Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 phần 1

Phiên bản Dịch · 3358 chữ

Chương 10

Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn cậu ấy rồi hỏi không xác định: “Ý em là nơi mà lúc nhỏ chị sống cùng nhà em đấy á?”.

Trình Chân cười hiểu ý: “Mỗi tuần đều có người đến đó quét dọn, nên vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu của nó, chị có muốn đi xem không?” Tôi cứ kéo kéo cái dây khóa áo khoác, cúi người bước vào trong xe, trong lòng tràn đầy lo lắng, dường như vừa mong chờ lại vừa sợ cái gì đó.

Quay trở lại nơi ấy, cảm giác vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm. Trình Chân mở một cánh cửa rồi hỏi: “Chị có nhớ không, đây là cánh cửa căn phòng mà ngày xưa chị từng ở đấy”.

Tôi chầm chậm bước vào, bên trong dường như không thay đối gì nhiều, từng góc trong căn phòng đều tràn đầy mùi vị của kí ức, trên bàn vẫn đặt con búp bê Doraemon Trình Chân đă tặng cho tôi khi tôi mười tuổi, hay nói cách khác cậu ấy đả bỏ con búp bê ấy lại cho tôi.

Tết thiếu nhi năm ấy, trong phần thực đơn dành cho trẻ em của hãng KFC được tặng thêm một con búp bê Doraemon, khi xem quảng cáo ấy tôi đã rất thích, gương mặt Trình Chân lúc ấy bộc lộ vẻ khó chịu, cậu ấy nói: “Trẻ con chết đi được”. Sau đó tôi cũng không nhắc lại nữa.

Chỉ đến khi chương trình mua KFC được tặng thêm búp bê Doraemon kết thúc, Trình Chân mới lấy ra một con búp bê Doraemon ném cho tôi, nói có vẻ rất độ lượng: “Cầm lấy, em chơi chán rồi, cho chị đấy!”

Hồi nhỏ, hai chúng tôi lớn lên trong sự tranh giành và đấu khẩu. Những năm tháng xa cách sau này, tôi vốn cho rằng cậu ấy đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi, tình cảm của những ngày xưa ấy cũng nên quên dần đi, nhưng quên dần không có nghĩa là quên sạch hết, chi cần cậu ấy xuất hiện, những kí ức trước đây lại ùa về như đang hiện hũu ngay trước mắt.

Khi tôi đang lặng người chìm trong những kí ức, giọng nói của Trình Chân bỗng vang lên bên tai: “Ở bên cạnh em nhé!”. Không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật, giọng nói trầm lắng như có sức hút khiến tôi cảm thấy có chút choáng váng, không kịp ý thức.

Tôi ôm chặt lấy con búp bê trong tay. Cậu ấy có biết mình đang nói gì không nhỉ? Tim của tôi đập thình thịch thình thịch, trước đây tôi luôn nghĩ nếu thích một người thì sẽ ở bên cạnh người ấy, thì ra tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn gián mà quên đi sự khác biệt giữa hai chúng tôi, cuối cùng biến nó thành một đống rắc rối. Vì vậy, tôi của hiện tại không thể để mình dễ dàng chìm trong đó được, tôi và Trình Chân nhất định phải có một phương hướng rõ ràng cho chính mình.

Tôi cắn cắn môi, từ từ cất lời: “Trình Chân, quá thực chị thấy hai chúng ta không giống chị em... cũng không giống người yêu của nhau, hai chúng ta...”

Do căng thăng, lời nói của tôi cứ ấp a ấp úng, nhưng Trình Chân lại nghe được rõ ràng, cậu ấy nói thêm: “Không giống chị em cũng không giống người yêu, khoảng cách giữa hai chúng ta dường như quá lớn, không thể nào ở bên nhau được, là như vậy phải không?”

Mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều bị cậu ấy đọc ra được hết, tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi như tôi đã tưởng tượng, một cảm giác rất nhẹ nhàng. Tôi ngẩng đầu lên nói: “Thật ra, em vẫn giống như lúc nhỏ, cứ luôn cho rằng chỉ có em mới có quyền được bắt nạt chị, suy cho cùng từ trước đến giờ em đâu có thích chị...”

