Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại chi đại lễ

Phiên bản Dịch · 4588 chữ

Khi cánh cửa luân hồi mở ra, Trương Minh Thụy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng một lão nhân đang lẩm bẩm lải nhải : “Sách! Phiền toái muốn chết! Phượng hoàng chết tiết kia không thể yên tĩnh chút sao ?! Mụ nội nó , thế nhưng đem ký ức cùng linh hồn tách ra ?! Còn đem ký ức ngưng kết thành linh khí ngàn năm hình thành ra linh thể ?! Ngô…… Không tồi, ý tưởng này thực mới mẻ độc đáo, không hổ là thối thí phượng hoàng! Thật sự là…… A! Không đúng! Không đúng! Ta sao lại đi ca ngợi hắn chứ ! Thối phượng hoàng! Lạn phượng hoàng! Đều do hắn! Nếu không phải hắn xuất ra cái chiêu thối là linh hồn tách rời ký ức này , ta như thế nào lại không tóm được hắn chứ ! A, còn có, lại còn làm ra chuyện như thế , hiện tại phải làm sao bây giờ? Trí nhớ đã thành hồn thể! Không thể chuyển thế cũng không thể tiêu diệt! Mẹ nó! Cho dù đem linh khí ngàn năm tán đi cũng vô dụng a! Ký ức của thần chi nhất tộc chính là một loại linh lực ngưng kết ! Má ! Phá phượng hoàng!”

Mà chậm rãi , một thanh âm linh hoạt kỳ ảo thanh lãnh vang lên “Nai sừng tấm , lúc mắng chửi người có thể nói nhỏ đi một chút không ?” Thanh âm này là Ngọc Thần Nữ kia??

“Ngươi nói cái gì! Tử điểu! Ngươi mới là nai sừng tấm ! Ta là kỳ lân! Mẹ nó ! Đừng tưởng rằng ngươi xếp hạng đằng trước lão tử, ngươi cũng không hơn được đâu nhá !”

“Phải không? Kỳ lân không phải là nai sừng tấm đấy sao?”

“Hừ! Ngươi đi chết đi ! Ngươi làm ra tai họa lớn như vậy, ta xem ngươi trở về công đạo như thế nào?!”

“Ta cho tới bây giờ vốn không muốn trở về.” Thanh âm thanh lãnh bình thản nói.

“…… Uy! Linh lực của ngươi tuy rằng tan hết , nhưng chính ngươi hẳn cũng rõ , ký ức bản thân của thần chi nhất tộc chúng ta cũng là một loại linh lực , ngươi vẫn có thể trở về .”

“Ta nói chính là, ta không muốn trở về. Cho dù phượng hoàng bản thân có thể niết bàn sống lại, ta cũng sẽ không sống thêm .”

“Ngươi cần chi làm thế ! Không phải chỉ là một Trang Vân thôi sao? Ngươi phải làm tới thế sao ? Ngươi cũng vì hắn trì hoãn ngàn năm rồi a. Nếu như bị các trưởng lão biết ngươi vì một phàm nhân mà bỏ qua tu vi bản thân cùng giết rất nhiều sinh linh , ngươi sẽ bị trọng phạt ……“

“Kỳ lân, ngươi có tên không ?”

“Hả?”

“Thời điểm chúng ta sinh ra, đều chỉ có một tộc danh, ngươi là kỳ lân, ta là phượng hoàng, còn có long, quy, chúng ta đều chỉ có một tộc danh. Nhưng ngươi biết không? Ta hiện tại có tên của chính mình rồi , ta là Ngọc Minh Thụy. Ta thích tên này, phi thường thích.”

“…… Con mẹ nó, không phải chỉ là một cái tên sao?!”

“Ngươi không hiểu.”

