Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu gia nguy cơ

Phiên bản Dịch · 1860 chữ

Về tới phòng ngủ, Tiêu Minh ngồi trên bàn học, trên bàn đổ đầy các tài liệu học tập, rất đáng tiếc mặt trên một chữ viết vào đều không có, được Tiêu Minh tồn trữ thời gian rất dài.

Tiêu Minh lấy ra tinh thần thuốc thử trong túi, bên trong bình thủy tinh trong suốt là 150 ml thuốc thử màu xanh nhạt, nhìn giống như là một sản phẩm đồ uống mới trong siêu thị, có thể gợi lên cơn thèm khát của mọi người.

Tiêu Minh vặn ra nắp bình, sau đó uống một hớp, hương vị quen thuộc ở cảnh trong mơ! Chính là hương vị của tinh thần thuốc thử ở Phan Sa Tinh.

Sau mấy hớp đem tinh thần thuốc thử hoàn toàn uống vào bụng, đầu óc một mực mê man của Tiêu Minh liền trở nên rõ ràng, trạng thái cả người cũng khá hơn nhiều, cả người tràn đầy hăng hái.

Tiêu Minh không nghĩ tới sản phẩm rác rưởi ở Phan Sa Tinh lại hữu ích ở thế giới này như vậy.

Tiêu Minh lấy ra tài liệu học tập tiếng Anh, sau khi hiểu biết trình độ của chính mình, muốn thi đậu vào một trường đại học tốt, hắn chỉ cần nghiêm túc ôn tập Ngữ Văn cùng Tiếng Anh là đủ, hơn nữa hai môn này cũng không cần thi được điểm quá cao, chỉ cầu cho không kéo chân sau là được.

Trong trí nhớ trước đây của Tiêu Minh, Tiếng Anh là môn xem như không tồn tại, trừ bỏ một số từ vựng đơn giản cùng ngữ pháp thời cấp hai, ngoài ra cái gì đều không biết.

Tiêu Minh chỉ đành phải ôn lại bắt đầu từ những kiến thức trụ cột nhất, nhưng rất nhanh Tiêu Minh liền tổng kết ra quy luật ngữ pháp của Tiếng Anh.

Ở cảnh trong mơ, chính mình thân là chiến sĩ khoa học kỹ thuật của Phan Sa Tinh, xâm lấn qua rất nhiều tinh cầu trí tuệ cấp thấp, phát hiện ngữ pháp Tiếng Anh cùng ngữ pháp của ngôn ngữ ở tinh cầu khoa học kỹ thuật cấp thấp nào đó giống nhau cực kỳ.

Những ngôn ngữ cấp thấp này, Tiêu Minh đã học qua, hơn nữa còn nắm giữ rành mạch.

Từ mười một giờ đến rạng sáng ba giờ, Tiêu Minh một chút buồn ngủ đều không có, trạng thái cả người cũng vô cùng thoải mái, hắn hoàn chỉnh nắm giữ phần lớn ngữ pháp của cấp hai và cấp ba.

Về ngữ pháp, Tiêu Minh cơ bản đã nắm giữ, khó khăn duy nhất chính là từ vựng.

Số lượng từ vựng chương trình cấp hai và cấp ba ước chừng khoảng 4000 từ , từ vựng trong đầu Tiêu Minh biết tới sẽ không vượt qua 1500 từ ngữ.

Các từ vựng đơn giản như what, you, are vân vân thì Tiêu Minh vẫn biết, vẫn viết ra được, nhưng mà từ phức tạp một chút liền khó khăn. Mỗi lần kiểm tra viết văn môn Tiếng Anh, Tiêu Minh đều là dùng từ ngữ mình biết đi viết, đương nhiên là sai sót chồng chất.

Khoảng cách đến kì thi đại học còn có thời gian không đến bảy tháng, Tiêu Minh vẫn có đủ thời gian đi học thuộc từ vựng, hiểu rõ ngữ pháp hơn nữa còn có thể ghi nhớ một số lượng từ vựng nhất định, Tiêu Minh tin chắc có thể đem điểm thi Tiếng Anh đề cao đến một trăm phân trở lên.

