Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở rương bảo vật

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Thời gian lên lớp ngày hôm nay không còn nhiều. Các tiết học còn lại hoặc là tiết khoa học xã hội hoặc là tiết tự học. Thế nên Tiêu Minh không có cơ hội để thể hiện mình.

Hắn giống như hàng trăm ngày trước đây, gục xuống bàn ngủ gật, nghỉ ngơi lấy sức chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là mở rương bảo vật. Hiện tại hắn sở hữu 402 điểm giá trị kinh ngạc, cũng đủ để mở ra hai rương bảo vật bằng gỗ mà vẫn còn dư lại hai điểm kinh ngạc giá trị.

“Tiêu Minh, sao mày không đi lên giảng bài nữa?” Trần Lâm ngồi cùng bàn hết chuyện để nói, “ Mày không phải rất thích giảng bài sao, làm sao không nhanh nhanh lên? Tối hôm qua thức khuya ôn không hết đề sao?”

Thành tích của Trần Lâm so với Tiêu Minh tốt hơn một chút, xếp hạng thứ 66 trong lớp học, đứng hàng thứ hai đếm ngược, hắn rất ghen ghét biểu hiện hôm nay của Tiêu Minh, nhịn không được muốn đả kích làm tính tích cực của Tiêu Minh giảm xuống. Trần Lâm vừa mới suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Tiêu Minh vốn thành tích đệ nhất đếm ngược tuyệt đối không có khả năng đầu óc thông suốt, nhất định là tối qua hắn học thuộc đáp án đề bài thi để hôm nay giảng giải, cho nên mới có biểu hiện như vậy.

Nhưng mà tại sao Tiêu Minh lại làm vậy, Trần Lâm cũng nghĩ không ra, đầu óc của hắn chỉ có thể tự hỏi đến một bước này.

Trả lời Trần Lâm chính là rắm thối uy lực kinh người của Tiêu Minh, vừa mới uống xuống sữa chua dinh dưỡng lạnh băng, dạ dày suy nhược của hắn vẫn còn chưa tiêu hóa được, phần dưới bụng đã khó chịu nửa ngày, sau khi thoát khí vui sướng hơn nhiều.

“Thối quá! Thối quá!”

“Ai thả bom!”

Các bạn học chung quanh giống như gặp hỏa hoạn mà làm ầm ĩ lên.

Tiêu Minh che lại cái mũi, thanh âm to lớn đánh đòn phủ đầu nói: “Trần Lâm, hơi của mày rất mạnh nha!”

Các học sinh trong lớp lập tức liền bịt cái mũi lại, chán ghét nhìn chằm chằm Trần Lâm, các bạn học ở xa dường như cũng có thể ngửi được mùi thúi.

“Không phải tao, không phải tao! Bọn mày nhìn chằm chằm tao làm gì!” Trần Lâm vô cùng xấu hổ, không ngừng giải thích, đáng tiếc chậu phân đã đổ lên trên đầu, cho dù giải thích cũng không cứu vãn được.

Thầy giáo Lịch Sử nâng lên mắt kính, vỗ vỗ cái bàn nói: “Trần Lâm, đánh rắm thì ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng kỷ luật lớp học!”

Bạn học cả lớp ồ lên cười vang.

Tiêu Minh tiếp tục nhắm mắt, nghĩ xem có nên mở rương bảo vật hay không. Dựa theo tiến độ hiện tại, đạt được một ngàn điểm kinh ngạc giá trị cũng không dễ dàng, bởi vậy trước tiên mở hai cái rương bảo vật nhìn xem tình huống lại tính tiếp.

Tiêu Minh liền sử dụng 400 điểm kinh ngạc giá trị đổi hai cái rương bảo vật sơ cấp bằng gỗ.

Hắn mở ra rương bảo vật bằng gỗ đầu tiên.

“Đạt được tinh thần thuốc thử X4. Thuyết minh: Tinh thần thuốc thử giá rẻ nhất Phan Sa Tinh, có thể thỏa mãn năng lượng cần thiết của thân thể, kích hoạt đại não, đề cao trí nhớ cùng năng lực tư duy vân vân.”

