Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới mới

Tiểu thuyết gốc · 1863 chữ

-Phù!

Một ngụm trọc khí từ miệng thiếu niên phun ra, thiếu niên chậm rãi mở ra mí mắt. Từ trong mắt bắn ra hai đạo lưu quang nhàn nhạt. Thiếu niên chừng mười hai tuổi, thân thể cao tới mét sáu, trong đám bạn cùng lứa hiển nhiên là nổi trội. Thân thể hắn cao gầy khỏe mạnh, mái tóc đen dài buộc gọn về phía sau, trên người khoác một bộ y phục nhà nông giản dị. Lúc này mặt trời cũng vừa từ dưới chân trời mọc lên, không khí buổi sáng tràn ngập sức sống. Thiếu niên một mình đứng ở trên đồi, hai tay dang rộng ra, hít một hơi thật dài căng tràn lồng ngực, sau đó hơi nhíu mày khoanh chân ngồi xuống.

-Lôi Minh ta đi tới thế giới này rốt cuộc hai năm, thế giới này rõ ràng linh khí nồng đậm hơn địa cầu gấp mấy chục lần, thế nhưng tại sao Cửu Tinh Ẩn Quyết vẫn không thể đột phá, vấn đề là tại nơi nào?

Cầm một cọng cỏ dại đưa lên miệng cắn, trong đầu Lôi Minh chậm rãi suy nghĩ lại vấn đề. Hắn vốn là Lôi Minh, một sinh viên đại học tại địa cầu. Gia đình hắn là một nhánh nhỏ của cổ tộc thế gia Trần thị năm xưa. Vốn sinh ra từ cổ võ gia tộc, Lôi Minh tư chất cực kì đáng sợ, chỉ hai mươi tuổi hắn đã bước chân vào Thiên Sư cảnh giới. Cửu Tinh Ẩn Quyết được hắn tu luyện đến tầng thứ năm. Thế nhưng một lần tham gia du lịch dã ngoại, hắn vậy mà bị bạn học hố một tay, rơi từ trên đỉnh Himalaya xuống. Cứ nghĩ một đời cứ thế ô hô, thế nhưng lúc tỉnh lại hắn phát hiện bản thân vậy mà xuyên qua. Thế giới này đối với Lôi Minh quả thực vô cùng kì lạ, mới mẻ.

-Đến lúc trở về rồi!

Lôi Minh đứng dậy, phủi đi bụi đất bám vào quần áo, hắn chậm rãi đi xuống đồi. Ngọn đồi này không cao, chính là ở phía sau Phú An thôn. Phú An thôn là một thôn xóm nhỏ, hộ dân cư không quá một trăm. Lôi Minh chính là sống ở đây, hoặc cũng có thể nói Lôi Minh trước kia sinh sống tại đây. Trên đường về không khó bắt gặp người dân trong thôn đang bắt đầu đi làm hay đi săn. Có thể thấy được không ít loại thú kì lạ trên đường. Nếu hỏi Lôi Minh, thế giới này có gì kì quái nhất, hắn liền sẽ lập tức trả lời “Hồn thú”.

Nhà của Lôi Minh ở cuối Phú An thôn, nơi này có chút tách biệt với hầu hết các nhà trong thôn. Lôi Minh vừa về đã bắt gặp Tiểu Thụ đang lôi kéo đồ đạc xếp ra bên ngoài. Tiểu Thụ chính là một Hồn thú, đẳng cấp cao thấp Lôi Minh hắn cũng không rõ ràng. Chỉ biết là Tiểu Thụ này thân thể cao tới mét năm, thấp hơn Lôi Minh gần một cái đầu, chỉ là thân thể của nó hoàn toàn giống như một cây đại thụ, các nhánh cây liên tục tản ra hình thành như tay người, có thể cầm nắm hoặc di chuyển đồ vật. Tiểu thụ rất hiền lành, nó chính là hồn thú của mẫu thân hắn Lưu Thị.

-Ù ù!

