Điểu lão đầu nghe vậy cũng buông đũa xuống nói: “Ta nói sao hôm nay con dâu ngươi không ở cùng một chỗ với Nhiên Nhi, hóa ra là đi mẫu đơn viên.”

Tôi cười gật đầu: “Mẹ chồng không phải thường hay bảo tướng công thích mẫu đơn viên sao? Con thấy ánh mặt trời hôm nay sáng sủa, thời tiết rất tốt, cho nên cũng đi học tỉa hoa.”

Không biết Túc Phượng tin hay không tin, chỉ hơi có chút đăm chiêu rồi gật đầu.

Tôi vuốt mông ngựa lại nói: “Đáng tiếc nửa thời gian quá ngắn, vườn lại quá lớn, hôm nay con còn chưa chăm sóc hết được tất cả cho tốt, mai lại làm tiếp.”

Lời này của tôi vốn là muốn xem thử phản ứng của tiểu ngu ngốc, ý muốn ám chỉ cho hắn ta còn sẽ đi gặp “gian phu”, trong lòng cũng sốt ruột ngóng trông lần sau, định dùng lời này khiến cho hắn hiểu được tôi là một người mê trai không biết thẹn đến cỡ nào.

Ai ngờ còn chưa kịp nhìn vẻ mặt tiểu ngu ngốc, điểu lão đầu lại lên tiếng trước.

Bà nói: “Vậy cũng không cần, ngày mai Lý tiên sinh sẽ đến phủ, lễ bái sư của Nhiên Nhi ngày mai còn phải phiền nương tử ngươi phí sức nữa là.”

Tôi cắn phân nửa miếng cải bắp, trực tiếp nghẹn họng,

Một lúc lâu sau tôi mới lấy lại được hơi thở, lên tiếng: “Vâng”

Lý tiên sinh…

Vừa rồi Trần Hiền Nhu có nói Vương Uyển Dung là bởi vì Lý tiên sinh tới nên mới không muốn ăn uống, vừa khéo hôm nay tôi lại bắt gặp Vương Uyển Dung ở hậu viên cúi đầu khóc.

Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo.

Chậc, nói thật tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú.

Bạn đang đọc Hưu Thư Khó Cầu của Mèo lười ngủ ngày
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.