“Phải, ta không hiểu! Nhưng mà tiểu điểu à ! Chính ngươi cũng rõ ràng, lúc trước ngươi diệt một nhà Trang Vân, ngươi ở trước mặt hắn tự tay giết chết nữ nhân hắn yêu nhất! Hắn không thương ngươi! Cho dù cuối cùng hắn cứu ngươi, cũng chỉ bởi vì đạo nghĩa, căn bản là không phải yêu ngươi! Ngươi vì hắn lãng phí suốt một ngàn năm! Ngươi còn hao hết tâm tư đem hắn chuyển thế tới thời không này, ngươi hao hết tâm tư chia lìa ký ức cùng linh hông của mình , ngươi hao hết tâm tư tiêu phí một ngàn năm để chế tạo một khối thân thể có thể cất chứa linh hồn ngươi! Ngươi con mẹ nó chỉ vì muốn cùng hắn gặp lại ! Ngươi con mẹ nó chỉ vì cùng hắn chung một chỗ! Chính là ! Hiện tại người cùng linh hồn của ngươi ở bên nhau là Phương Hạo Nhiên ! Cùng Trang Vân chuyển thế chung một chỗ gọi là Trương Minh Thụy! Không phải Trang Vân cùng Ngọc Thần Nữ! Không phải các ngươi! Không có trí nhớ kiếp trước , bọn họ căn bản là hai người độc lập !”

“Ta biết.”

“Ngươi con mẹ nó đã biết còn làm như vậy?! Ngươi choáng váng phải không?”

“Bởi vì Ngọc Thần Nữ cùng Trang Vân căn bản là không có tương lai. Ta chỉlà muốn, lại nhìn hắn một lần, cho dù hắn đã không còn nhớ rõ ta……”

“……”

“Đem ta đẩy vào hắc động thời không đi.”

“…… Ngươi hiểu rõ rồi chứ?”

“Một ngàn năm , đủ rồi . Hiện tại có thể tái kiến hắn, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn .”

“…… Phượng hoàng ngươi là ngốc điểu!”

Chờ trước mắt Trương Minh Thụy không còn đen kịt , chỉ thấy một lão giả đôi mắt hồng hồng đứng ở trước mặt chính mình “Ngươi đều nghe được đi?” Thanh âm lão giả có chút nghẹn ngào.

“Phượng hoàng hắn là con ngốc điểu, trước kia ngốc ngốc thì hoàn hảo, nhưng từ gặp Trang Vân kia, hắn liền thành ngu ngốc ! Tuy rằng ngươi là do linh hồn hắn chuyển thế, chính là không có ký ức , ngươi căn bản không phải phượng hoàng, ta cũng không để ngươi làm phượng hoàng ! Ngươi nhớ kỹ, sau khi trở về Ngọc Thạch Cung, hảo hảo tu luyện, các trưởng lão trong tộc cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc là phượng hoàng hay là Trương Minh Thụy, chỉ cần linh hồn của ngươi tồn tại, một ngày nào đó bọn họ sẽ đến bắt ngươi hồi tộc ! Đến lúc đó, ngươi phải cùng Phương Hạo Nhiên ra đi!”

Trương Minh Thụy trầm mặc gật gật đầu. Nhìn nhìn lốc xoáy màu đen cách đó không xa, thấp giọng hỏi “Hắn thật sự vào hắc động đó rồi sao ?”

“Ân.” Thanh âm lão giả mang theo một tia khóc nức nở “Ngốc điểu thật sự rất ngu ngốc !”

Trương Minh Thụy trong lòng chua xót, nhìn lốc xoáy màu đen cách đó không xa, thấp giọng lẩm bẩm nói “Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy……”

Nếu Hạo Nhiên không thương hắn, hắn sẽ làm chuyện càng thêm điên cuồng. Ngọc Thần Nữ chỉ giết thê tử Trang Vân, mà hắn chỉ sợ sẽ không chỉ như vậy, Ngọc Thần Nữ cuối cùng lựa chọn buông tay, nhưng hắn sẽ không, hắn sẽ lôi kéo linh hồn Hạo Nhiên cùng nhau rơi xuống địa ngục.

