Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Trận chiến cuối cùng

“Em yêu cũng mở một cái cửa ra cho chúng ta đi!”

Penn quay đầu nói, dựa theo kích thước lỗ đen ban nãy, năng lực Ralph hình như khôi phục? Họ trước hết phải nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi đây.

Ralph thoạt nhìn có chút bối rối, hắn vươn tay, trước mắt xuất hiện cửa vào cỡ trứng chim.

“ Tôi chỉ mở lớn được như vậy thôi.”

Penn cười một tiếng, xem ra những bộ xương kia quả thật đúng là chạy theo lối thoát. Y liếc Ned hôn mê, nếu vòng bảo hộ này tan biến, y cùng Ralph không sao, nhưng không thể cam đoan Ned cũng sẽ không có việc gì.

“ Hey, các Hunter vĩ đại, không bằng chúng ta giảng hòa, thế nào?”

Penn hướng về khán đài bên kia hô một tiếng, nhưng các Hunter không biết tình cảnh của mình lại cho rằng Penn đang khiêu khích, họ vung vũ khí trên tay chửi bới. Lúc này, vòng rào bên trái phát ra âm thanh chói tai, lúc họ cho rằng sẽ có mấy quái vật chạy ra, lại thấy Bernie đỡ Claudia lảo đảo đi ra.

“ Các em không có việc gì chứ?”

Tiến lên nhìn thương thế hai người, bị nội thương như Ned, họ bây giờ chỉ cầm cự không để mình hôn mê. Penn ở trong lòng mắng to đám Hunter khốn nạn, thả hai người bị thương ngay lúc này là muốn gia tăng gánh nặng cho bọn họ?

Claudia lắc lắc đầu, cô thở hổn hển ngồi dưới đất, vẻ mặt khá đau đớn. “ Đã lâu rồi không thảm như vậy, quả thực y như nhân loại.”

“ Trước tiên chữa thương rồi nói sau.”

Penn vươn tay, lúc đang chuẩn bị cắt cổ tay, tiếng tranh cãi ầm ĩ của Hunter biến mất, áp đảo chính là một tiếng rống kinh khủng của dã thú.

“ Cẩn thận!”

Ralph hô một tiếng, Penn cảm thấy một cơn gió chen lẫn mùi tanh dã thú đánh tới, y theo bản năng che chắn ba người không thể chuyển động, sau đó mùi dã thú nồng nặc bị ngăn cản nửa thước ngoài thân y. Trong nháy mắt Penn bị tập kích, Ralph vọt tới trước mặt y, dùng chuôi lưỡi hái ngăn cản công kích từ răng nanh sắc bén của dã thú.

Dã thú tập kích họ là một con báo toàn thân đen nhánh, lớn hơn bình thường mấy lần, mắt có hào quang màu vàng lóe sáng, lớn như hai quả đấm, báo đen dùng răng nanh kinh khủng chiều dài bằng nửa cánh tay cắn lưỡi hái Ralph, tiếng ma sát chói tai phát ra. Đúng lúc này, con báo hất mạnh đầu, lực độ cực đại ném Ralph về phía bức tường. Thừa dịp báo đen nghiêng đầu, Penn nháy mắt xông lên trước dùng vuốt nhọn xé nát cổ nó, da lông cứng ngắc bị xé rách như giấy dẻo, nhưng không phun ra được một giọt máu, chỉ chảy ra một chút dịch dính màu vàng sền sệt.

Công kích đột ngột làm quái vật gào một tiếng, nó lập tức thay đổi mục tiêu nhào qua hướng Penn, Penn vừa tránh báo đen công kích linh hoạt, vừa dẫn dụ nó sang bên kia đấu trường.

Lúc này, một bóng người ẩn trong chỗ tối khiến Penn chú ý. Người phụ nữ đứng trong hành lang tối om kia…

“ Penn!”

Tiếng kêu lo lắng của Ralph làm Penn lấy lại tinh thần, y vội vàng quay đầu, cái mồm có thể nuốt cả y vào từ phía trên đánh nghiêng tới. Hỏng bét, Penn nâng tay lên bắt được hai cái răng nanh cực đại của con báo trước khi mình bị cắn nát. Nước bọt tanh hôi trộn lẫn mùi xác thối trào ra giữa cổ họng báo đen làm y thiếu chút nữa thở không nổi.