Như thế là đủ, bây giờ chỉ còn lại có môn Ngữ Văn hắn học tương đối yếu kém, nhưng mà Tiêu Minh yêu thích xem tiểu thuyết, đối với Ngữ Văn có độ yêu thích nhất định, bởi vậy cho dù không cố gắng áp dụng bất kỳ biện pháp học tập nào cũng sẽ không quá kéo lui điểm số lại phía sau.

Nhưng mà Tiêu Minh vẫn đặt ra sách lược ôn tập Ngữ Văn, đi học nghiêm túc nghe giảng, kiểm tra nghiêm túc làm bài, cuối cùng thành tích liền tùy duyên. Rốt cuộc Ngữ Văn yêu cầu thời gian dài tích lũy, không phải thuộc loại môn học trải qua một năm nửa năm nhồi nhét kiến thức là có thể thi được điểm cao.

Sau khi Tiêu Minh đặt ra kế hoạch học tập xong, đã là rạng sáng bốn giờ.

Bởi vì tinh thần thuốc thử trợ giúp, Tiêu Minh chỉ cần ngủ hơn một giờ là có thể hoàn toàn khôi phục tinh lực cũng không tổn hại thân thể.

Hắn đặt tốt đồng hồ báo thức lúc năm giờ năm mươi phút, sau đó ngã xuống giường khò khò ngủ say.

Còn phải nghĩ cách kiếm được càng nhiều kinh ngạc giá trị, đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Tiêu Minh đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng năm giờ năm mươi, Tiêu Minh tinh thần phấn chấn rời giường, mặc vào áo ngắn tay cùng quần đùi sau đó chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng rèn luyện thân thể.

Nếu muốn chữa trị tốt cơ thể suy nhược này, chỉ dựa vào tinh thần thuốc thử thì không đủ, còn cần tập thể dục.

Người thức dậy sớm hơn so với Tiêu Minh chính là mẹ hắn Hà Tuệ, cửa hàng thực phẩm phụ của Hà Tuệ ở bên ngoài khu cư xá gia đình của xưởng giấy sáu giờ liền phải bắt đầu buôn bán, cho nên nàng cần phải dậy chuẩn bị từ năm giờ, còn phải chuẩn bị cơm canh cho chồng sắp trực đêm về và con trai dùng bữa trước khi đi học.

Khí chất vĩ đại của người vợ và người mẹ biểu hiện đến mức tận cùng vào thời gian này.

“Hôm nay làm sao dậy sớm như vậy?” Hà Tuệ có chút kinh ngạc, ngày thường con trai đều là dậy lúc sáu giờ rưỡi, lấy hai cái bánh bao rồi hừng hực đến trường học vội ôn bài.

“Con đi ra ngoài tập thể dục.” Tiêu Minh tìm một đôi giày thể thao có chút ố vàng mang vào chân.

“Trời lạnh như vậy, sao con mặc ít như thế?” Hà Tuệ chạy nhanh nói: “Để mẹ lấy cho con cái áo lông.”

Mùa đông Giang thành ẩm ướt lạnh lẽo, nhiệt độ không khí buổi sáng có thể thấp đến âm hai ba độ, nước trên mặt đất còn bị đông cứng.

“Không cần đâu mẹ, bữa sáng mẹ cũng không cần chuẩn bị, con sẽ ăn ở trường.”

Ngay lúc Tiêu Minh chuẩn bị ra cửa, Tiêu Kiến Cường cũng đã trực đêm trở về, sắc mặt hắn vàng như nến, tâm tình không tốt lắm.

Ở cửa Tiêu Minh loáng thoáng nghe thấy Tiêu Kiến Cường đang cùng Hà Tuệ nói.

“Trong xưởng muốn ưu hoá phân xưởng xử lý nước thải, nói muốn nâng cấp thiết bị xử lý nước thải đến tiêu chuẩn bảo vệ môi trường hiện tại, còn muốn nhập vào thiết bị của Đức cùng tuyển nhận sinh viên nhân tài, những công nhân cũ không hiểu kỹ thuật như bọn tôi phải bị ưu hoá.”

Ưu hoá, là cách nói tự giễu của công nhân đối với việc bị giáng chức.

