Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Truyện 1

Phiên bản Dịch · 1338 chữ

Năm nào đó sau khi kết hôn.

Quan Hành cùng Lương Kiều chạy tới Châu Âu chơi một tháng, lúc trở lại thấy cha đang ngồi ở trong phòng khách, rất có hứng đung đưa món đồ sứ màu sáng màu mè.

Quan Hành đi qua liếc một cái: "Cái này tỉ lệ không tệ, lấy ở đâu vậy ạ?"

"Anh con làm." Tưởng Du bưng một đĩa trái cây tới, trên mặt mang theo nụ cười, "Nói là quà tết ngày của cha. Người trẻ như các con có thật nhiều thứ đa dạng, đến ngày lễ tết trong năm cũng có đến mấy chục cái."

Trong lòng Quan Hành lộp bộp nhảy dựng, xong đời rồi, anh quên mất vụ này!

Trở lại phòng ngủ trực tiếp bổ nhào xô Lương Kiều đang trải chăn gối về phía trước, đè ở trên người cô thao thao bất tuyệt nói: "Xong rồi xong rồi, ngày của cha đến rồi, anh đã quên chuẩn bị lễ vật cho cha rồi làm sao đây!" Anh nhíu mày, mặt mũi tràn đầy buồn bực, "Không biết anh cả làm cho cha một món đồ sứ ở chỗ nào, làm cha rất yêu thích... Lần trước ngày của mẹ mua dây chuyền đã không bằng anh ấy, lần này còn dứt khoát quên luôn lễ vật, địa vị của anh còn giành được về sao?"

"Đến cùng là anh tăng bao nhiêu cân thế, đè chết em rồi!" Lương Kiều đang bị anh đè ép, rất vất vả mới rút tay về được, trở tay vỗ vỗ mặt anh, "Ngày của cha chính là ngày mai, đừng lo lắng, lễ vật em đã đưa qua."

"Hả???" Vẻ mặt Quan Hành ngạc nhiên, "Em chuẩn bị lúc nào thế, sao anh lại không biết rõ?"

"Lúc ở Pháp đấy." Lương Kiều nói, " Anh có nhớ gian hàng nội y tình thú kia không, bà chủ chính là dáng người ma quỷ, người mà 50 nhìn như hơn 30 đó?"

D@Đ$L%Q%Đ^^

Quan Hành có chút mờ mịt: "Liên quan gì đến cô ta?"

"Không liên quan gì đến cô ta, liên quan đến mẹ đấy." Nói đến đây, đột nhiên Lương Kiều cười hắc hắc hai tiếng, "Không phải em mua nhiều bộ đồ ngủ gợi cảm sao, vừa mới đưa cho mẹ một bộ... Hắc hắc, anh hiểu chứ."

Quan Hành nhìn cô thật sâu một hồi lâu, yên lặng giơ ngón tay cái lên: "... Vẫn là em cao siêu!"

Mặc dù đưa trưởng bối loại đồ này quá không trang trọng, nhưng thắng ở thực dụng!

Hai người ở đó cười trộm thật lâu.

Hai người cùng nhau tắm rửa xong, Quan Hành chỉ mặc một chiếc quần tam giác, cầm lấy máy sấy sấy tóc cho Lương Kiều.

Lương Kiều lấy ngón tay chọc chọc trên bụng anh, xúc cảm mềm mại nằm sấp lên, cô chậc một tiếng: "Một lát nữa đi □□ cân nặng, bụng nhỏ của anh đã béo lên một vòng, cơ bụng sắp không còn rồi!"

Quan Hành lập tức hít một hơi: "Hiện tại thì sao?"

Lương Kiều lại chọc một cái, đã lại trở nên cứng rắn. Nhưng không qua mấy giây, Quan Hành thở khí ra, toàn bộ thịt béo lại lộ ra.

Lương Kiều không nhịn được thở dài: "Chao ôi, mới kết hôn không bao anh đã mập ra, hiện tại trả hàng vẫn còn kịp sao?"D@Đ#L$Q%Đ^^

"Nghĩ hay lắm!" Quan Hành đặc biệt bá đạo, "Tiệm của anh không có chỗ chọn trả lại hàng, không hài lòng liền nghĩ lại xem, nhất định là chính chỗ em có vấn đề!"

"Tiệm đen tối!" Lương Kiều hừ hừ hai tiếng.

"Không đen không kiếm được tiền làm sao mà nuôi bà xã đây?" Quan Hành đưa thay sờ sờ bụng mình, hình như thật sự nhũn hơn trước kia rất nhiều. Nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: "Anh đây cũng không phải là mỡ, đều là ấn ký hạnh phúc."

