Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 1184 chữ

Trong nháy mắt rời khỏi cành cây,tiếng xé gió truyền đến,giương mắt nhìn lên,một mũi tên đã phóng tới trước mặt. Giữa lông mày không thể không khẽ nhăn lại,băng ngọc tâm trong tay nhanh chóng kéo ra một đạo tàn ảnh, dễ dàng đem mũi tên nhìn như nguy hiểm chẻ thành 2 đoạn.

“A, xin lỗi,xin lỗi,ngươi không sao chứ?” Hai chân vừa rơi xuống đất còn chưa kịp nhìn về phía tên bắn tới, ta nghe được tiếng xin lỗi từ xa vọng lại.

“Không có việc gì.” Ta lẳng lặng đánh giá người tới, ba cây trâm Vẫn tinh lặng yên không một tiếng động mà trượt tới đầu ngón tay trái.

Liệp nhân (thợ săn) trước mắt, mắt xanh tóc nâu, tướng mạo anh tuấn, da lông chế tác khéo léo ôm chặt thân thể thon gầy lại như tràn đầy sức bật, quả thực là đem trang phục liệp nhân tục tằng quê mùa biến thành một cái tác phong nho nhã.

“Thực sự là có lỗi,” liệp nhân nho nhã đối với ta không có biểu hiện gì từ đầu đến cuối, trên mặt chỉ có áy náy,” Không nghĩ tới tên bắn quái lại bay lệch đến ngươi ở chỗ này, may mà ngươi không có việc gì.”

“Trên thảo nguyên ngộ thương rất khó tránh,huống hồ ngươi cũng không làm ta bị thương.” Ta tùy việc mà xét, nhưng Vẫn tinh vẫn lưu lại ở giữa ngón tay.

Lòng người không thể không đề phòng.

Chỉ là, thanh âm người này, hình như đã nghe qua ở đâu.

“Uy, tên bịp bợm, ngươi không đi đánh quái lại chạy tới đây a, là ngươi!” Một thanh âm có phần quen thuộc đột ngột xuất hiện,từ lời nói kinh ngạc mà đến, là một thân hình đạo tặc dần dần hiện rõ.

Nguyên lai là đạo tặc kia, ở trong Dược * mưu toan lấy khổ tình cùng nịnh nọt làm cảm động Hồ Linh Nhi a, khó trách ta thấy thanh âm liệp nhân này đã nghe qua ở đâu,xem ra là ở trước lúc bị Hồ Linh Nhi túm vào nội thất nghe được câu nói cuối cùng là hắn nói.

“Di? Có phải ngươi chính là người chơi “thần bí” cùng NPC có quan hệ “không thể cho ai biết” kia ?!” Liệp nhân sau khi nghe thấy đạo tặc nói, dường như lập tức hiểu rõ liền không đầu không đuôi mà chỉ vào ta biểu thị sự nghi hoặc.

“Không thể cho ai biết”? Không nghiêm trọng như vậy đi.

….Ta nhớ rõ trên bài post viết chính là “hoài nghi đăm chiêu”…

Có điều đạo tặc này trái lại rất kỳ quái, người chơi mặc áo choàng đen nhiều không đếm xuể, vì cái gì hắn liền cho rằng người kia là ta chứ?

Ta không tính giấu diếm, vừa định mở miệng dò hỏi, một đạo phù (lá bùa) hóa thành một trận cuồng phong hung hăng mà kéo tới,trong cuồng phong còn bí mật mang theo một tiếng rống cực kì tức giận bại hoại của sư tử hà đông — “Hai tên khốn chết tiệt các ngươi chết ở chỗ nào làm cái gì?!!!Muốn chết sao!!! Còn không mau trở lại giết quái !!! Nếu như để lão đại biết các ngươi tiêu cực bãi công, các ngươi cứ chờ mà từ “Tử thi” biến thành “Cương thi” đi!”

