Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Răc Rối Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 2485 chữ

“Tọc tọc tọc… òo ó oo ò”

Tiếng gà gáy trầm muộn báo hiệu lại một ngày dài nữa đã đến, Băng Băng bừng tỉnh, mở lớn đôi mắt như nguyệt của mình chớp chớp vài cái. Bấy giờ còn rất sớm, ánh sáng nhè nhẹ ban mai chiếu qua cửa sổ, xuyên thấu làn khói mơ hồ tỏa ra từ miệng Băng Băng lộ rõ vẻ rét lạnh.

“Dậy thôi” – Băng Băng thầm nhủ, nàng bỏ chiếc chăn bông có phần hơi mỏng ra khỏi người rồi nhẹ nhàng đắp lại lên người Kỳ Kỳ, một cơn gió nhè nhẹ lọt qua khe cửa cọ vào người khiến Băng Băng hơi rùng mình, nàng bèn vội gấp đôi lại chiếc chăn rồi cẩn thận trùm kín lấy thân mình Kỳ Kỳ. Cô bé vẫn hồn nhiên say giấc nồng, mí mắt cong vút hơi nheo lại một chút rồi lại giãn ra như thể vừa gặp phải biến cố gì trong mộng vậy.

Nhìn vẻ hồn nhiên đáng yêu của Kỳ Kỳ, Băng Băng lại không tự chủ được nở một nụ cười tươi rói còn đẹp hơn trăm ngàn đóa mai, nàng đưa tay lên rón rén đặt lên trán Kỳ Kỳ thấy nhiệt độ không sai biệt lắm mới thỏa mãn bỏ tay xuống rồi rời khỏi giường. Bên cạnh chiếc giường gỗ cũ kỹ có một cái giá treo áo, Băng Băng với tay lấy một chiếc áo màu đen có đôi chút chắp vá khoác lên người, nàng chỉ có 3 chiếc áo khoác mỏng cho suốt mùa đông khắc nghiệt.

-Mẫu thân đã đi làm rồi sao?

Nhìn qua giường nhỏ bên cạnh với chiếc chăn nhàu nhĩ lộn xộn Băng Băng xót xa thầm nói, sắc trời bây giờ còn chưa tỏ cũng chỉ phát ra một chút ánh sáng lờ mờ mà thôi, cũng không biết Lăng Tuyết đã vội dậy từ khi nào, để lại một chiếc bánh bao nguội trên bàn ? Nàng luôn luôn thức khuyê dậy sớm như vậy…

Đơn giản dọn dẹp một chút Băng Băng liền mở cửa bước ra ngoài, một làn không khí vô cùng trong lành ập đến “mơn trớn” khuôn mặt nhợt nhạt của Băng Băng khiến cho nàng co rúm lại, nàng vội bước tới lu nước cao hơn một mét gần nhà, múc nước bỏ vô chậu rồi bắt đầu lau mặt. Làn nước lạnh cóng khiến Băng Băng càng tỉnh táo hơn, lấp ló trong chậu là hình bóng một khuôn mặt khả ái mĩ lệ dần trở nên rõ ràng, từng đường nét hiện lên vô cùng mượt mà cũng không kém phần sắc sảo, phải nói là Băng Băng có một nét đẹp thật đặc biệt chỉ cần thoáng nhìn qua cũng khó có thể quên được, dễ thương nhưng mĩ lệ, sắc nét đến từng chi tiết. Nhìn ngắm khuôn mặt của bản thân mình làm Băng Băng cũng có đôi chút thẫn thờ, chính bản thân nàng cũng cảm thấy hơi có chút choáng váng trước vẻ đẹp tiềm ẩn của mình, nghe có vẻ có đôi chút tự kỉ nhưng sự thật lại như vậy. Chính bản thân nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, đối với mọi người phụ nữ sở hữu một sắc đẹp chính là một trong những điều hạnh phúc nhất trần đời, còn với Băng Băng? Nàng cũng chỉ biết thở dài cho những rắc rối mà nó gây ra thôi…

Dấp dấp mấy ngụm nước cho thêm tỉnh táo, Băng Băng bước vội trở vào nhà cầm chiếc bánh bao đưa lên miệng nhỏ nhắn cắn mấy miếng, sau đó nàng vội thu dọn sách vở vào túi sách cũ kĩ của mình, khoác lên vai, đặt lên trán Kỳ Kỳ một nụ hôn rồi bước nhanh ra ngoài. Trường của Băng Băng nằm khá xa nơi nàng sinh sống, chừng 5km, bởi vậy nàng luôn phải dậy thật sớm, chí ít là trước giờ vào lớp hai tiếng, rồi đó bắt đầu tản bộ tới trường.

