Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhâm Thủy Bàn Đào

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Tây Vương Mẫu nhìn thấy biểu lộ khó hiểu của Bạch Nha liền biết chính mình nhất thời thất thố, liền xoay chuyển chủ đề, mỉm cười nói ra: "Ta thấy thương thế của ngươi còn chưa phục hồi như cũ, liền ở lại đây tiếp tục trị thương a."

"Tốt a, làm phiền tiên tử chiếu cố." Bạch Nha sảng khoái đáp ứng, cũng không có rảnh đi quan tâm nội tâm của ai đó đang thình thịch.

"Ta với ngươi không cần khách khí…" Tây Vương Mẫu mỉm cười: "Được rồi, ta có trồng một gốc linh căn vừa vặn thành thục, cho người vài quả nếm thử một chút."

"Không khách khí, sẽ không khách khí a…" Tây Vương Mẫu đã nhiệt tình như thế, Bạch Nha tất nhiên phải đáp ứng rồi, thương thế chưa khỏi, nữ nhân chưa triệt để quy tâm, hiện tại rời đi là chuyện không thể nào.

Tây Vương Mẫu đã ngầm thừa nhận quan hệ đôi bên, Bạch Nha cũng xem nàng làm đạo lữ của mình, tự nhiên không thể như người ngoài mà khách khí, liền mặt dày ở lại dùng Thánh Thủy tính túy mà tu luyện khôi phục thương thế.

Tây Vương Mẫu nhìn xem Bạch Nha vui vẻ đáp ứng, trong lòng đồng dạng thở ra một hơi, xem ra cái tên này còn chưa phát giác chuyện gì, mỉm cười nói: "Theo ta a…"

Bạch Nha theo bước Tây Vương Mẫu, bước trên mặt nước, hướng trung tâm Dao Trì mà đi đến.

Dao Trì thật lớn, chu vi ước chừng một ngàn dặm, một đến được nơi trung tâm cũng phải tốn một khoảng thời gian, mà trên đường đi thì Bạch Nha cũng không có thành thật là mấy, ỷ vào chính mình tu vi cao hơn, trực tiếp nhìn xuyên qua làn nước đang bao phủ trên người Tây Vương Mẫu.

Tây Vương Mẫu nơi nào phát giác được chính mình bị nhìn lén, một đường nghiêm túc đi đến, uyển chuyển thân cứ thế lắc lư, làm cho tên Sắc Điểu nào đó được một trận sáng mắt a.

Rất nhanh, một tòa đảo nhỏ liền xuất hiện trước mặt hai người, Bạch Nha cũng đồng dạng thu lại tầm mắt chính mình, miễn cho Tây Vương Mẫu phát hiện nhìn lén sự tình.

Trên đảo nhỏ hoa cỏ tươi tốt, một gian nhà gỗ đơn sơ, bên cạnh một gốc không biết tên đại thụ, dưới gốc cây lại là một bộ bàn trà bằng gỗ đào mộc.

"Ngồi a…" Tây Vương Mẫu cười bảo Bạch Nha một câu, sau đó chính mình cũng ngồi xuống ghế gỗ.

"Ừm…" Bạch Nha gật đầu ngồi xuống, theo bản năng cẩn thận quan sát xung quanh một chút.

Rất nhanh, ánh mắt của hắn liền rơi vào một nơi, bên cạnh bờ nước vậy mà lại mọc ra một gốc Bàn Đào Thụ, phần gốc của nó hoàn toàn ngập trong nước, nhìn dáng vẻ thật không bình thường.

Bên trên Bàn Đào Thụ kết từng quả Bàn Đào, kích cỡ Bàn Đào thì lớn hơn nắm tay một chút, mỗi một quả đều tỏa ra nhàn nhạt quang mang.

Bạch Nha đột nhiên nhớ đến một quyển điển tịch nào đó mà hắn đã từng đọc qua, so sánh một phen liền đưa ra kết luận, gốc cây này chính là Tiên Thiên Linh Căn Nhâm Thủy Bàn Đào.

Bất quá hắn lại nghĩ đến một chuyện, hậu thế đều nói Bàn Đào Thụ có 3600 gốc sao, ở đây chỉ có một, còn lại 3599 gốc đâu, không lẽ Nhâm Thủy Bàn Đào cùng với cái kia Bàn Đào Thụ lại không phải là một loại?

Tây Vương Mẫu vung tay lên, Bàn Đào Thụ trên bay tới hai quả Bàn Đào, cười nói: "Chỗ ta chỉ có một ít linh quả, ngươi nếm thử một chút, nếu như hợp khẩu vị ta lại đưa thêm."

Bạch Nha nhìn trước mắt Bàn Đào, lại nhìn một chỗ nào đó trên người Tây Vương Mẫu, cười nói: "Bàn Đào của ngươi, ta đương nhiên muốn nếm thử a."

Tây Vương Mẫu đương nhiên không có hiểu được Bạch Nha ý xấu, lầm tưởng là hắn thích ăn Nhâm Thủy Bàn Đào, đưa qua cho hắn một quả Bàn Đào, cười nói: "Ngươi thích liền ăn nhiều một chút a."