Trình Chân nheo mắt, nhìn tôi hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Cho nên... cho nên em mới phản đối việc chị ở bên Lâm Nguyên Nhất, còn cố tình ở bên Hạ Tử Dĩnh khiến chị khó xử...”. Giọng của tôi càng lúc càng nhỏ, vào đêm Giáng sinh, Hạ Từ Dĩnh đã nghe điện thoại khi tôi gọi cho Trình Chân, trong buổi sinh nhật họ ôm nhau rất thân mật, những cảnh tượng đó quả thực tôi không thể quên được, lại càng không thể không để tâm đến.

Trên gương mặt trắng trẻo của Trình Chân lộ ra vẻ rất đáng sợ, cậu ấy nói: “Lý Vi, khi chị nghi ngờ tình cảm của em dành cho chị, có bao giờ chị từng nghĩ, khi đối diện với sự dao động trong lòng của chị, em đã tin tưởng chị như thế nào? Đúng, em không thích chị, vậy thì em nói cho chị biết, em yêu chị! Những lời như thế này chị có dám nói ra không?”

Những lời của Trình Chân từng câu từng chữ rành rọt truyền đến tai tôi, khắc sâu vào trong tận đáy lòng tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn Trình Chân, hai mắt mờ tròn xoe. Từ trước đến giờ cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc như vậy khiến cho tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, những lời cậu ấy nói khiến tôi mất kiểm soát đến thế này.

Lúc này tôi mới hiểu, Trình Chân vẫn luôn là một người có mục tiêu rất rõ ràng, đáp án nằm bên trong con người cậu ấy, chỉ có điều là nói ra hay không mà thôi.

Còn tôi, vào đêm hôm Giáng sinh ấy, khi tôi thấy cậu ấy và Hạ Tử Dĩnh ở bên nhau, tôi đã muốn chùn bước.

Trong căn phòng tràn đầy những kí ức trước đây, cá hai chúng tôi đều rơi vào không khí im lặng, đột nhiên Trình Chân bước lại gần tôi một chút, với tay gạt tóc phía trước trán tôi. không khó gì để tìm ra vết sẹo trên trán tôi. Nhè nhẹ xoa lên đó. cậu ấy nói: “Vết thương đã mờ đi rất nhiều rồi, nếu không quan sát kĩ thì không thể nhìn ra được”.

Tôi đứng lại gần bàn sách, nhìn người con trai với ánh nhìn sâu xa trước mặt, khóe mắt tôi tự nhiên trào dâng nước mắt.

Ngón tay Trình Chân dần dần vuốt từ trên trán xuống, cậu ấy kéo mạnh hai bên bờ vai tôi, lập tức tôi ngã vào lòng cậu ấy. Trên người Trình Chân tòa ra mùi hương của ánh nắng, tự nhiên tôi thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt từ từ lăn dài trên má.

Cậu ây cúi mình xuống, khe khẽ nói vào tai tôi: “Anh ta không xứng đáng. Hãy quên Lâm Nguyên Nhất đi”.

Lẽ nào cậu ấy lại cho rằng tôi khóc vì Lâm Nguyên Nhất, tôi định mở miệng giải thích thì Trình Chân đột nhiên cúi thấp, hôn lên vết sẹo trên trán tôi. cậu ấy nói: “Em sẽ luôn ở bên cạnh chị”.

Hơi ấm trên trán vẫn chưa tiêu tan, nó lan tỏa vào tận ngõ ngách sâu bên trong nơi yếu mềm nhất của tôi.

Lúc này đây, tôi dường như đánh mất khả năng suy nghĩ của mình, mất đi phương hướng, bản thân giống như rơi vào hố sâu của chuyện tình cảm không sao có thể kiểm soát được.

Hai chúng tôi ôm nhau rất chật, rất lâu, chẳng biết tiếng kêu phát ra từ bụng của ai nữa, chúng tôi ngẩng lên nhìn nhau và cười. Trình Chân nắm lấy tay tôi và nói: “Đi thôi, để em đưa chị đi ăn gì đấy”.

Giống như bao cặp tình nhân khác, chúng tôi tay trong tay, cùng bước đi trên đường, trong lòng vẫn còn một chút rụt rè, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác tràn đầy thích thú và ngọt ngào.

