Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất kiến chung tình

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Chương 2: Nhất kiến chung tình

Tháng chín, năm 2006.

Gió nhẹ từng cơn, ánh nắng chói chang.

Tại lầu ba ở trường học , Chân Minh Châu miệng ngậm kẹo que, đôi chân lắc lư, tay chống lên thanh chắn lan can, nhàm chán mà nhìn xuống dưới.

Cây bách nhìn xanh ngắt mà sừng sững, tạo ra một bóng râm lớn trên mặt đất, giống như mây đen đang che lấp mặt trời.

“Hừ.” Cô mạnh mẽ cắn cây kẹo, đôi mắt nhíu lại.

Từ kẽ răng truyền đến vị ngọt ngấy….

“Chân Chân, nhìn gì đó?” Hai nam sinh bên cạnh cũng tụ lại đây.

“Lăn đi, toàn là mùi thuốc lá, hôi muốn chết.” .” Chân Minh Châu cũng không quay đầu lại, nhíu mày đem thân mình tựa vào lan can, tư thế thả lỏng mà tràn đầy nguy hiểm.

Một nam một nữ từ phía sau cây bách đi ra, ánh mặt trời chiếu vào nhìn thật sự chói mắt.

Nữ sinh mặc đồng phục có thân hình mảnh khảnh , tóc cột đuôi ngựa thoải mái phía sau đầu, gương mặt thanh tú ghé vào một bên nói chuyện, ý cười tràn ngập.

Cô ta là hoa khôi khoa Văn, tay ôm sách tập đi cạnh nam sinh kế bên, nhìn có vẻ như chim nhỏ đang tìm người che chở.

“Chị cậu xinh thế.” Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một giọng nam.

“Muốn theo đuổi hay sao, nhưng ngại quá, tôi thấy cậu quá chướng mắt.” Chân Minh Châu cười nhạt một tiếng, vẫn là không quay đầu lại.

Ánh mắt của cô toàn bộ đều tập trung vào người nam sinh.

Nam sinh mặc đồng phục với áo trắng ngắn tay, quần jean sậm màu, có thể nhìn ra là cao trên 1m8, thân hình thon dài đứng đắn, khuôn mặt tuấn mỹ như họa, thần sắc lại thản nhiên, ánh mắt nhìn như không chứa nổi bất kỳ một hạt cát nào.

“Anh ta là ai vậy?” Chân Minh Châu bĩu môi, không chút để ý hỏi.

“Cậu không biết hả, đó là Trình Nghiên Ninh học lớp 12, trên tập san của trường có ảnh chụp anh ấy mà.”

“Ai xem mấy cái đó mà biết.”

“Cũng phải, ha ha. Đi thôi, Diêm Vương tới rồi kìa….”

Nam sinh vừa nói xong đã lập tức xoay người, nhưng đáng tiếc không kịp nữa. Một tiếng rống kinh thiên động địa đã truyền đến: “Mấy em đang dựa lan can trên tầng kia xuống đây cho tôi!”

“Thôi xong.”

“Mẹ nó, tới nữa rồi!”

“Chạy thôi chạy thôi!”

Tiếng mắng nổi lên bốn phía, mấy nam sinh nhanh chóng dậm tắt tàn thuốc rồi trốn vào phòng học, có người còn kéo Chân Minh Châu một phen: “Tổ tông của tôi, nhìn đủ chưa vậy.”

Chân Minh Châu hơi bĩu môi, cười với người đàn ông đang cầm loa dưới lầu, khiêu khích mười phần.

“Chân Minh Châu! Tần Viễn! Từ Mộng Trạch! Lý Thành Công! Bốn người các em mau lăn xuống đây!” Người đàn ông kia lập tức đen mặt, giọng lớn kinh người mà la lên.

Khối 10 có bốn nhị thế tổ nổi tiếng, quậy từ trường trung học cơ sở lên đến phổ thông, tiếng xấu đồn xa, thầy tổng giám thị đối với sự tích chói lọi của bọn họ nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tiếng la này đã làm náo động cả sân trường.

Trình Nghiên Ninh và Chân Minh Hinh đi từ phòng giáo viên trên lầu xuống.

Diêm Chính đen mặt lớn tiếng răn dạy: “Ai cho các em dựa vào lan can hút thuốc vậy hả? A! Một đám vương bát đản mấy em đến trường học là để hút thuốc đó hả? Chân Minh Châu, đứng ngay ngắn cho tôi!”

Chân Minh Châu giơ tay: “Báo cáo chủ nhiệm Diêm, em không hút thuốc, là ba đứa nó hút.” Cô gái mười sáu tuổi mỉm cười nói rõ.

“Không ngờ Chân Chân lại làm thế với tôi!”

“Trời ạ, lương tâm cậu không cắn rứt hả?”

“Biến đi nha đầu chết tiệt này!”

Ba học sinh đứng ỉu xìu bên cạnh lập tức thô bạo chỉ trích.

“Đứng cho ngay ngắn!” Diêm Chính giận sôi máu, một tay cầm loa lớn, bay đến đạp chân Tần Viễn. Một người khác hô to cáo trạng: “Chủ nhiệm Diêm, bộ giáo dục quy định không thể xử phạt về thân thể đối với học sinh! Đừng vi phạm chứ!”

Diêm Chính nổi giận đùng đùng nhìn cậu ta.