Trương Minh Thụy hắn cho tới bây giờ vẫn không là hạng người lương thiện, mà Ngọc Thần Nữ rốt cuộc vẫn đến từ thần tộc, tóm lại vẫn có một tia ôn nhu. Mà linh hồn hắn tuy rằng là Ngọc Thần Nữ , nhưng Trương Minh Thụy hắn cũng không là Ngọc Thần Nữ.

Vì thế, khi Trương Minh Thụy từ cửa luân hồi đi ra, thấy Phương Hạo Nhiên đang lo lắng ở trong đào lâm gào tên mình tìm kiếm, Trương Minh Thụy cũng mau mải vọt lên, khi nhìn thấy khuôn mặt Phương Hạo Nhiên mừng như điên, Trương Minh Thụy gắt gao ôm chặt hắn!

“Minh Thụy! Ngươi buông ra! Ngươi muốn bóp chết ta a !” Phương Hạo Nhiên thở phì phò, đánh vào lưng Trương Minh Thụy, nhưng hết thảy này đều phí công, đổi lấy chính là Trương Minh Thụy càng ôm chặt , bá đạo đến mức hận không thể nhu tận xương tủy.

“Hạo Nhiên…… Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều nhất định phải ở cùng một chỗ.” Rốt cục, ở thời điểm Phương Hạo Nhiên sắp hít thở không thông, Trương Minh Thụy mới không thể không buông ra, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Hạo Nhiên bất đắc dĩ cùng nghi hoặc , Trương Minh Thụy cố chấp nói, ngữ khí rõ ràng ôn nhu cũng lại lộ ra bá đạo kiên quyết.

Phương Hạo Nhiên trong lòng nghi hoặc, Minh Thụy này phát điên cái gì nha! Khi cánh cửa luân hồi kia xuất hiện, đầu hắn không còn đau , nhưng ngay sau đó, liền phát hiện Minh Thụy không thấy ! Trong lòng hắn bối rối không thôi, thật vất vả người này mới xuất hiện , lại đột nhiên dùng sức ôm chặt hắn, hắn thiếu chút nữa bị y ôm chết ! Mà hiện tại người này lại phát biểu tuyên ngôn, nói cái gì đời đời kiếp kiếp nhất định phải cùng một chỗ. Mặc dù có kỳ quái cùng nghi hoặc, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng, ước định đời đời kiếp kiếp, ở thật lâu trước kia bọn họ không phải đã nói qua rồi sao?

“Minh Thụy, trước kia chúng ta không phải đã nói rồi sao ?”

Trương Minh Thụy sửng sốt, lập tức bật cười, đúng vậy, thật lâu thật lâu trước kia bọn họ cũng đã nói rồi , kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, thân ở phương nào, đều nhất định tìm được đối phương.

Có người từng nói, quá mức chấp nhất là một loại nguyên tội. Tình duyên dây dưa tận kiếp sau là một loại nghiệt.

Nhưng, tội thì thế nào ? Nghiệt lại ra sao ?

Hạo Nhiên, ta tuyệt không buông tay.

“Nhược tụ tán như hứa dữ nhĩ lai khứ

Thỉnh tương ngã mai tại nhĩ tâm lý”

( Nếu tụ tán như biểu thị quan hệ cùng ngươi

Xin hãy đem ta chôn vào trong tim )

Đây là 1 bài hát, khá nổi tiếng nhưng tìm không ra trang việt nào có cả –

Màn đêm buông xuống , giữa trời nổ tung pháo hoa, Hứa Vị đứng ở trên con phố ở kinh thành, nhìn bầu trời đêm nở rộ pháo hoa mà suy nghĩ xuất thần.

Ngày ấy, Tiểu Mặc nói hết thảy đều đã xong.