Chập tối, đèn hoa vừa mới thắp mà giữa lòng thành phố đà tràn ngập toàn những người là người, khắp nơi đều là những dòng người xuôi ngược. Chúng tôi bước ra từ quán ăn, trời đã tối đen, Trình Chân quàng khăn lên cổ tôi và nói: “Sao lần nào chị cũng mặc ít áo như vậy, lỡ bị cảm thì sao?”

Tôi xoa xoa hai tay, thở ra từng làn hơi sương trắng mờ, sau đó rụt cổ vào trong khăn, giống như những cảm giác quen thuộc trước đó khiến tôi cảm thấy rất bình an.

Không đế ý đến thái độ trách cứ của Trình Chân, tôi mãn nguyện nói: “Mùi vị của món canh trong tiệm kia thật tuyệt. Sao em lại phát hiện ra tiệm ăn này thế?”

Trình Chân nắm lấy tay tôi, đặt vào trong túi cậu ấy, nói: “Bố em rất thích ăn ở trong tiệm này, nhưng mẹ em thì lại không thích, cho nên em thường xuyên đi cùng bố đến đây”.

Một vài người phụ nữ trung tuổi đi qua, liếc mắt nhìn tôi và Trình Chân, chép miệng nói: “Này, bọn trẻ con bây giờ ghê thật đấy!”

Những lời nói bâng quơ khiến tôi cảm thấv hơi hoang mang, bất giác tôi rút mạnh tay ra khỏi túi áo Trình Chân nhưng bị cậu ấy nhanh chóng tóm lại, nắm chặt lấy tay tôi.

Sau một hồi, tôi ngẩng đầu lên nhìn Trình Chân. Mắt cậu ấy cứ chăm chú nhìn về phía trước, gương mặt đột ngột biến sắc, cậu ấy hét lên một tiếng: “Mẹ!”. Tôi giật mình, nhìn theo hướng ánh mắt của Trình Chân.

Cô Phương đang bước thắng về phía chúng tôi, miệng nói: “Trình Chân, sao con lại ở đây? Tối nay không phái học thêm à?”

Tôi và Trình Chân đều giật mình, có một chút căng thăng.

“Mẹ cứ tưởng là mẹ nhìn nhầm, thì ra đúng là hai con”. Cô Phương dừng lại trước mặt chúng tôi và nói.

Trình Chân nhanh chóng buông tay tôi ra, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Hôm qua con đã nói với mẹ rồi mà, cuối tuần được nghỉ, con rủ Tiểu Vi đến đây mua mấy quyển sách tham kháo”.

Cô Phương cau mày nói với Trình Chân: “Tiểu Vi gì chứ? Phải gọi là chị Vi chứ. Giờ con không phân biệt được lớn nhỏ thế nào nữa hay sao?”

Không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng, tôi cũng không rõ lúc Trình Chân nắm tay tôi có bị cô Phương nhìn thấy hay không, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, mắt không dám nhìn chính diện cô Phương, chỉ cúi đầu lí nhí chào: “Cô Phương!”

Cô Phương gật đầu, rồi lại nhìn Trình Chân nói: “Vừa nãy có người quen nói với mẹ nhìn thấy con ở bên một cô gái, mẹ còn đang nghĩ xem là ai cơ”.

Trình Chân bực mình nói: “Mẹ đừng coi con như trẻ con nữa có được không?”

Trên gương mặt cô Phương lúc ấy có chút gì đó mất tự nhiên, cô lắc đầu nói: “Ở tuổi này các con học hành chăm chi là được rồi, trẻ con đừng nghĩ đến việc có hay không, nghe rõ chưa?”. Nói xong cô Phương nhìn về phía tôi với ánh nhìn đầy nghi ngờ.

Trình Chân tỏ vẻ bực mình, nói to: “Mẹ!”

“Được rồi, được rồi, mẹ cũng chi vì muốn tốt cho con thôi, con cáu gì chứ, tối muộn như thế này rồi, các con đã ăn cơm chưa?” - Cô Phương hỏi.

Tôi gật đầu: “Cháu ăn rồi ạ”.

Cô Phương liếc mắt nhìn tôi, nói một cách chân thành: “Tiểu Vi, trường của cháu tương đối xa, mà cháu lại là con gái, nên sớm quay về trường cho an toàn cháu ạ”.

“Một lát nữa con sẽ đưa chị ấy về, mẹ, mẹ yên tâm đi, phiền phức quá đi”. Trình Chân chen lời nói.

