Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp Trước

Phiên bản Dịch · 820 chữ

Cảnh Nguyên năm thứ tư, đầu mùa xuân.

Bên trong Vị Ương Cung vào sáng sớm, gió lạnh thổi vào, lá khô rơi rụng.

Một cung nữ đã có tuổi đang quét dọn trong đình viện trống rỗng, xoạt…. xoạt…

Xung quanh quá mức yên tĩnh, đến mức âm thanh của cây chổi xát qua mặt đất đặc biệt chói tai.

“Trần ma ma, gió này thổi qua một đêm, lá khô đều sắp rơi đầy rồi, chúng ta quét mau một chút.” Một cung nữ khác tuổi tác nhỏ hơn đi qua.

Trần ma ma liếc đối phương một chút, không nhanh không chậm nói:

“Có quan hệ gì, dù sao thì nó cũng không lâu đâu.”

Cung nữ cả kinh, nhỏ giọng nói: “Trần ma ma, lời này cũng không thể nói loạn.” Nói xong, cẩn thận liếc nhìn nữ nhân mảnh mai đang đứng ở cửa vườn ngự uyển.

Trần ma ma xì khinh bỉ một tiếng không phản đối, mang theo cái chổi đi ra.

Tô Nghênh Xuân dựa vào cạnh cửa, bình tĩnh nghe các nàng nói lảm nhảm, cho dù khuôn mặt trắng xám tiều tụy, vẫn như cũ không che giấu được đã từng là một phong hoa tuyệt đại.

Nàng hơi cụp mắt, tầm mắt rơi vào trên thềm đá phía trước, nơi vẫn còn một chút màu đỏ, thanh âm thảm thiết của muội muội ngày hôm qua dường như vẫn còn phiêu đãng ở bên tai:

“Tỷ Tỷ, đừng mà ____”

Đừng mà cái gì? Đừng đẩy nàng ta?

Nhưng là Tô Nghênh Xuân thật sự không nhớ rõ, có phải là chính mình xuống tay.

Khi muội muội vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc vỗ về bụng dưới hơi nhô ra đi tới, thời điểm xin nàng cho lời chúc phúc, trong đầu nàng một mảnh trống rỗng.

Một khắc đó, nàng thật giống như một người rơi xuống nước, không thể thở nổi, chờ nàng thật vất vả thở một hơi, thoáng tỉnh táo lại đã thấy muội muội ngã trong vũng máu, làn váy màu tím nhạt thấm đẫm đầy máu đỏ tươi.

Tô quý phi, xảy thai rồi.

Đây không phải là tội nhỏ, đối với nàng một Hoàng hậu đã bị đày vào lãnh cung mà nói là tội càng thêm tội.

Nhưng là ngay lúc đó, nàng lập tức nghĩ tới chuyện phát sinh lớn như vậy, hắn nên đến xem nàng một chút nhỉ?

Dù cho đến chất vấn một tiếng, cũng tốt?

Không thể cứu chữa, thật sự là không thể cứu chữa a……

Nàng nâng lên bờ môi, cười đến thê lương, tròng mắt đen nhánh trống trơn, giống như một con rối búp bê không có linh hồn.

“Nương nương, người làm sao cứ như vậy chạy ra ngoài, cẩn thận bị cảm lạnh.” Cung nữ thiếp thân Uyển Bình mở rộng một cái áo lông trắng khoác lên buộc chặt cho nàng.

Ánh mắt của nàng rơi xuống chiếc áo lông cáo màu trắng đẹp đẽ, đây là hắn tặng cho nàng.

“Niếp Niếp của ta mặc nó vào, thật là đẹp.” Khi đó, đôi mắt như ngôi sao sáng của hắn tràn đầy thâm tình, nhìn nàng giống như nhìn vào một trân bảo hiếm có trên đời.

Nàng nhanh chóng tháo ra dây buộc, vứt nó ra thật xa, như là đang trốn tránh một con quái thú hung dữ.

“Mang nó đi, ta không cần, mau mang đi!”

Uyển Bình nhặt lên áo lông trắng, còn muốn tiếp tục khuyên, nhưng khi nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của nàng, không đành lòng:

“Vâng, nô tỳ lấy cho người cái áo khác, người đừng nóng giận, chú ý thân thể.” Tiếng bước chân của Uyển Bình vội vã đi xa, vọng lại ở bên trong cung điện trống trải.

Thân thể mảnh mai chỉ mặc một bộ y phục đơn bạc màu trắng không ngừng run rẩy, lại một trận gió lạnh thổi đến, tiến vào quần áo rộng lớn của nàng, mang đến ý lạnh thấu xương, có thể nàng đã không còn chút cảm giác nào.

Đột nhiên, ở bên ngoài thành cung vang lên một trận tiếng huyên náo, nghe vô cùng vui vẻ, nàng hơi động lòng, cất tiếng hỏi:

“Uyển Bình, bên ngoài đang làm gì vậy?”

Uyển Bình mang đến một cái áo khoác dày bình thường mặc vào cho nàng, thấp giọng nói:

“Nương nương, hôm nay…. là tết hoa đăng Thượng Nguyên đấy, mọi người hẳn là đang treo đèn lồng.”

Tết hoa đăng Thượng Nguyên? Ánh mắt của nàng mê man.

“Uyển Bình, ngươi nói hôm nay, hắn…. sẽ đến cùng ta chơi lễ sao?” Câu nói này, nàng hỏi nhẹ vô cùng, thật nhẹ tựa như không dám để cho người khác nghe được, hoặc có thể là không dám để cho người khác trả lời.

Bạn đang đọc Hoàng Thượng Trọng Sinh, Nàng Được Nghỉ Hưu! của Vân Hạ Tưởng Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi moka1205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.