Cái gọi là ưu hoá, chính là đem công nhân không phù hợp với cương vị cũ điều chỉnh đến cương vị khác. Mà cương vị khác thông thường sẽ so với cương vị hiện tại vất vả hơn, vừa ảnh hưởng sức khỏe, đãi ngộ cũng càng thấp, rất nhiều công nhân chịu không nổi sẽ chủ động xin từ chức. Nếu chủ động xin từ chức, xưởng giấy tất nhiên liền không cần tiến hành bất luận cái gì bồi thường.

Xưởng giấy làm như vậy, chính là vì để công nhân chủ động từ chức, tiết kiệm phí tổn trong xưởng.

Vừa nghe đến hai chữ “Ưu hoá”, Hà Tuệ giật nảy cả mình, vội vàng nói: “Ông làm sao lại bị ưu hoá chứ! Ông là công nhân kỹ thuật xử lý nước thải nòng cốt, làm sao lại bị ưu hoá chứ.”

Hà Tuệ gấp đến độ muốn khóc lên, cửa hàng thực phẩm phụ một tháng thuần lợi nhuận chỉ có khoảng một ngàn khối, cộng thêm tiền lương một ngàn hai trăm khối của Tiêu Kiến Cường, trong nhà mới có thể miễn cưỡng sinh hoạt.

Hiện tại giá thành càng ngày càng cao, con trai còn phải học cấp ba, tương lai còn phải nộp học phí đại học. Nếu như Tiêu Kiến Cường bị ưu hoá, thu nhập cả nhà liền sẽ giảm bớt rất nhiều, tương lai nên làm cái gì bây giờ?

“Bị điều chỉnh đến phân xưởng gì?” Hà Tuệ hỏi tới, nàng biết dù cho khổ lại mệt nữa Tiêu Kiến Cường đều sẽ không từ chức, hắn không phải không muốn từ chức mà là không dám từ chức, hắn chỉ có một chút kỹ thuật ở phân xưởng trong xưởng giấy, không bằng cấp không học thức, từ chức còn có thể làm cái gì?

“Đến phân xưởng nguyên vật liệu, châm Xút(1).” Tiêu Kiến Cường nói: “Tiền lương tuy rằng chỉ có một ngàn khối một tháng, nhưng mà có trợ cấp ban đêm, tôi trực thêm mấy cái ca đêm là có thể đủ đem tiền bù lại như cũ.”

“Châm Xút?” Hà Tuệ kinh hô một tiếng, “Không được, ông không thể đi châm Xút! Cái công việc này đối với thân thể nguy hại quá lớn, lão Lý ở lầu trên cư xá chúng ta chính là từng công tác châm Xút, cuối cùng toàn bộ phổi đều hư. Năm trước mới chết, tuổi còn trẻ mới bốn mươi ba tuổi, ông cũng biết thời điểm hắn chết có bao nhiêu thống khổ.”

Hà Tuệ bắt đầu rớt nước mắt, “Không được! Tôi không cho ông đi làm công tác châm Xút!”

“Không có việc gì, tôi sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ.” Tiêu Kiến Cường trấn an Hà Tuệ, hắn làm sao không biết châm Xút rất nguy hại, người làm công việc này mười người có chín người đều chết vì bệnh phổi, nhưng mà có biện pháp nào, con trai còn nhỏ như vậy, bọn họ còn phải sinh hoạt.

Tiêu Minh đang đứng ngoài cửa nghe đến đó, động tác cột giày có chút cứng đờ, trước đây chính mình hồ đồ sinh hoạt ở trong thế giới giả tưởng, thật sự đối mặt với thực tế, hắn liền bị áp lực vô hình ép tới không thở nổi.

Nếu một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời, vì sao không thể vượt qua tháng ngày nghèo khổ như vậy?

Tiêu Minh hít sâu một hơi, tuyệt đối không thể lại trôi qua cuộc sống như vậy!

---

(1)Châm Xút: Đổ Xút( NaOH) vào nước thải. Chất này nếu thường xuyên hít phải sẽ ảnh hưởng đến hệ hô hấp.

Bạn đang đọc Học Bá Công Nghệ Đen Thời Đại (Dịch) của Giảo Văn Tước Chỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.