Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nhắc

Tiểu thuyết gốc · 1385 chữ

Chuyến đi vào cái đêm huyết nguyệt này chắc chắn là một chuyến cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh.

Hít một hơi thật sâu lấy không khí và dũng khí, từng bước mà tiến về phía cửa ra ngoài.

Không khí buổi đêm như vả vào mặt tôi, một luồng khí lạnh lẽo cộng với gió lạnh như bão táp đập vào mặt.

Rảo bước về phía nhà xe, tôi mở cửa xe khách, khí tức khó chịu ngạt thở từ phía chiếc xe tỏa ra, nếu đi không quen liền có thể nôn ra, rất tiếc tôi là một tài xế đi xe lâu năm, có thể quen mùi này nên chả phải lo về việc cảm giác buồn nôn khi hít phải cái mùi khí kinh tởm đến đáng sợ của chiếc xe khách này.

Nói và miêu tả như vậy nhưng kỳ thực lượng khách đi vẫn rất đông, họ có phương pháp riêng để chống lại cái mùi kinh tởm này như nhai kẹo cao su, ngửi bánh mì hay đeo khẩu trang...

Tôi khởi động tiếng xe, tiếng động cơ vang lên trong đêm tối, cùng với mặt trăng máu đang dần chuyển từ bạch kim sắc sang huyết hồng đỏ thẫm với một tốc độ từ từ, không nhanh cũng không chậm, dần dần mà nhuốm đỏ cả mặt trăng.

Tiếng động cơ vang vọng trong đêm tối vắng lặng đến đáng sợ, chiếc xe khách băng băng trên con đường thường ngày vẫn di chuyển, bất quá giờ đây đối với hắn, nó đáng sợ hơn bao giờ hết.

Cuối cùng hắn cũng tới nơi chờ xe khách, ở nơi đây đang có khoảng 10 đến 30 người đứng đợi xe.

Xe khách vừa tới, bọn họ như ngầm hiểu ý nhau mà đồng loạt đứng dậy không thừa một động tác, ánh mắt như cô hồn dã quỷ không còn hồn phách mà nhìn vào hắn, càng thêm rợn người.

Tôi đợi thêm khoảng tầm 10 phút nữa thì bắt đầu khởi hành, tiến về thôn làng xa xôi cách thành phố một giờ đồng hồ đi đường.

Nói về thôn xóm này thì làng này tên làng Huyết Đẫm, vì sao lại gọi là Huyết Đẫm? Vì năm xưa từng có một cuộc chiến giữa hai phe phái của hai tôn giáo khác nhau, tuy cùng là tôn thờ nhưng họ lại thờ phụng khác nhau vị thần.

Hai bên lao vào chiến tranh, huyết sắc đầy trời, tiếng kêu đau đớn gào rú, máu nhuộm đỏ cả một vùng trời, mùi huyết dịch nồng đậm tỏa ra xung quanh thôn làng, ngày đó cũng chính là ngày hôm nay, ngày 15 huyết nguyệt sắc.

Con cái của hai phe phái này chán ghét chiến tranh, vì vậy chủ trì của hai phe liền ngưng chiến, ký hiệp ước hòa bình mà sinh sống tới tận bây giờ.

Đó cũng chỉ là một trong rất nhiều các truyền thuyết khác của ngôi làng Huyết Đẫm đang sợ và đầy kì bì này.

Một luồng phong bạo ùa vào mặt tôi, tôi rợn cả da gà nhanh chóng khoác cái áo khoác của mình vào người, đỡ lạnh hơn chút.

Khoan đã... Cái gì? Tôi đang đóng kín hết của mà, gió đâu ra vậy?

Thân thể tôi run rẩy kịch liệt, da gà, gai ốc sởn lên, thân thể cảnh báo tôi có thứ gì đó mà tôi đang dần tiến sát vào.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi từ đâu đó, tiếng gọi tên của tôi.

Khiếu Thiên... Khiếu Thiên... Khiếu Thiên...

Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy bi thương, thêm cả đó là sự yêu thương.

Giọng nói vang lên trong đêm tối tĩnh lặng càng làm nó trở nên quỷ dị và mị hoặc.

Tôi thật muốn trả lời giọng nói ấy, thật ngọt ngào mà vang vẳng bên tai tôi.

Khiếu Thiên... Khiếu Thiên... Khiếu Thiên...

Tôi mấp máy môi định đáp lại, A- chưa kịp nói ra "Ai gọi tôi vậy" thì tôi chợt nhớ tới lời của ông anh Tuấn.