Tiểu Thụ trông thấy Lôi Minh trở về, nó kêu lên mấy tiếng ù ù, ngay sau đó một nhánh tây như bàn tay dài lập tức vươn tới Lôi Minh kéo kéo góc áo của hắn. Lôi Minh cười cười, biết rõ nó có ý chào hỏi vui đùa, hắn lập tức nói:

-Tiểu Thụ a, ta cũng vừa đi rèn luyện về, tranh thủ thả ra để ta còn tắm rửa nữa!

Tiểu Thụ lắc lắc đầu, cái đầu giống như gốc cây lắc qua mấy lần có chút khả ái vô cùng.

-Minh Nhi, hôm nay về sớm sao?

Từ trong nhà nhỏ vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của một nữ nhân, cửa rèm mở ra, một thiếu phụ ăn mặc giản dị liền xuất hiện. Người này không phải ai khác mà chính là Lưu Thị, mẫu thân của Lôi Minh.

-Mẫu thân!

Lôi Minh cất tiếng chào hỏi. Đối với vị Mẫu thân hờ này hắn liền vô cùng kính trọng. Mặc dù bản thân hắn rõ ràng hắn không phải là Lôi Minh kia, thế nhưng lại chiếm lấy thân thể này, hắn phải có trách nhiệm sống cùng đền đáp vị thiếu phụ ở trước mắt.

-Về rồi thì tắm rửa rồi ăn cơm, không hiểu mỗi sáng ngươi lại chạy lên đồi sau nhà làm gì, cẩn thận hồn thú xung quanh đem ngươi một ngụm nuốt, mẫu thân thì sống thế nào?

Lôi Minh nghe vậy cười hắc hắc, đi tới nắm lấy tay Lưu Thị mà nói:

-Mẫu thân không nên lo lắng, nhi tử chính là chạy bộ rèn luyện thân thể buổi sáng mà thôi. Ngài xem, ta đều nỗ lực hai năm, phải chăng vô cùng khỏe mạnh rắn chắc!

Lưu Thị mỉm cười, vỗ vỗ lên tay Lôi Minh lại nói:

-Ngươi chính là niềm hạnh phúc duy nhất của mẫu thân, mẫu thân cũng là không muốn ngươi chịu vất vả mệt mỏi nào cả!

Lôi Minh nghe tới, trong lòng liền ấm áp. Lưu Thị làm hắn luôn nhớ về phụ mẫu ở địa cầu, đây có lẽ là bí mật lớn nhất trong đời Lôi Minh hắn. Bí mật mà không thể nói cho bất cứ ai.

-Mẫu thân, ta rõ ràng. Ta nhất định cẩn thận, sẽ không để người lo lắng điều gì cả.

Lôi Minh hai mắt khẳng định, lưu quang lóe ra sắc bén. Lưu Thị có chút giật mình nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Lôi Minh đi vào tắm rửa, Lưu Thị liền đi tới bên cạnh Tiểu Thụ. Nàng nắm lấy một đoạn cành cây của nó, lầm bầm mấy câu không rõ.

.

-Thật thư thái!

Lôi Minh chậm rãi ngâm mình trong bể nước nóng, toàn thân lỗ chân lông giãn ra, thân thể thả lỏng. Hắn vừa thư giãn vừa ngẫm nghĩ một chút bản thân. Cửu Tinh Ẩn Quyết rõ ràng rơi vào bình cảnh không cách nào đột phá, nhưng rõ ràng bản thân hắn tu luyện giống hệt như tại địa cầu. Vậy lí do ở đâu, tại sao hắn chỉ có thể dừng lại ở võ đồ đại viên mãn không cách nào đột phá.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hiện tại bỏ qua một bên, Lôi Minh đứng dậy đi thay y phục. Gia cảnh Lôi Minh cùng Lưu Thị liền coi như khá giả. Lưu Thị tại Phú An thôn có tay nghề may vá rất đẹp. Hầu như trong thôn toàn bộ đều đến nhờ nàng may vá y phục. Lưu Thị tư sắc hiển nhiên không kém, lại có nét dịu dàng, nói năng ổn trọng. Không ít nam nhân trong thôn đều có tư tưởng với nàng. Cho dù biết nàng còn có nhi tử đã lớn, thế nhưng mỗi ngày đều có không ít nam nhân đi qua lại. Với chuyện này Lôi Minh lại không có để ý, hắn từng một lần hỏi qua phụ thân, Lưu thị chỉ nói Phụ thân hắn là một cái nam nhân đỉnh thiên lập địa. Còn hiện tại sống hay chết nàng đều chưa từng nói qua, Lôi Minh lại không có hỏi thêm điều gì nữa.