Đúng vậy. Rối loạn, vốn ở kiếp trước chỉ nhớ được đoạn rối loạn này vài năm, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày, tất cả đều xong. Khi đó, hắn chỉ vì rối loạn chấm dứt mà cao hứng phấn chấn, làm chưa từng nghĩ tới, rối loạn mang nghĩa là gì.

Cho đến khi tất cả đại thần, bao gồm cả đại bá cùng gia gia quỳ gối trước mặt Tiểu Mặc hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hắn mới giật mình, Tiểu Mặc, phải làm hoàng đế .

Tiểu Mặc phải làm hoàng đế …… Vậy hắn đâu? Hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Vị Vị, mặc quỷ kia ngày mai phải đăng cơ .”

“Nga.”

Hắn trầm mặc , nhìn bộ dáng Mộc Dĩ Chân đối diện lo lắng, liền miễn cưỡng cười “Tiểu Mặc làm hoàng đế là chuyện tốt a. Ngươi cần chi làm cái dạng này a?”

Mộc Dĩ Chân đảo trắng mắt, trừng mắt “Ngươi này ngu ngốc!”

Hắn ngượng ngùng cười, hắn không phải ngu ngốc, hắn đương nhiên biết Dĩ Chân vì cái gì lo lắng, chính là…… Vậy thì có thể làm gì?

Nhớ tới đại bá cùng gia gia trịnh trọng cảnh cáo, nhớ tới đại ca Phương Viễn uyển chuyển nói rằng muốn mình cùng bọn họ trở lại Thanh Dương Huyền…… Hắn chỉ có thể giả ngu chạy đi.

Mà hiện tại, đứng ở trên con đường vô cùng náo nhiệt này, nhìn không trung một đóa lại một đóa pháo hoa, đủ loại ăn mừng vì ngày mai hoàng đế đăng cơ , hắn lại mờ mịt không biết theo ai.

Hắn, nên đi đâu ?

Mà lúc này, một tiếng ôn nhu khẽ gọi “Vị Vị.”

Hắn thu hồi ánh mắt mờ mịt, theo tiếng nhìn lại, nhãn tình không khỏi sáng lên, là nương !

Cách đó không xa bên xe ngựa, nương hắn ,Tống Chân đang đứng ở bên xe ngựa mỉm cười nhìn hắn.

Hắn vội chạy tới, cho đến khi đứng ở trước mặt nương hắn, hắn mới giương miệng ngây ngô cười “Nương!”

Từ ngày ấy sau khi kết thúc , hắn cũng chưa gặp qua nương , từng tiến đến tìm qua , lại phát hiện vương phủ kia đã muốn vườn không nhà trống , muốn hỏi Tiểu Mặc, Tiểu Mặc lại vội đến ba ngày cũng chưa gặp mặt, mà những người khác, chính là Mộc gia gia chủ Mộc Dĩ cũng không nói ra nổi nguyên cớ gì , hiện giờ tái kiến nương rồi , Hứa Vị trong lòng vui mừng không thôi, cũng an tâm không thôi.

Tống Chân cũng từ ái nhìn Hứa Vị, mặt mày còn có chút kích động, nâng lên tay nhẹ vuốt đầu Hứa Vị, trong mắt Tống Chân đầy ôn nhu “Vị Vị, gần nhất khỏe không?”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức hí mắt cười “Nương, nhi tử tốt lắm! Mẫu thân không cần lo lắng!”

Tống Chân thật sâu dừng ở Hứa Vị “Phải không?” Trong giọng nói có phần ý vị thâm trường.

Hứa Vị ha hả ngây ngô cười gật đầu, không dám cũng không muốn nói ra chuyện làm hắn chua xót không thôi trong lòng lúc này .

Tống Chân nhìn Hứa Vị ngây ngô cười, có chút vô lực thở dài “Ngươi nha!” Cái điểm ngốc của Vị Vị ngươi thực y đúc cha ngươi!