Trong lòng Tiêu Minh vô cùng kích động!

Quả nhiên xuất hiện sản phẩm khoa học kỹ thuật của Phan Sa Tinh!

Xem ra ký ức mơ hồ khi mình đột tử là tồn tại chân thật!

“Tinh thần thuốc thử là thức uống giá rẻ nhất được tầng lớp dân chúng đòi nghèo hoan ngênh ở Phan Sa Tinh, chức năng của thuốc thử giống như trên giới thiệu. Rất nhiều lúc dân nghèo không có tiền mua sắm thuốc thử năng lượng cao cấp hoặc là năng lượng khối, liền lấy tinh thần thuốc thử cấp thấp uống đỡ đói.”

Ở trong sản phẩm cấp thấp, thứ này chính là bảo bối a! So sánh với đồ uống pha chế từ chất phụ gia tạo hương vị cùng phẩm màu của Trịnh Tuyền Vũ tốt hơn nhiều.

Tiêu Minh mở ra rương bảo vật thứ hai.

“Đạt được một đồng tiền hối đoái sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp. Thuyết minh: Đồng tiền hối đoái sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp có thể đổi bất kỳ sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp có trong Phan Sa Tinh, mời sử dụng ở thời điểm cần nhất. Kèm theo: danh mục sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp.”

Tiêu Minh liền lật xem danh mục các sản phẩm khoa học kỹ thuật cấp thấp, đều là sản phẩm khoa học kỹ thuật thấp kém nhất của Phan Sa Tinh, tỷ như cây bút ký tên tự động theo khuôn mẫu, ly nước có thể tự mình thu thập hơi nước trong không khí sau đó tập hợp thành nước uống, vân vân, rất nhiều.

Tiêu Minh cũng không tính toán sử dụng tiền hối đoái bây giờ, giống như lời thuyết minh của bảo rương, hắn sẽ sử dụng ở thời điểm cần thiết nhất.

Đến nỗi năng lượng thuốc thử, Tiêu Minh lựa chọn “Lấy một nhánh”.

Một nhánh tinh thần thuốc thử bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay chính mình. Đây chính là kinh hỉ lớn nhất! Nói cách khác, vật phẩm trong trò chơi là có thể lấy ra ngoài thực tế.

Thân thể Tiêu Minh vốn dĩ đã suy yếu, có nhu cầu cấp bách phải dùng tinh thần thuốc thử cải thiện thể chất của chính mình.

Buổi tối, sau tiết tự học liền tan học, Tiêu Minh theo dòng người cưỡi chiếc xe đạp sớm đã rỉ sắt của chính mình về nhà.

Ở cửa trường học, Tiêu Minh thấy được người nhà Trịnh Tuyền Vũ chạy ô tô nhỏ tới đón nàng, người nhà Chu Hạo Luân cũng là chạy ô tô tới đón hắn về nhà, vẫn là chiếc xe hơi cỡ lớn đẹp đẽ, dường như rất đắt.

Ở niên đại này học sinh trong nhà có ô tô, gia cảnh đều tương đối khá giả.

Tiêu Minh còn biết, Trịnh Tuyền Vũ thành tích vô cùng tốt vì sao không đi đọc sách ở trường nhất trung có chất lượng giáo tốt nhất mà là tới tam trung? Là bởi vì phó hiệu trưởng của tam trung chính là cha của Trịnh Tuyền Vũ, ở chỗ này nàng có thể được chiếu cố tốt hơn. Mà Chu Hạo Luân là bởi vì xảy ra một chút chuyện trong trường học quốc tế Thượng Hải, dựa vào quan hệ mà xin vào trường tam trung.

Nhà Tiêu Minh cách trường học nửa giờ đạp xe, nằm ở khu cư xá gia đình của xưởng giấy ở Thành Đông trong Giang Thành.