"Không phải là anh còn muốn chụp quảng cáo nội y sao?" Lương Kiều nhéo nhéo ấn ký hạnh phúc thật dày của anh, "Bộ dạng như thế này thì chụp kiểu gì?”

Ánh mắt Quan Hành lại lập tức sáng lên: "Vậy em đáp ứng chụp với anh sao?"

Lương Kiều không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Nhưng mà hiện tại anh không chụp được đâu."

"Anh giảm cân!" Quan Hành hào khí ngút ngàn phất phất tay, "Em đừng nghĩ đổi ý, chờ anh tập luyện trở lại dáng người như trước chúng ta liền đi chụp, dám đổi ý ba ba liền C..."

Một chữ "Thảo" còn chưa nói xong, cửa bị gõ vang.

"Đại Kiều?" Là giọng của Tưởng Du.

"Tới rồi."

Lương Kiều đứng dậy đi mở cửa, Quan Hành đứng ở tại chỗ, lại nhảy mạnh một cái, kêu a a chạy vào toilet.

"Mẹ, sao thế?" Lương Kiều mở cửa, trong lòng lập tức bị nhét một cái hộp - - hộp hình vuông màu lam nhạt, còn buộc dây hồng phấn, đúng là thứ cô vừa đưa cho Tưởng Du.

Tưởng Du tức giận trừng mắt nhìn cô: "Con đưa cho mẹ cái gì thế!"

"... Thứ đồ tốt ạ." Lương Kiều không kìm chế được nở nụ cười, ái muội nháy nháy mắt với bà, "Ai nha mẹ này, mẹ không cần thẹn thùng đâu, tất cả mọi người đều là phụ nữ, đều hiểu mà."

Tưởng Du thở phì phì: "Con thì hiểu được cái cái gì! Tự con mặc đi, mẹ mới không mặc!"

Bà xoay người rời đi, Lương Kiều trở về phòng sửa sang tóc xong, khoác chiếc áo ngoài, dặn dò Quan Hành một tiếng, cầm lấy cái hộp đi tới gian phòng của Tưởng Du.

Cô đứng ở cửa thăm dò nhìn nhìn: "Ba ba trở về chưa?"

"Ở thư phòng đấy." Tưởng Du ngồi lên trên giường, không quá muốn để ý đến cô.

Lương Kiều đóng cửa lại, tiến đến trước mặt bà, cười hì hì trêu ghẹo: "Mẹ, mặt mẹ đỏ ~ "

"Con đi đi đi ngay!" Lập tức mặt Tưởng Du càng đỏ, tức giận đẩy cô, "Phiền chết!"

"Chao ôi con biết rõ mẹ thẹn thùng, con nói xong lập tức đi ngay hắc." Lương Kiều mở hộp ra lấy nội y ra, "Đây là con đặc biệt chọn cho mẹ, rất đẹp, mẹ xem một chút, đây chỉ là một bộ đồ ngủ rất bình thường, mẹ mặc mà nói thì chiều dài sẽ đến giữa đùi, chỉ là đẹp mắt gợi cảm hơn chút mà thôi, không có gì đặc biệt mà."

Tưởng Du còn thật sự liếc nhìn.

Chiều dài miễn cưỡng tính là bình thường, nhưng là cổ áo thấp mở rộng như vậy cho là bà mù sao? Còn có trên lưng, những cái dây kia là cái quỷ gì?

"Ngài cùng ba ba đều vợ chồng già, việc đời gì mà chưa thấy qua, thẹn thùng cái gì. Cuộc sống lúc nào cũng phải tự dựa vào mình để tạo ra niềm vui thú, đi theo con đường đã thành hình cũ thì có ý nghĩa gì..."D@Đ#L$Q%Đ^^

"Cha là người chính trực, khẳng định sẽ không nhìn ra, mẹ cứ nói là vừa mua đồ ngủ, gần đây phổ biến cái này. Dù sao ba cũng không thấy được người khác, thịnh hành gì đó còn không phải là mẹ định đoạt..."

Lương Kiều khuyên can mãi, cuối cùng cũng làm Tưởng Du động lòng rồi chạy đi.

Thật ra chỉ có hơi lỏng lẻo mà thôi, nhưng Lương Kiều trực tiếp nắm chặt cơ hội đẩy bà tiến vào phòng tắm, mau tắm rửa thay đi, giống như bình thường là được, không cần quá tận lực."

"..."

Cô nói xong cũng biến mất luôn, cũng không quên ôm quần áo bẩn của Tưởng Du ra.

Sau khi Lương Kiều rời khỏi đây lại không trực tiếp trở

Bạn đang đọc Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông của Nhất Tự Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.