"Người vẫy đừng dừng, người gọi đừng đáp" Tôi mới chợt nhận ra, may mắn tôi chỉ vừa kịp nói chữ A, không thốt lên câu nào khác.

Không biết là có dính không, kỳ thực khi nghe lại giọng nói, nó như muốn dụ dỗ tôi, trả lời nó.

Âm thanh kiều mị, dụ hoặc lần nữa vang lên, nhưng đã có chút thay đổi từ.

Khiếu Thiên là ba mẹ đây, trả lời đi con...

Từng âm thanh vang lên, nhưng tôi sẽ không bị mắc lừa lần nữa, ba mẹ tôi đã mất, dễ lừa tôi lắm sao, nằm mơ đi.

Âm thanh kia lại tiếp tục mà vang lên, nhưng lần này thanh âm có vẻ gấp gáp và thúc dục hơn.

Khiếu Thiên là ba mẹ đây, trả lời đi con...

- "Con quỷ này, muốn dụ dỗ tôi trả lời đây mà, ông mày không mắc mưu nữa đâu" thầm nghĩ trong đầu tôi sẽ không mắc lừa lần 2, nếu không cái giá phải trả chắc chắn là cái chết.

Sau vài lần không thấy tôi trả lời, con quỷ có vẻ cũng đã nản mà bỏ đi.

Tôi như nín thở mà giờ đây hít thở bình thường mà nhẹ nhõm cả lòng.

Nghĩ mà cũng thảm thương cho cô gái bị biến thành lệ quỷ này, số phận của cô ta cũng có lẽ đã theo thiên mệnh sở quy rồi, có lẽ không thể mà nghịch thiên.

Cũng đúng thôi, mọi thứ đều có số mệnh, chết hay sống đều do nó, những con người bình thường như chúng ta sao có thể nghịch thiên cải mệnh như mấy nhân vật chính trong mấy cuốn tiểu thuyết chứ, nực cười mà.

Chiếc xe khách vẫn băng băng trên con đường đêm tĩnh lặng, không một tiếng chim chóc, dế mèn hay các loài côn trùng kêu, im lặng đến lạ thường.

Từ xa xa tôi thấy một ai đó mặc một bộ quần áo màu trắng, xe đi gần lại thì tôi thấy cô ta có khuôn mặt rất xinh đẹp, đang vẫy tay, có lẽ là bắt xe khách của tôi.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sao một cô gái xinh đẹp lại có thể đi vào ban đêm như vậy? không sợ tệ nạn xã hội sao.

Tôi nhớ lại lời của ông anh Tuấn : "Áo trắng vẫy tay bắt xe, chớ dừng lại mà phóng đi nhanh nhất chú có thể".

Tôi bắt đầu tranh đấu nội tâm giữa một người lương thiện, lương tâm của người lái xe và tính mạng của mình, người hay là quỷ? Tôi nghĩ một hồi cũng quyết định phóng thích đi thật nhanh.

Lương tâm cái ..., không có mạng sống thì có mà cạp đất, mấy thằng mở mồm ra là nói chết thì chỉ toàn võ mồm mà thôi.

Có câu thà chết vinh còn hơn sống nhục, tôi cá là tôi gặp người sáng tác ra cái câu này liền đập cho ông ta vài cái cho tỉnh ngộ, chết rồi thì làm được gì, sống không có liêm sỉ còn hơn chết mà vinh, sống vẫn thay đổi được từ từ.

Tốc độ chiếc xe đang đi trên 70km/h thì tôi liền đạp ga phóng thích lên tận 130km/h  mà chạy như điên.

Hành khách đang yên lành thì tốc độ đột nhiên tăng cao, cả người lui về phía sau, xối xả mà chửi tôi.

"Tôi cứu các người không biết ơn, đó mà chửi nha" tôi thầm nghĩ nhưng không nói, nói thì ai tin, tiếp tục tập trung mà lao như điên về phía trước.

Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân*, tí nữa mà chạy không kịp, chắc tôi cũng chỉ có thể theo số mệnh mà thôi.

Bỗng tôi cảm thấy rất lạnh sau gáy, có thể cảm nhận như một bàn tay vô hình lạnh ngắt như băng đặt lên gáy tôi...

*Vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân : "Hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người. Mọi việc đều do số mệnh quyết định".

Bạn đang đọc Hũ Luyện Yêu ( Hũ Cửu Lê ) sáng tác bởi Zukamiri
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zukamiri
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.