“Tên nhóc này, càng lớn càng chắng biết phép tắc gì cả, mẹ nói gì sai hả, chỉ là mẹ lo hai đứa đêm khuya thế này mà vẫn ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì thôi”.

Tôi vẫn chắng nói được lời nào, một phần vì lo lắng, phần vì từ nhỏ tới giờ tôi vốn vẫn rất nhút nhát khi đứng trước mặt cô Phương, mặc dù cô ấy đối xử với tôi rất nhã nhặn nhưng sao tôi cứ có cảm giác xa lạ. Cho dù đà từng sống cùng nhau nhưng không hiểu sao cảm giác về nỗi sợ không tên này mãi không sao tiêu tan được.

Ánh mắt cô Phương lại hướng về phía tôi, sau đó dừng lại trên túi áo khoác của Trình Chân, cô ấy hỏi: “Không phải hai đứa đi mua sách à? Thế sách đâu?”

Trình Chân đưa hai bàn tay không lên, nhún vai nói: “Chưa mua được ạ, chị Vi giúp con đi tìm nửa ngày trời mà không tìm thấy quyển vừa ý, cho nên con đã mời chị ấy đi ăn cơm”.

Cô Phương vỗ vai Trình Chân nói: “Không mua được thì thôi, con mau về sớm đi, con muốn mua sách gì, đế mẹ bảo người đi tìm mua cho”. Từ nhỏ tới giờ, Trình Chân vốn là đứa trẻ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà.

Cô Phương lại nói: “Tiểu Vi à, bố cháu gọi điện cho cô, ông ấy nói tháng sau đi công tác sẽ ghé qua thăm cháu, cuối tuần của tháng sau qua nhà cô ăn cơm nhé, tới lúc đó trường cho nghĩ học rồi, hai bố con về đây ở lại hai ngày, để cô báo bà giúp việc làm vài món ngon ngon nhé”.

“Vâng ạ”. Tôi trả lời với một chút lo lắng.

“Mẹ, không phải là mẹ chủ ý đến đây để giám sát con đấy chứ?”. Trình Chân nheo mắt nhìn mẹ hỏi.

Cô Phương giật mình, tròn xoe mắt nhìn Trình Chân và nói: “Nói bậy, mẹ đang hẹn người đến đánh bài, vừa đúng lúc ở đây. Các con nên về sớm một chút, đi đường vào ban đêm không an toàn chút nào, nên gọi xe về thẳng đi, Trình Chân, con có đủ tiền đấy chứ?”

“Con có đủ mà, mẹ đi về đi”. Gương mặt Trình Chân trở nên lạnh lùng, cậu ấy quay người lại nói với tôi: “Chúng ta đi thôi”.

Cô Phương ở phía sau lại nói với theo: “Tuần sau nhớ đến nhà cô ăn cơm nhé!” Rời khỏi quảng trường, tôi tiến thẳng một mạch về phía trước, Trình Chân túm chặt lấy tay tôi rồi hỏi: “Đi nhanh như vậy làm gì?”

Tôi hất mạnh tay cậu ấy ra, tức giận vô cớ: “Không cần em quan tâm, chị phải về rồi.”

“Vừa này vẫn còn vui vẻ cơ mà, sao bây giờ lại thế này?”, Trình Chân vội vàng nắm chặt lấy tay tôi, không chịu buông ra, “Chị nói rõ ra xem nào, rốt cuộc có chuyện gì khiến chị không vui?”

Tôi lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Trình Chân, chị rất lo lắng về chuyện vừa rồi...”. Lúc nãy quá thật rất nguy hiếm.

Trình Chân nắm chặt lấy tay tôi và nói: “Không sao đâu, có em đây rồi, để em đưa chị về nhé!”

“Không cần đâu, tự chị có thể về được mà”. Tôi cương quyết từ chối cậu ấy.

“Lý Vi”, Trình Chân bực dọc gọi tôi. “Có chuyện gì thì phải nói ra chứ! Chị đừng nói với em là chị vẫn còn thích Lâm Nguyên Nhất đấy nhé!”

Tôi dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chân một hồi rồi nói: “Em cho rằng em rất hiểu chị ư? Hay là em nghĩ em nói thích chị thì chị nhất định phải đến với em?”, tôi đột nhiên trở nên rất tức giận, những gì u ám trước đó một lần nữa lại ùa về trong tâm trí tôi.