Chính vào hiện tại, Lôi Minh cùng Lưu Thị đang ăn cơm, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phía ngoài chạy vào, theo đó là một nhúm bông trắng đi phía sau. Bóng dáng nhỏ nhắn này vừa tới cửa, giọng nói đã vang lên trong trẻo dễ nghe.

-Lôi Minh ca ca, Tiểu Yến lại qua này!

Lôi Minh mỉm cười, nhìn về thân ảnh nhỏ nhắn vừa xuất hiện. Thân ảnh này là một tiểu nữ tử chừng mười tuổi, tóc búi hai bên về sau. Trên người mặc một bộ y phục màu đỏ, khuôn mặt hơi đỏ có lẽ do chạy hơi mệt. Thế nhưng trên miệng nàng lại treo nụ cười rực rỡ, hai má núm đồng tiền lộ ra rõ ràng cực kì khả ái.

-Tiểu Yến qua chơi hả, lại a di ngắm chút nào!

Lưu Thị vui vẻ đứng lên bế ngay tiểu nữ hài vào lòng, tay phải đưa lên véo má nữ hài chọc cho nàng cười lên khanh khách. Tiểu Yến chính là nữ nhi của Thôn trưởng Thạch An, hàng ngày nàng vẫn hay sang bên nhà bám đuôi Lôi Minh.

-Tiểu Yến hôm nay qua chơi sớm quá ha!

Lôi Minh vẫn là nhẹ nhàng cười nói. Tiểu Yến chun môi, hướng Lôi Minh làm mặt quỷ, sau đó mới lên tiếng nói:

-Lôi Minh ca ca, Phụ thân nói cho ta sang dặn ngươi chiều ngày mai liền tới ngày Thái Ân phái chiêu thu đệ tử. Ngươi là cần phải đi tới tham gia khảo hạch nhé!

Tiểu Yến nói xong lời này liền ôm lấy hồn thú màu trắng vào lòng. Hồn thú này chỉ là hồn thú cấp một, chính là Cung Mê tròn tròn, loại yêu thú chỉ dùng để làm cảnh. Đích xác hết sức dễ thương, đối với nữ hài tử quả thực lực sát thương rất cao.

-Thái Ân phái thu đệ tử sao?

Lôi Minh ngạc nhiên, hắn tới nơi này hai năm đều có nghe qua về Thái Ân phái. Thái Ân phái cũng là một Bát lưu môn phái, phương viên mấy vạn dặm xung quanh đều do Thái Ân phái cai quản. Đệ tử mấy ngàn, đương nhiên chính là bá chủ vùng đông bắc hẻo lánh này.

-Nhi tử ngươi là muốn tham gia chiêu thu đệ tử sao?

Lưu Thị nhìn về Lôi Minh nhẹ nhàng hỏi. Lôi Minh không biết trả lời thế nào, bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì tu luyện Cửu Tinh Ẩn Quyết rơi vào bình cảnh, điều này khiến Lôi Minh có ý muốn tham gia một lần.

-Tiểu Yến ngày mai cũng muốn tham gia, Lôi Minh ca ca nhất định phải đi cùng ta đấy!

Lôi Minh trước sự nhiệt tình của Tiểu Yến không biết làm sao đành trước hết gật đầu, trong lòng hắn cũng muốn tiến ra bên ngoài, hướng tới thế giới rộng lớn hơn.

Nhìn thấy Lôi Minh như vậy, Lưu Thị thở dài một hơi, trong lòng không thể giấu được suy nghĩ:

“-Phong ca, ta muốn để Minh nhi có cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ sợ ta không thể ngăn cản được. Nhi tử của chúng ta thật giống huynh, đã là Long thì không thì không thể ở mãi trong thâm sơn được. Có lẽ đợi Nhi tử lớn lên, đủ mạnh mẽ, muội sẽ đi tìm huynh!”

Bạn đang đọc Hồn Đế sáng tác bởi TạTrườngThành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TạTrườngThành
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.