Hai người trước mặt, đầu cũng không quay lại mà cấp tốc tránh ra, ta thân thể phản ứng nhanh nhẹn, nhận thấy được nguy hiểm trước tiên sẽ trong nháy mắt né tránh, sau đó ta đột nhiên nghĩ tới cây đại thụ rỗng ruột kia….

Cười khổ nấp ở trước gốc cây, không để ý tới liệp nhân và đạo tặc đã trốn đi đồng thời hô to “Nguy hiểm!”, ta tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào lá bùa sắp công kích đến trước mặt trong cơn cuồng phong, nhíu mi nói nhỏ: “Lệch hướng.”

Cuồng phong sắc bén tràn ngập sát khí xẹt qua bên tai ta.

Nguy cơ giải trừ.

Nhưng áo choàng trùm đầu lại bị trận cuồng phong không gây ra hỗn loạn thì không cam lòng cứ như vậy biến mất kia, thổi bay.

Bại lộ rồi sao?

Ta buông mắt than nhẹ.

“Di? Ngươi…Ngươi không phải là cái người kia trong “rừng rậm thần bí” …” hai người lướt qua trước mặt ta, đạo tặc vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta.

“Rừng rậm thần bí”? Hắn là….

Ta nỗ lực hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nhưng trong đầu chỉ nhớ có một đôi mắt đen chứa đầy lửa giận cùng phức tạp và một đôi mắt xám mơ hồ có chút sắc bén.

Ta có chút ảo não mà khẽ gõ trán.

Chỉ biết bản thân trí nhớ không tốt, phỏng chừng khi đó ,hắn hẳn là bị ta coi như người qua đường giáp mà tùy tiện quên đi.

“Hỏa Vũ mau treo.” Giọng nam băng lãnh không chứa một tia tình cảm ở phía sau ta vang lên, nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống.

“A?” Đạo tặc nghe vậy giật mình mà quay đầu lại, cách đó không xa một nữ đạo sĩ vừa không ngừng uống dược, vừa phát đi lớp lớp hỏa phù (lá bùa thuộc tính hỏa), ngọn lửa chuyển động làm nổi bật mái tóc dài tung bay của nàng, nhìn tiêu sái không gì sánh được, nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra nàng đã thế suy sức yếu.

Đạo tặc không nói một câu, cấp tốc hướng bên kia chạy đi,sau khi liệp nhân hướng ta gật đầu ra hiệu cũng đuổi theo bước chân đạo tặc.

Liệp nhân và đạo tặc đối với sự xuất hiện của người ở phía sau ta, từ đầu chí cuối đều không biểu hiện ra kinh ngạc hay là vẻ mặt bỡ ngỡ, xem ra bọn họ là cùng một hội.

Phỏng chừng nam nhân này chính là ” Đầu sỏ” làm cho nhiệt độ hạ xuống rồi.

Ta chậm rãi xoay người, dự định nhìn cái “băng sơn di động ” này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Trong trí nhớ, đôi mắt đen phức tạp kia xuyên qua hư vô bất ngờ hiện ra trước mắt, chỉ là một chút lửa giận thiêu đốt trong mắt bị kinh hỉ không ngừng áp chế thay thế, dần dần lan ra, làm tan chảy băng giá trên ngũ quan tuấn lãng như được điêu khắc tinh xảo.

Duyên phận?

Trong đầu không hiểu sao tự nhiên nhảy ra cái từ này, làm cho ta mỉm cười vươn tay phải ra,Vẫn tinh giấu ở đầu ngón tay trái lặng yên mà biến mất, “Ám dạ đích vãn ca. Vũ giả.”

Xung quanh nhiệt độ không khí lại tăng lên,một cánh tay khô khan mạnh mẽ bắt lấy, đồng thời mang đến cảm giác ấm áp và an tâm, còn có –“Tập thiên hắc mạc. Kiếm sĩ.”

Bạn đang đọc Hồng Trần Online của Ân ân ân ân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.