Sắc trời vẫn còn sớm, tính ra cũng khoảng 5h sáng, con đường từ nhà ra khỏi xóm lại thập phần yên tĩnh, chỉ có những làn khói nhè nhẹ chốc lát tỏa ra từ một căn nhà gỗ nào đó. Xóm của Băng Băng là một trong những khu xóm nghèo nhất tỉnh, hầu hết tất cả những ngôi nhà đều làm bằng gỗ thông, tỏa ra một mùi hương vô cùng đặc biệt, lâu lâu Băng Băng lại bắt gặp một thẩm thẩm dậy sớm vác theo một cái cày hay dắt theo một con trâu to đang rảo bước ra đồng, mỗi lần bắt gặp Băng Băng đều mỉm cười chào hỏi, đáp lại là những nụ cười hớn hở kiểu như:

-Ai nha nha, tiểu công chúa tới trường a, trông Băng nhi ngày càng xinh đẹp a…

Mỗi lần nghe thấy những lời như vậy chỉ khiến Băng Băng bẽn lén cúi đầu bước nhanh hơn, mọi người trong xóm đều gọi nàng là tiểu công chúa, còn mấy lứa thiếu niên thì coi nàng như nữ thần, luôn mồm kêu “Băng tiểu thư” làm nàng ngượng muốn chết.

Con đường dần trôi qua dưới từng bước chân của Băng Băng, mọi cảnh vật yên ắng bình dị đều lướt qua một cách quen thuộc, nhưng tới ngã rẽ cuối xóm lại khiến Băng Băng đi chậm lại, cứ mỗi lần đi ngang qua đó nàng lại có cảm giác như có điều không may sắp đến. Thả bước chậm lại, Băng Băng mới nhìn kĩ xung quanh xem có điều gì khác lạ không.

-Băng nhi, tôi đợi em thật lâu a…

Bỗng một giọng nói du du vang lên khiến Băng Băng giật nảy mình khẽ “A” lên một tiếng rồi vội vã quay lại phía sau, chỉ thấy một gã công tử ca toàn thân mặc đồ đen đeo kính đen, vóc người tương đối cao ráo cùng với làn da trắng trẻo, hắn có một khuôn mặt tương đối tuấn dật, đang mỉm cười bước từng bước tới trước mặt Băng Băng miệng khẽ ngâm:

-Hoa phi hoa, vụ phi vụ

Dạ bán lai, thiên minh khứ.

Lai như xuân mộng kỷ đa thì

Khứ tự chiêu vân vô mịch sứ…

(Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng

Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.

Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,

Đi như mây sớm không tăm dạng…)

Thơ xong hắn nở một nụ cười tự cho là “phong cách” trên tay cầm một bông hồng đỏ chói để trên mũi hít hà mấy hơi tới trước mặt Băng Băng, lại nói:

-Băng nhi, nàng thật biết chơi chốn tìm a. Sau một thời gian theo dõi… ý nhầm là hỏi thăm cuối cùng ta cũng đã tìm thấy được nơi đây tiên cảnh, nơi có thể lưu giữ gót hồng của nàng … Chà quả thật là nơi non xanh nước biếc, tiên khí dạt dào mà… Đúng vậy chỉ có tiên cảnh bực này mới có thể dưỡng ra tiên nữ nhân gian như nàng, quả thật cũng tương tự như ta từng suy đoán a.

Băng Băng á khẩu trước điệu bộ ra vẻ của Long Tú Hải, sau đó nghĩ tới lời mẫu thân từng dặn: “Nếu gã đàn ông nào đang theo dõi con tức là hắn đang có ý đồ xấu xa gì đó với con đấy”… Nàng xa xầm nét mặt lại trầm giọng nói:

-Long Tú Hải! Anh theo dõi tôi?