Hứa Vị cũng chỉ nhìn xe ngựa, chuyển đề tài , tò mò hỏi “Nương, ngài gần nhất đều chạy đi đâu thế ? Ta muốn đi tìm ngài mà tìm khắp không thấy.”

Tống Chân thản nhiên nói “Nương phải rời khỏi kinh thành .”

Hứa Vị ngẩn ra, rời khỏi kinh thành?

Tống Chân nhẹ nhàng gật đầu, lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hứa Vị, ôn nhu nói “Vị Vị, hiện tại nương đã là thê tử người khác , cho nên, nương phải đi theo hắn, hắn đi đâu nương phải theo đó . Vị Vị, ngươi hảo hảo chiếu cố chính mình, chờ nương dàn xếp xong , nương sẽ viết thư cho ngươi, đến lúc đó, ngươi lại đến thăm nương nhé .”

Hứa Vị trong lòng đau xót, nương…… Cũng muốn rời hắn đi sao? Cha đi rồi, Tiểu Mặc phải làm hoàng đế , ca ca phải về Thanh Dương , hắn hiện tại…… Một người sao?

Nhưng trên mặt , Hứa Vị vẫn híp mi cười “Hảo! Nương ! Ngài nhất định phải viết thư cho ta!”

Tống Chân lại sâu thẳm nhìn Hứa Vị một cái, thấp giọng nói “Vị Vị, nhớ kỹ, ngươi sẽ không chỉ có một mình, mặc kệ ở nơi nào, ngươi đều là nhi tử của Tống Chân ta !”

Hứa Vị thiếu chút nữa hốc mắt đỏ lên, cường cười gật gật đầu.

Nhìn theo xe ngựa đi xa, Hứa Vị mới chậm rãi cúi đầu xoa xoa lệ nơi khóe mắt.

Nếu Tiểu Mặc làm hoàng đế, chính mình sẽ không thể ở bên người Tiểu Mặc đi? Hắn là hoàng đế a. Hoàng đế…… Sao có thể bầu bạn cùng một nam nhân ?

Hứa Vị giật mình sửng sờ thật lâu, mới cúi đầu chậm rãi rời đi con đường huyên náo , rẽ vào ngõ nhỏ, đi không có mục đích , nghĩ tới nương đã rời đi, nghĩ tới lão cha tới giờ cũng chưa tin tức , nghĩ tới ca ca cùng Tuệ khả sắp rời đi kinh thành quay lại Thanh Dương , nghĩ tới chính mình nên làm thế nào ? Nếu không , cùng ca ca trở lại Thanh Dương cũng tốt ! Dù sao, Tiểu Mặc cũng không để ý tới mình mà ! Hứa Vị trong lòng nhịn không được căm giận mà nghĩ.

Mà ngay tại khi Hứa Vị trong lòng rối loạn không thôi, một tiếng quen thuộc vang lên “Vị Vị!”

Hứa Vị ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong quán mì phía bên trái, một người lấp ló đầu nhìn mình, vẻ mặt hưng phấn không thôi, mà phía sau , còn có một người dở khóc dở cười nhìn người ấy , vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

“Cha?! Thừa tướng đại nhân?!” Hứa Vị ánh mắt vụt sáng , rồi chạy qua.

“Hư! Nhỏ giọng chút !” Phương Hạo Nhiên vội vàng nói, một phen ấn đầu Hứa Vị xuống , thấp giọng nói thầm “Thật là! Kêu lớn tiếng như vậy, ngươi là muốn đem đại bá cùng gia gia ngươi dẫn lại đây sao?”

“Cha! Làm sao thế ? Ngươi đang trốn đại bá cùng gia gia ?” Hứa Vị giãy ra, nghi hoặc nhìn về phía cha hắn, lại nhìn Trương Minh Thụy đạm cười ở bên cạnh “Thừa tướng đại nhân, cha ta đang làm cái gì nha!”