Bọn nhóc này, đánh không được mắng không được, ỷ vào tiếng xấu mà trong trường muốn làm gì thì làm, thật sự bó tay mà. Diêm Chính nhìn ba đứa còn lại đang cúi đầu nhịn cười, quát chói tai: “Đi lấy chổi đi, trước khi tan học phải quét cho xong sân thể dục!”

“Ồ, lại bài ca con cá này nữa.”

“Không hài lòng phải không?” Diêm Chính nhìn Chân Minh Châu không quan tâm đứng một bên: “Còn em nữa! Em thì quét sân trường đi, nhớ quét sạch sẽ cho tôi!”

Bị gọi đến nhưng người nào đó vẫn không phản ứng.

Diêm Chính cầm lấy loa để sát vào, hô to: “Chân —— Minh —— Châu!”

Chân Minh Châu kêu một tiếng, che lại lỗ tai nhảy ra xa, vừa lúc nhấc tay chặn đường một nam sinh đang đi đến: “Học trưởng, có thể làm quen chút không?”

Nhìn cô gái mặc áo trắng ngắn tay, váy ngắn màu xanh lam, tiếng nói ngọt ngào nhưng mặt lại đầy kiêu ngạo.

Chân Minh Châu?

Chủ nhiệm Diêm cầm loa gọi lớn như vậy, toàn trường còn ai không biết cô nữa?

Trình Nghiên Ninh trong lòng cười lạnh, mặt không biểu tình mà vòng qua cô rồi đi thẳng. Bên cạnh anh là Chân Minh Hinh thần sắc hoảng hốt thở phào một hơi rồi theo sát anh.

“Hừ, học bá nên không coi ai ra gì à.”

“Chân Chân, tôi sẽ không khinh thường cậu nè——”

“Ha ha ha ha ha!”

Bên cạnh vang lên một trận cười ồn ào, Chân Minh Châu đang đứng thẳng đột nhiên đoạt lấy loa trong tay Diêm Chính, hướng về bóng dáng đo mà hô: “Trình Nghiên Ninh, bản cô nương từ hôm nay sẽ theo đuổi anh, chờ đó mà xem!”

“Phụt!”

“Chân Minh Châu!”

“Chủ nhiệm chủ nhiệm, bình tĩnh lại! Bình tĩnh! Đừng giận mà!” Tần Viễn kéo lấy Diêm Chính đang bạo nộ, tức muốn hộc máu gọi: “Nha đầu chết tiệt kia, mau đem loa trả lại cho chủ nhiệm! Chán sống rồi hả? Lăn qua đây!”

Bọn họ quậy gì thì quậy, nhưng cũng không dám quậy trên đầu Diêm Vương đâu nha.

Chân Minh Châu thấy nam sinh đi chưa xa đột nhiên dừng lại thì cong môi, sau đó lại chuyển đến xin lỗi Diêm Chính: “Em xin lỗi, em xin lỗi chủ nhiệm, em chỉ là nhất thời xúc động! Không có lần sau đâu, không có lần sau đâu! Em bây giờ lập tức đi quét rác, bảo đảm quét sạch sẽ không còn miếng rác nào luôn.”

Diêm Chính đoạt lại loa, giận sôi máu, lát sau mới đá vào chân Tần Viễn nói: “Đều cút hết cho tôi!”

Tần Viễn kéo Chân Minh Châu, bốn người lập tức chạy lên lầu.

Trường học, chỗ ngoặt lầu hai.

Chân Minh Châu bỏ tay Tần Viễn ra: “Anh hùng cứu mỹ nhân, phản ứng rất nhanh nha.”

“Phụt.”

“Ha ha.”

Từ Mộng Trạch và Lý Thành Công đều cười: “Không biết xấu hổ mà, con gái nhà ai mà dám dát vàng lên mặt như cậu chứ, ha ha.”

“Biến đi, tôi không đẹp chắc?” Chân Minh Châu đá chân, nổi giận đùng đùng.

Tần Viễn giơ tay sờ trán cô, bật cười: “Đẹp, đẹp nhất trường này luôn được chưa. Tôi hỏi cô gái xinh đẹp này một hút, vừa rồi cậu động kinh hay sao mà lấy loa hô bậy vậy?”

“Ai hô bậy?” Chân Minh Châu hừ một tiếng, xoay người lên lầu, “Tôi coi trọng anh ta, theo đuổi không được thì tôi không tên Chân Minh Châu nữa!”

“Phụt, vậy phải kêu bằng Giả Minh Châu hả?”

(: Chân= chân thật, ý là Minh Châu thật, bạn Lý Thành Công chơi chữ thành Minh Châu giả)

“Câm miệng đi, Lý —— Thất —— Bại ——”

Hai người trêu nghẹo tên nhau một trước một sau lên lầu, Từ Mộng Trạch nhìn Tần Viễn giật mình: “Cậu ấy không phải nghiêm túc đó chứ?”

“Sao có thể được?” Tần Viễn cười một tiếng, bước vượt một lần hai bậc thang đi lên lầu.


Hết chương 2

Bạn đang đọc Học bá dưỡng thành cô vợ nhỏ ngọt ngào (Dịch) của Phù Quang Cẩm

Truyện Học bá dưỡng thành cô vợ nhỏ ngọt ngào (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tramie216
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.