Khu cư xá gia đình của xưởng giấy đã cũ kỹ, được xây dựng vào thập niên 80 của thế kỷ trước, bên trong cư trú phần lớn công nhân ở xưởng giấy Giang Thành, nhà lầu của khu đã lẫn lộn rong rêu và tầng gạch. Bức tường sơn màu xám ở ngoài các căn nhà đã bắt đầu bong tróc ra, lộ ra gạch tường màu đỏ bên trong.

Thời kì cuối của thập niên 90 diễn ra một đợt cải cách xí nghiệp, người có kiến thức có gan lớn của xưởng giấy đều đi mạo hiểm kinh doanh hoặc là đi ăn máng khác, đến xí nghiệp khác, sau khi có cơ sở kinh tế, mọi người cũng đem nhà ở trong cư xá bán trao tay hoặc cho những đám người thu nhập thấp đến từ nông thôn thuê lại, khiến khu cư xá gia đình của xưởng giấy có vẻ đặc biệt suy bại.

Sân bãi của cư xá đã sớm bị cỏ dại hoặc là nước bùn thay thế, bên trong các hộ gia đình dùng để nuôi nấng gà vịt, tùy ý có thể thấy được phân gà vịt trên mặt đất, dường như nói cho Tiêu Minh, đây không phải khu cư xá để cư trú, mà là chợ bán thức ăn.

Lúc Tiêu Minh về đến nhà đã chín giờ rưỡi, cha hắn Tiêu Kiến Cường còn chưa có trở về, xưởng giấy phân xưởng sản xuất một ngày có ba ca luân phiên, là một nhân viên kỹ thuật lâu năm trong xưởng. Tiêu Kiến Cường một tháng phải trực tám đến mười cái ca đêm, tiền lương mỗi tháng 1200 nguyên, là trụ cột tuyệt đối trong nhà.

Mà nhà của Tiêu Minh ở vào tầng dưới cùng của cư xá, có một phòng ngủ hai phòng khách, căn nhà này được ông nội Tiêu Minh là một trung tầng trước đây trong xưởng giấy lưu lại. Tiêu Minh còn có một người dì cùng một người bác, hai người đều có chỗ ở riêng trong thành phố Giang Thành này, cho nên căn nhà đơn sơ này liền tạm thời thuộc về người chiếu cố ông nội Tiêu Minh ở thời gian cuối của quãng đời là Tiêu Kiến Cường, cả nhà Tiêu Minh cư trú ở đây, nhưng mà trước mắt quyền sở hữu của căn nhà vẫn chưa được định ra, dì nhỏ cùng bác của Tiêu Minh vốn dĩ có điều kiện cũng không từ bỏ quyền sở hữu bất động sản của căn nhà này. Ba người còn vì việc này mà cãi vã qua vài lần, trước mắt quan hệ của mọi người rất căng thẳng.

Ánh đèn tối tăm của phòng khách dường như biểu thị Tiêu gia bần hàn, mẹ hắn Hà Tuệ thấy con trai trở về, chạy nhanh từ trên sô pha xuống đi mang bữa ăn khuya nóng hổi cho Tiêu Minh dùng bữa.

Sau khi lên cấp ba, mỗi ngày buổi tối đều có thể được ăn bữa khuya, đây là một đặc quyền chăm sóc dành cho Tiêu Minh.

Bữa ăn gồm hạt ngô hầm cải trắng còn có một chén cơm tẻ, đây đã là đồ ăn tốt nhất Hà Tuệ có thể lấy ra.

“Tiết tự học buổi tối đói bụng rồi phải không? Ăn đi rồi làm bài tập.”

Trong lòng Tiêu Minh dâng lên một dòng nước ấm.

Vội vàng ăn hết phần cơm, Tiêu Minh liền trở lại phòng ngủ, hắn thật sự không đành lòng nói với Hà Tuệ: “Mẹ, cảm ơn mẹ một ngày một chén canh xương hầm, con trai mẹ lần này vẫn xếp hạng nhất đếm ngược của kì thi tháng này.”

Bạn đang đọc Học Bá Công Nghệ Đen Thời Đại (Dịch) của Giảo Văn Tước Chỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.