Trương Minh Thụy bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ đầu Hứa Vị, hòa ái nói “Gọi ta Trương thúc là tốt rồi. Vị Vị, ngươi sao lại ở đây?”

Hứa Vị ngượng ngùng cười “Hảo , Trương thúc.” Dừng một lát , lại gắt gao truy vấn “Các ngươi mấy ngày nay đã chạy đi đâu? Tất cả mọi người đều đang tìm các ngươi.”

“Không chạy nh a! Các ngươi khen ngược, cánh cửa luân hồi kia đem nhóm các ngươi tống ra , cố tình đem ta và Trương thúc ngươi nhốt tại bên trong! Thật vất vả mới đi ra được ! Gia gia ngươi lại muốn đem ta và Trương thúc ngươi tách ra! Thật sự là! Chúng ta đều đã ba mươi có hơn , còn có thể không rõ bản thân đang làm gì hay sao a !” oán khí trong lòng Phương Hạo Nhiên hiển nhiên đã tích góp từng tí một thật lâu , tức giận bất bình.

Trương Minh Thụy lại tựa hồ lơ đễnh, khinh đạm cười, vươn tay đưa cho Hứa Vị đôi đũa, lại gọi một chén mì, ôn hòa nói “Mì quán này ngon lắm, ta và cha ngươi trước kia thường chạy lại đây ăn, đến, ngươi cũng nếm thử chút.”

“Ê ê! Minh Thụy, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không !” Phương Hạo Nhiên nổi giận, hắn ngồi đây mà bực bội không thôi, người nào đó lại thản nhiên như vậy, có ý tứ gì !

Trương Minh Thụy bất đắc dĩ lại mang theo sủng nịch vỗ vỗ tay Phương Hạo Nhiên “Có, ta đang nghe mà.”

Phương Hạo Nhiên bĩu môi, tuy rằng trong lòng vẫn không vừa lòng lắm, nhưng giờ phút này đối diện Vị Vị rõ ràng có chút âu sầu thì càng thêm nhu ý !

“Vị Vị, đã nửa đêm rồi sao ngươi không cùng Tiểu Mặc kia xem pháo hoa , chạy đến đây đi loạn làm chi !” Phương Hạo Nhiên quan tâm hỏi.

“A? Ta, không a. Ha hả…… Ta chính là đi ra xem pháo hoa.” Hứa Vị có lệ trả lời , lại ha hả cười ngây ngô một cái , lung tung gắp một miếng mì lên ăn .

“Theo chúng ta cùng đi , thế nào ?” Trương Minh Thụy nhìn Hứa Vị, đột ngột mở miệng, trên mặt tươi cười ôn hòa không thôi.

Hứa Vị ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn hướng Trương Minh Thụy.

“Ca ca ngươi phải về Thanh Dương Huyền thành thân, ta và cha ngươi tính trên dọc đường du ngoạn sẽ tranh thủ trở về chủ trì đại lễ cho ca ca ngươi, chờ đại lễ chấm dứt, liền cùng cha ngươi du ngoạn thiên hạ, Vị Vị, ta nghe cha ngươi nói, ngươi vẫn hy vọng có thể làm một tẩu phương lang trung, không bằng đi cùng chúng ta đi , đương nhiên, nếu ngươi muốn đi một mình, cũng có thể, bất quá, trước cùng chúng ta trở về Thanh Dương Huyền chủ trì đại lễ thành thân cho ca ngươi đi.”

Hứa Vị nghe, trong lòng cũng trầm xuống, Trương Minh Thụy không hỏi tới Tiểu Mặc, không hỏi tới vì cái gì bản thân lại đi loạn xung quanh một mình, có phải hay không Trương Minh Thụy đã sớm biết? Cho nên không hỏi, bởi vì, hỏi cũng vô dụng , đúng hay không? Hứa Vị rũ mi mắt, tay không khỏi nắm chặt chiếc đũa, hắn cùng Tiểu Mặc có phải thật sự không có khả năng hay không?

