Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Gọi Là Tô Nghênh Xuân

Phiên bản Dịch · 880 chữ

Suy cho cùng là thê tử kết tóc, lại nghĩ đến nhạc phụ, Tô thượng thư cũng chỉ có thể kiềm chế lại hỏa khí ở đáy lòng, đưa tay vẫy người làm, nói phân phó một chút.

Người làm tuân lệnh sau đó hành lễ rời đi.

Tô Diệc Thần biết việc này hẳn là lại được đè ép xuống, lúc mẫu thân nhìn chằm chằm qua, lòng không cam tình không nguyện nói:

“Cảm ơn phụ thân, Thần nhi biết sai rồi.”

Tô thượng thư vỗ bàn một cái: “Biết sai còn làm! Vì sao không học nhiều như đại ca của ngươi, phạt cấm túc mười ngày, cút trở về phòng của mình đi!”

Tô Diệc Thần còn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy mẫu thân ánh mắt ác liệt, chỉ có thể đè xuống bên mép, trầm thấp đáp một tiếng, phất tay áo rời khỏi nhà chính.

“Tam tỷ tỷ.” Một đạo âm thanh nho nhỏ truyền đến, nàng nghiêng đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu thanh lệ kia, tinh thần dao động.

Tứ muội của nàng, Tô Tương Lăng, đích nữ của Tô phu nhân, tiểu thư được sủng ái nhất trong phủ, đã từng là muội muội nàng hiểu rõ nhất.

Mà nàng, Tô Nghênh Xuân, tuy nói là Tam tiểu thư, kỳ thực chính là so với nha hoàn tồn tại cũng không khá hơn bao nhiêu.

Bởi vì mẹ đẻ của nàng, chính là nha hoàn, nghe nói là vào lúc Tô phu nhân về nhà mẹ đẻ, câu dẫn Tô thượng thư, mới có nàng.

Vị nha hoàn kia họ Liễu khá là xinh đẹp động lòng người, cho dù sinh xong con gái cũng vẫn không giấu được vẻ đẹp của mình, vốn là nếu dựa vào sắc đẹp giành được yêu thương của nam nhân, cũng có thể thuận lợi sống hết một đời, nhưng là mẹ của nàng không biết làm thế nào để được yêu sủng, sau mấy lần liền đánh mất yêu thương, nhan sắc dù đẹp, nhưng trông như cọc gỗ cũng là vô vị.

Tô thượng thư quyền cao chức trọng, hàng năm mỹ nhân được đưa vào phủ nhiều không kể xiết, rất nhanh liền đem nha hoàn họ Liễu triệt để ném ra sau đầu.

Năm đó lúc nàng được sáu tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng bởi vì uất ức thành bệnh, buông tay rời đi, chết rồi, cũng vì là nha hoàn, liền thân phận di nương cũng không mang lên được.

Tên của nàng là nương đặt cho, bởi vì Tô phu nhân không muốn mời phu tử vì nàng đề tên, nương nằm ở trên giường nhỏ, thấy hoa nghênh xuân đã nở ngoài cửa sổ, liền lấy tên này đặt cho nàng.

Người bên ngoài nói là tầm thường, nhưng nàng lại cảm thấy cũng còn tốt.

Nàng từ nhỏ liền không thông tuệ, duy chỉ có dung mạo là đẹp, dung mạo này làm cho Tô thượng thư sinh ra mấy phần thương tiếc, để cho nàng đi theo mấy vị thiếu gia tiểu thư khác cùng nhau nghe giảng bài, nhưng là mỗi lần đều sẽ bị phu tử trách phạt, lâu dần Tô thượng thư cũng là mất kiên trì, sau đó, nàng không đi qua nữa.

Người bên trong phủ này đều nói nàng, Tô tam tiểu thư là một người ngốc, chỉ có khuôn mặt đẹp, đầu óc thì trống rỗng.

Tô Tương Lăng trái lại nhỏ hơn nàng một tuổi, bảy tuổi làm thơ, mười tuổi xuất khẩu thành chương, nhí nha nhí nhảnh lại dẻo mồm như mật, cho dù đối với một người tỷ tỷ con thiếp như nàng cũng rất thân cận, chưa bao giờ ghét bỏ nàng phản ứng trì độn, không đủ lanh lợi, nếu có ăn ngon đồ chơi tốt đều sẽ đồng thời chia sẻ.

Đã từng, nàng cho là như vậy.

“Tam tỷ tỷ?” Tô Tương Lăng lại nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

“Hả?” Tô Nghênh Xuân khẽ rũ mí mắt xuống, không quá muốn nhìn đến gương mặt đó.

“Phụ thân bây giờ đang tức giận, tỷ nhanh đi nói vài câu thú vị an ủi một chút đi, để phụ thân nhớ những điều tốt của tỷ.” Tô Tương Lăng một bộ dáng ngây thơ suy tính vì nàng.

Nàng không nói, cũng không nhúc nhích.

Nàng thật sâu nhìn Tô Tương Lăng một chút, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Trước đây không hiểu, mỗi lần đều ngây ngốc đi đến, thật sự muốn giành được một chút vui vẻ của phụ thân, nhưng mỗi lần đều bị chửi đến máu chó đầy đầu.

Hiện tại đã biết, nàng là bị Tứ muội muội đẩy tới để cho Tô thượng thư phát tiết lửa giận.

Người, chỉ có chết qua một lần, rất nhiều chuyện mới có thể nhìn ra càng rõ ràng.

Tô Tương Lăng sửng sốt, không dám tin tưởng tràn đầy trên mặt.

Tam tiểu thư đầu óc trống rỗng, vĩnh viễn đều là e lệ rụt rè, ngơ ngác, vẻ mặt lúc nào lại lạnh lùng như vậy?

“Tam tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Tô Tương Lăng thử thăm dò hỏi.

Bạn đang đọc Hoàng Thượng Trọng Sinh, Nàng Được Nghỉ Hưu! của Vân Hạ Tưởng Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.