Thấy Băng Băng có vẻ tức giận lam Long Tú Hải chảy mồ hôi hột vội phân bua:

-Không không… Không phải theo dõi… Là hỏi thăm ta đã mất mấy ngày để biết được nơi nàng đang ở, thật không ngờ nàng ở xa trường học như vậy. Từ khi biết được điều đó khiến lòng ta đau xót mãi nên từ hôm nay ta quyết định xẽ ngày ngày hộ vệ nàng tới trường, nàng xem…

Nói xong hắn dương dương tự đắc đưa tay thủ thế mời, Băng Băng quay người lại chỉ thấy một chiếc Rolls Royce màu đen chẳng biết đỗ ở sau lưng tự bao giờ, có lẽ do tiếng xe quá êm khiến Băng Băng không nhận ra. Cảm thấy như vẻ đẹp của chiếc xe khiến Băng Băng động lòng Long Tú Hải đắc ý nói:

-Băng nhi, nàng không được từ chối đâu đó…

Chẳng hiểu sao Băng Băng cảm thấy rất chán ghét người này, không chỉ vì Long Tú Hải là một tay chơi đồi bại có tiếng mà bởi vì nàng hầu như không có hảo cảm với đàn ông, cũng do từ nhỏ nghe lời bàn tán xung quanh như là ba mẹ con Băng Băng đều bị bỏ rơi mất khiến lòng Băng Băng luôn luôn khó chịu. Nàng hận người đàn ông bỏ rơi mẹ con nàng cũng như phản cảm với bất kỳ người con trai nào khác.

Băng Băng nghiêm mặt lại nói:

-Không có hứng thú, những xin Long thiếu nhường đường Băng Băng sắp muộn học rồi.

Nói rồi Băng Băng rẽ sang bên ý định bỏ qua Long Tú Hải nhưng hắn đã nhanh chân chặn lại, nói:

-Băng nhi! Tới giờ nàng vẫn không hiểu tâm ý của ta sao? Nhìn nàng vất vả mỗi ngày ta không đành lòng, ta cũng đã sắp sếp những công việc tốt nhất cho nàng mà nàng cũng không chịu nhận… Ít ra nàng cũng phải nghĩ tới bản thân mình chứ, đôi tay ngọc ngà kia không th…

-Dừng! - Băng Băng lãnh đạm ngắt lời – Long thiếu, xin ngài hãy tự trọng, đôi chân của Băng Băng vẫn còn tốt, cũng không dám nhọc công thiếu gia ngài lo lắng.

Nói rồi nàng ôm lấy túi xách vượt qua người của Long Tú Hải rảo bước bỏ đi. Long Tú Hải xửng xốt một chút rồi lộ vẻ dữ dằn đuổi theo ý định nắm tay Băng Băng lôi lên xe, chỉ cần cùng nhau xuất hiện trên trường chắc sẽ tạo ra nhiều tin đồn, như vậy rất có thể loại bỏ được nhiều đối thủ cạnh tranh cũng như tuyên bố “chủ quyền’ với một số đối thủ đáng gờm khác.

Đương lúc Long Tú Hải đuổi theo bắt được bờ vai nhỏ nhắn của Băng Băng khiến nàng kinh hô lên một tiếng bỗng dưng đâu đó vang lên tiếng moto cùng tiếng quát hùng hồn:

-Tiểu tử Long gia, ngươi định làm gì hả! Còn không mau bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi người Băng nhi của ta…

Chỉ một tiếng quát cũng lộ rõ vẻ bá đạo của người tới, phía ngoài ngõ một chiếc Ducati sáng bóng đang rú ga lao nhanh đến, bên trên ngồi một người thanh niên vóc dáng cao to, từng thớ cơ cuồn cuộn lộ ra khỏi áo khuôn mặt vuông vức sắc nét đang tức giận đi tới. Đến nơi hắn ta dừng xe sau đó đứng chắn trước mặt Băng Băng, thân thể cao lớn chắn trước mặt Băng Băng khiến nàng chỉ thấy trước mắt một bờ lưng rộng với những khối cơ bắp lộ rõ vẻ mạnh mẽ. Hắn quát:

-Có ta ở đây mi đừng hòng động vào một cọng lông của Băng nhi.