Phương Hạo Nhiên nhìn Hứa Vị cúi đầu, còn có cái tay gắt gao nắm chặt đôi đũa , không khỏi đau lòng, hài tử này thật sự là! Vừa định ra tiếng khuyên giải an ủi đôi câu, Trương Minh Thụy lại cầm tay hắn, chậm rãi lắc đầu ý bảo không thể.

Phương Hạo Nhiên đành phải kiềm chế lo lắng cùng đau lòng mà nhìn Hứa Vị.

Qua hồi lâu, Hứa Vị mới chậm rãi ngẩng đầu, miễn cưỡng cười “Trương thúc, ta muốn chờ tới ngày mai khi Tiểu Mặc đăng cơ , ta mới đi, có thể chứ?”

Trương Minh Thụy thật sâu nhìn Hứa Vị, mới ôn hòa cười “Đương nhiên có thể.”

Hôm sau, kinh thành một mảnh vui mừng, tân hoàng đăng cơ , mặc kệ tốt hay không , lúc này kinh thành đều cực kỳ náo nhiệt, đầu tiên là tân hoàng đã nói sau khi đăng cơ sẽ ban hành chính sách huệ dân ( giúp ích cho dân ), nghe nói đó là bút tích của đệ nhất danh sĩ Phương Hạo Nhiên. Thứ hai, nghe nói tân hoàng này là mặc quỷ, hoàng đế xuất thân mặc quỷ đối nhóm dân chúng mà nói đều là điều mới mẻ.

Mà Hứa Vị lúc này đứng ở lầu hai Lâm Tiên lâu , nhìn đế cung xa xa, giật mình sửng sốt xuất thần.

Phía sau hắn, Phương Hạo Nhiên cùng Trương Minh Thụy đang phẩm trà, Phương Hạo Nhiên có chút lơ đãng , thường thường quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Vị. Trương Minh Thụy trong lòng có chút hờn giận, nhưng không nói gì cả , chỉ nhíu mày nhìn về phía đế cung xa xa, người nọ sao còn chưa đến? Tốc độ này cũng quá chậm đi.

Mà Hứa Vị đang chăm chú nhìn, khóe miệng tràn ra một ít tươi cười khổ sở. Thôi, cho dù thấy được Tiểu Mặc đăng cơ thì sẽ thế nào ? Hắn vốn có thể đi đế cung xem , nhưng không muốn đại bá cùng gia gia khó xử, hắn đành phải đi tới Lâm Tiên lâu này, nhưng cho dù xem xong toàn bộ đăng cơ rồi thì có thể thế nào đây ?

Hứa Vị hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm tình của mình, xoay người nhìn về phía Phương Hạo Nhiên cùng Trương Minh Thụy, đã thấy Trương Minh Thụy đang gõ quả hạch đào, sau đó từng viên từng viên uy vào miệng Phương Hạo Nhiên, cử chỉ như vậy Trương Minh Thụy làm đến tự nhiên không thôi, mà Phương Hạo Nhiên giương miệng ăn hạch đào do Trương Minh Thụy uy, cũng là vẻ mặt thong dong tự nhiên, tựa như giữa hai người điều này vốn là bình thường từ lâu .

Hứa Vị nhìn, trong lòng có chút hâm mộ, chuyện xưa cũ giữa cha hắn cùng Trương Minh Thụy , hắn không phải thực hiểu , nhưng, từ cử chỉ hai người này mà xem, giữa hai người chỉ sợ đã sớm sinh tử tương hứa rồi.

“Cha, Trương thúc, chúng ta đi thôi.”

Phương Hạo Nhiên cắn hạch đào , gật đầu, lẩm bẩm “Sớm cần phải đi, phá đại điển đăng cơ này có cái gì đẹp .”