Bạch Nha nhận lấy Nhâm Thủy Bàn Đào, không chút khách khí cắn một cái, trong nháy mắt đó, từng tia ngọt ngào lan truyền khắp khoang miệng, pháp lực trong cơ thể cũng nhanh chóng đề bạt.

Linh Quả đến từ Tiên Thiên Linh Căn quả thật không phải là vật bình thường có thể so sánh.

Lúc này đây, không chỉ là pháp lực, ngay cả khí thế cùng khí tức của Bạch Nha cũng đồng dạng tăng nhanh, cảm giác thật sự rất sảng khoái.

Tây Vương Mẫu cũng là một trận kinh ngạc, nam nhân này đúng là mạnh hơn nàng tưởng tượng a, trong lòng nàng cũng là một trận vui thích, không hổ là nam nhân của ta a, không đúng, ta còn chưa chấp nhận hắn đâu.

Bạch Nha sau khi luyện hóa thành công hai quả Bàn Đào, nhìn một chút Tây Vương Mẫu vẻ mặt, cười nói: "Bàn Đào của ngươi rất ngon a."

"Ừm, ngươi thích liền ăn nhiều một chút, chỗ ta còn rất nhiều…"

Thoáng trò chuyện một phen, khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng gần nhau hơn, chỉ còn kém một câu đồng ý nữa là hoàn hảo.

"Ngốc Điểu…" Tây Vương Mẫu đột nhiên hô Bạch Nha một tiếng.

"Ờ… hớ?" Bạch Nha đơn giản viết nghi vấn lên mặt, cũng không có quan tâm Tây Vương Mẫu gọi hắn là cái gì điểu, dù sao nàng thích là được.

"Ta thắc mắc tu vi trước khi bị thương của ngươi là gì, bị ai hay cái gì đả thương a?" Tây Vương Mẫu có chút tò mò hỏi, dù trong lòng có suy đoán nguyên nhân hắn bị thương, nhưng nàng tình nguyện nghĩ nó là sai.

"Ta cũng không quá rõ ràng…" Bạch Nha thoáng suy tư, sau đó lại bất đắc dĩ nói ra: "Ta lúc đó suy nghĩ một chút việc tu luyện, nhưng mạch nghĩ có chút không ổn, không thể tự thoát ra…"

"Trạng thái đó là gì ta cũng không quá rõ ràng…" Bạch Nha nhấp một ngụm trà, sau đó lại nói: "Ta có thể cảm nhận được tình huống bên ngoài, nhưng lại không thể thoát ra, cứ một mực suy nghĩ mà không thể dừng."

"Ta cảm nhận được bên ngoài lôi vân là vì ta mà đến, lần đầu tiên cảm giác sợ hãi xuất hiện trên người ta, ta rất muốn thoát khỏi trạng thái đó, nhưng ta không thể…"

"Ta cảm nhận được lôi kiếp đã đánh xuống, ta rất sợ hãi mình sẽ chết đi, nhưng ta lại không thể làm gì…"

"Lôi kiếp tiếp cận ta càng lúc càng gần, ta triệt để tuyệt vọng, ta chấp nhận số phận…"

"Ngay khi ta đã chấp nhận số phận của mình, ta nghe được một tiếng Long Ngâm, sau đó lại là một tiếng hét thảm…"

"Đó là tất cả những gì ta nhớ, chuyện sau đó thì ngươi đều biết cả rồi." Bạch Nha nói xong câu cuối cùng cũng là thở ra một hơi, những lời hắn kể đều là sự thật, ngay cả cảm xúc cũng vậy.

". . ." Tây Vương Mẫu sau khi nghe xong câu chuyện của hắn thì lập tức trầm mặc, tuyệt vọng nàng cũng đã trải qua, nhưng cũng không có nghiêm trọng như hắn, giờ phút này tâm nàng triệt để thuộc về một người.

"Ta đi thay y phục…" Tây Vương Mẫu cảm giác tâm tình của mình có chút không ổn, liền lấy cớ rời đi, tiếp tục ở lại sẽ không ổn cho lắm.

"Ừm…" Bạch Nha khẽ gật đầu, biểu thị chính mình vẫn ổn, không cần lo lắng.

Tây Vương Mẫu thấy nụ cười của hắn như liền tự nghĩ chính mình không bằng hắn, hắn đã trải qua sự tình nguy hiểm như vậy còn có thể cười nói, còn nàng lại dùng trăm năm để tiếc nuối một sự tình, thật sự là không còn gì để nói.

Tây Vương Mẫu cứ thế rời đi, Bạch Nha ở lại cũng không có việc gì làm, liền đi dạo một chút.

Bạch Nha nhấc lên bước chân, rất nhanh liền bước đến bờ nước, nhìn xem trước mắt Tiên Thiên Linh Căn Nhâm Thủy Bàn Đào, tâm tình có chút kích động.

Đương nhiên Bạch Nha cũng không có rãnh rỗi đến nổi đi trộm gốc cây này, Tây Vương Mẫu đối xử với hắn tốt như vậy, hắn có điên mới đi trộm đồ của nàng a, sau này cũng về một nhà, không nhất thiết phải làm như vậy.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.