Thấy rõ người tới, Long Tú Hải gằn lên từng chữ:

-Lục… Vân… Tiên… Ngươi đang cản trở ta và Băng nhi nói chuyện đấy, còn không mau tránh qua một bên? Tưởng ta sợ ngươi sao?

-Hừ… - Lục Vân Tiên hừ lạnh một tiếng mỉa mai – Chứ không phải con ruồi nhà ngươi đang làm Băng nhi tiểu thư khó chịu sao, ta đây chỉ đến giúp tiểu thư đuổi đi những thứ ruồi nhặng sáng sớm đã vo ve như ngươi thôi.

-Ngươi!

Long Tú Hải nghiến răng gầm nhẹ một câu nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, cũng chẳng thể động thủ ở đây được, dù sao môn quy của gia tộc cũng không thể phạm. Đang lúc giằng co thì ở phía xa có mấy tiếng xe tới gần, lát sau 4 chiếc oto đều là siêu xe cùng lúc xuất hiện sau đó 4 người đồng thời bước xuống cùng hô:

-Băng nhi nàng không sao chứ!

Sau đó cả 6 người giữ thành trận thế cảnh giác lườm nguýt lẫn nhau… Nhìn thấy trận thế này cũng khiến Băng Băng vô cùng đau đầu, trốn đông trốn tây cuối cùng cũng bị họ tìm ra. Long Tú Hải bỗng nộ rống nói:

-Lục Vân Tiên, Ngụy Đức, Lâm Mộc, Chu Khải… còn có Tiêu Viêm các người theo dõi ta.

Nhắc tới người cuối cùng Long Tú Hải tựa hồ có chút kiêng dè nhưng vẫn gằn từng chữ chất vấn. Một kẻ hơi béo trong đó chính là Chu Khải cười ha hả lên tiếng:

-Long thiếu, cũng phải cảm ơn công lao to lớn của tình báo đệ nhất Long gia các ngươi, không thì chúng ta cũng không thể nhanh như thế tìm thấy nơi ở của nữ thần được. Ta nói có phải không Lâm thiếu?

Một kẻ vóc người cao gầy cười phụ họa nói theo:

-Đúng đúng, Chu huynh nói chí phải, ở đây ai chả biết tình báo Long gia ngươi là mạnh mẽ nhất, chúng ta chỉ tùy cơ mà ứng biến thôi. Cũng không thể để ngươi chiếm tiên cơ lấy lòng mĩ nhân được.

Sau đó cả 6 người đều tranh cãi nhau quyền được đưa Băng Băng đi học khiến nàng tức điên, cả đầu đều như muốn nổ tung ra. Đến mức không thể chịu được nữa nàng mới cố gắng lách qua một bên vội đi nhanh tới trường.

Lý Bân đã đợi từ lâu mà vẫn chưa thấy Băng Băng xuất hiện khiến nàng cảm giác bất an. Nàng thầm nhủ:

-Đáng nhẽ Băng nhi phải tới từ 5p trước rồi chứ, sao giờ con chưa thấy đâu nhỉ? Có nên tới tìm nàng không ta?

Đang mải lo lắng Lý Bân bỗng thấy phía xa thấp thoáng bóng dáng yểu điệu của Băng Băng, chưa kịp vui mừng thì nàng bỗng há hốc mồm nhìn thấy phía sau vị tỉ muội của mình là cả một dàn xe, siêu xe… Vô cùng ngay ngắn nối đuôi nhau thành hàng cách Băng Băng gần trăm mét như kiểu hộ tống vậy, dẫn đầu là chiếc Ducati bóng loáng.

Đương há hốc mồm vì ngạc nhiên, Lý Bân bị một cánh tay nhỏ nhắn bắt lấy, Băng Băng nói nhẹ một chữ “đi” rồi kéo theo Lý Bân vẫn đang hoang mang không hiểu ra khỏi cổng rảo bước tới trường. .

Bạn đang đọc Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi sáng tác bởi LyBangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyBangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.