Trương Minh Thụy tay cũng dừng một chút , cái tên kia sao còn chưa đến?! Nhìn Hứa Vị, đã thấy Hứa Vị tuy rằng bình tĩnh, nhưng mặt mày ưu thương cũng khó có thể che dấu.

“Vậy , chúng ta đi thôi.” Trương Minh Thụy chậm rãi đứng dậy , nói.

Vì thế, ba người liền cùng nhau đi xuống lầu, đang muốn đi hướng cửa chính, đột nhiên thấy một trận không khí vặn vẹo, sau đó, ngay sau đó, một thanh âm ẩn hàm tức giận vang lên “Vị Vị!”

Hứa Vị run lên, lập tức dừng bước , thân thể cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía bóng người xuất hiện nơi khoảng không !

Tiểu Mặc?!

Chỉ thấy Mặc Tam một thân bào phục hắc đế sắc cùng kim sắc lưu vân, mái tóc đen tuyền trên đầu được buộc gọn bởi một cái long hình hoàn , mặt âm trầm, cất giấu tức giận, vội vàng hướng hắn đi tới.

“Tiểu Mặc……” Hứa Vị ngơ ngác thấp giọng lẩm bẩm, nhìn người trước mắt, hốc mắt Hứa Vị thế nhưng có chút ươn ướt.

“Ngươi muốn rời khỏi ta?!” Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Vị, lạnh lùng hỏi. Hắn vốn đang chuẩn bị đại điển đăng cơ, đồng thời cũng chuẩn bị đại lễ của hắn cùng Vị Vị. Thật vất vả từng bước từng bước khuyên răn những phần tử ngoan cố, để bọn họ đồng ý đại lễ giữa hắn cùng Vị Vị, nhưng khen ngược , đại lễ sắp bắt đầu, người trọng yếu lại không thấy!! Chờ hắn lại là lời nhắn của Trương Minh Thụy , Vị Vị muốn rời đi?!

Hứa Vị dừng ở Mặc Tam , chậm rãi lắc đầu, trong lòng toan sáp không thôi, hắn sao bỏ được mà rời đi?

Thấy Hứa Vị lắc đầu, sắc mặt Mặc Tam thoáng dịu đi, lập tức một phen kéo qua Hứa Vị “Đi!”

Hứa Vị ngơ ngác gật đầu, mặc kệ đi đâu, dù sao có Tiểu Mặc ở là tốt rồi. Nhưng, nhìn thoáng qua phục thị trên người Mặc Tam, Hứa Vị thấp giọng hỏi “Ngươi không phải đang đăng cơ sao?”

“Đăng cơ trước, sau đó đại lễ!”

“Nga…… A! Cái gì đại lễ?!”

“Đi!”

“Không phải nha! Chờ đã ! Ngươi nói rõ ràng! Tiểu Mặc!!!”

Phương Hạo Nhiên nhìn Hứa Vị bị Mặc Tam một cái ngoan ôm, sau đó đột ngột biến mất, nhíu mày nhìn về phía Trương Minh Thụy “Minh Thụy, ngươi không phải đã giấu diếm gì rồi chứ ?”

Trương Minh Thụy cười đến rất ôn hòa “A? Xem như đi.”

“Xem như?!”

“Hạo Nhiên, đừng nóng giận, ta đây là muốn đưa cho ngươi kinh hỉ, đến, chúng ta đi đế cung.”

“Hừ!” Coi hắn là Vị Vị chắc ? Hống tý là qua sao ?! Hắn sẽ nhớ kỹ !

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật đây là hệ liệt văn, huyền huyễn chỉ là một bộ phận thôi. Đương nhiên, cố sự của Hứa Vị cùng lão cha hắn sẽ chấm dứt trong này . Ân, còn có phiên ngoại.

Bạn đang đọc Hứa Vị Trọng Sinh Ký của Thiên Khoả Thụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.