Trình Chân nói thích tôi? Nếu đã thích tôi, tại sao trong đêm Giáng sinh đó lại ở bên Hạ Tử Dĩnh? Tại sao trong buổi tối hôm sinh nhật lại cứ như không nhìn thấy tôi, lại còn nói nói cười cười với Hạ Tử Dĩnh nữa chứ? Thích tôi mà hết lần này đến lần khác cứ chọc tức tôi là sao?

Lúc này tôi giống như con nhím sợ bị thương, dựng đứng lông trên người, tôi vừa làm đau Trình Chân, lại vừa làm đau chính mình.

Khuôn mặt Trình Chân bỗng chốc biến sắc, cậu ấy chạy về phía tôi, giữ chặt lấy tôi. Tôi cảm nhận được sự tức giận thực sự của cậu ây, nhưng tôi cũng không thể làm chủ được cảm xúc của mình nữa rồi.

Trình Chân nghiến răng hỏi: “Chị chính là không muốn ở bên em, em có điểm nào khiến chị không hài lòng chứ?”

“Tất cả con người em!”. Khi tôi dối diện với đôi mắt lạnh lùng ấy, lòng tôi chùng xuống từng chút từng chút một.

Đôi mắt còn lấp lánh hơn cả vì sao trên trời của Trình Chân bỗng chốc trở nên tối đen lại. Đột nhiên cậu ấy cười lớn, nụ cười chẳng để lộ suy nghĩ gì cả, mà chỉ càng thể hiện rõ tính cách lạnh lùng của cậu ấy.

Cậu ấy hỏi tôi một lần nữa: “Chị ghét em đến thế cơ à?”

Cuối cùng Trình Chân đã buông hai tay tôi. quay người bước đi.

Đêm đông, càng về khuya, sương mù lan tỏa khắp xung quanh, Trình Chân bước đi vô thức trong màn đêm đen kịt. Trái tim tôi bắt đầu thấy nhói đau, nỗi đau lâu lắm rồi mới xuất hiện.

Tôi không kiềm chế được liền ôm mặt khóc. Tôi tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống, từng đợt gió lạnh thổi vào người tôi, tôi cũng không biết mình ngồi bao lâu, có một người chầm chậm từ phía xa lại gần chỗ tôi ngồi. Tôi tưởng là Trình Chân, tôi giấu khuôn mặt mình vào giữa hai cánh tay, nghẹt mũi nói: “Em quay lại đây làm gì?”

“Là mình!”

Nghe thấy giọng nói ấy, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngẩn người một vài giây rồi mới cất lời: “Liều Đình, sao lại là cậu?” Liều Đình liếc nhìn tôi, cởi áo khoác ra nói: “Trời lạnh như thế này, cậu nghĩ mình ăn no rửng mỡ, chạy ra đây tập thể dục chắc? Là Trình Chân gọi điện báo mình tới đây đón cậu”.

Trong lòng tôi thoáng một chút lạc lõng, lần này thật sự tôi đã đẩy Trình Chân xa tôi thật rồi, nhưng trong lòng tôi lại không hề cảm thấy vui tí nào.

Liều Đình thở ra một làn sương trắng, nhìn vào không trung xa xăm, thẳng thắn hỏi tôi: “Tiểu Vi, cậu có thích Trình Chân không?”

Lúc này, tất cả những bí mật mà tôi muốn giấu kín dường như không thể giấu được nữa rồi, tôi cũng không muốn né tránh liền trả lời thẳng thắn: “Có, mình thích Trình Chân”.

Liều Đình không ngờ tôi lại trả lời thắng thắn đến vậy, hơi ngạc nhiên, cậu ấy thở dài, đi về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh, giọng yếu ớt: “Tiểu Vi. cậu như thế này đã khổ lắm rồi, không cần phải chọc tức em họ mình làm gì, cứ khóc một mình như vậy khó chịu lắm đúng không?”

Tôi không kiềm chế được nữa, sổng mũi tôi đã cay cay. Có quá nhiều khó chịu, có quá nhiều uất ức khiến tôi không làm sao có thể giả vờ cứng rắn được nữa, tích tụ dồn nén quá lâu rồi, đã đến lúc tôi cần phải giải thoát khỏi nó.

Bạn đang đọc Hương Vị Tình Yêu của Mộ Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.