Trong đầu y lướt qua chuyện của Chesil ở viện bảo tàng, xem ra cái họ đối mặt chính là xác ướp báo đen chạy ra từ bảo tàng này! Đáng chết, Penn khẩy môi một cái, y thiếu chút nữa quên bà ta khi còn sống quả thực có nuôi một con báo đen. Y dùng khóe mắt nhìn về phía hành lang, góc độ làm y không thấy rõ người ẩn bên trong rốt cuộc có phải bà ấy hay không.

Lực của báo đen càng lúc càng lớn, cánh tay Penn nổi ra gân xanh, một người một thú giằng co thật lâu, ngay lúc Penn suy nghĩ làm sao không bị cắn nát, Ralph lập tức nhảy lên người báo đen từ phía sau, dùng lưỡi hái ra sức đâm vào mắt báo đen, nước mủ màu vàng đen văng một thân Penn. Y thừa dịp báo đen ngẩng đầu lên, nhảy qua một bên, quái vật mắt bị đâm không ngừng lắc lắc đầu, hình như muốn hất thứ trong mắt ra, Ralph từ trên thân báo ngã xuống, lăn vài vòng ổn định thân thể, sau đó chạy về phía Penn, nhưng hắn liền dừng bước từ xa.

“ Anh thật là hôi.” Cả khuôn mặt Ralph đều nhăn lại, dường như không thể tiếp nhận tình trạng lúc này của Penn.

“ Còn không phải em làm hại.”

Vẫn điềm nhiên với những thứ đó, Penn lau dịch dính trên mặt, sau đó cũng nhịn không được ghê tởm một trận.

“ Thứ này là xác ướp, đâm nó thành tổ ong vò vẽ chắc cũng sẽ không chết được!”

Penn nhìn báo đen không ngừng dùng móng vuốt gãi gãi con mắt. Ralph vừa rồi tranh thủ được không ít thời gian cho bọn họ.

“ Mau nghĩ biện pháp!”

Mày Ralph cau chặt hơn, dường như lo lắng nếu kéo dài thời gian, đến cả hắn cũng sẽ biến thành đầy người dơ bẩn như Penn.

“Uhm….”

Penn vừa liếc hành lang tối đen, vừa nhìn nhìn kiến trúc đã sụp đổ phân nửa, thời gian không nhiều lắm, tuy biện pháp kia rất có thể sẽ làm Ralph sau này không đến gần y trong một đoạn thời gian… Penn thở dài nói.

“ Có biện pháp, nhưng em không được ghét bỏ anh!”

“ Hả?”

Nghe Penn nói như vậy, Ralph vẻ mặt nghi hoặc, lúc này báo đen rốt cuộc làm rớt vật lạ trong mắt ra, quay đầu cúi thân nhe răng hướng về phía họ, giữa cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.

“ Bắt đầu, em tránh xa một chút.”

Penn giật giật ngón tay, móng tay sắc bén nháy mắt lại dài ra không ít. Penn chằm chằm nhìn mắt báo đen, không bao lâu sau, y cố ý nhìn bên cạnh, báo đen nhìn chuẩn cơ hội này nhào mạnh tới y. Lúc thân thể cực đại của dã thú sắp rơi xuống, Penn nhanh chóng hướng về phía trước, cả người nhào vào dưới thân báo đen.

Tim Ralph nhảy qua cổ họng, lúc đang muốn kêu lên, hắn lại che miệng xoay đầu.

Ngay lúc báo đen rơi xuống đất, một trận hôi thối còn muốn nồng nặc hơn trước cùng tro bụi cuốn lên tán ra bốn phía, âm thanh chất lỏng sền sệt chảy ra làm hắn buồn nôn một trận. Thân thể khổng lồ của báo đen cố định một chỗ, vẫn duy trì tư thế rơi xuống, dưới thân nó, chất lỏng khiến người ta phát ói chảy ra đầy đất.

Penn từ dưới thân con báo chui ra, toàn thân đều là dịch thối của báo đen, hầu như không nhìn ra được bộ dạng ban đầu của y. Ralph theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng nghĩ đến thỉnh cầu đáng thương của Penn, cố gắng làm mình đứng tại chỗ.

Penn phất phất tay sau đó sờ soạng khuôn mặt, lại khinh thường mấy tiếng, cầm thứ trong tay quăng xuống đất, dưới dịch dính hình như có một vật rắn màu đen hình trứng. Lúc Ralph chịu đựng ghê tởm muốn thấy rõ rốt cuộc là cái gì, thứ kia liền bị Penn đạp vỡ.

“ Nó chính là sống lại nhờ vào hòn đá trái tim này.”

Penn run rẩy nói, dường như cũng cảm thấy phát ói với bộ dạng hiện giờ của mình.

Đúng lúc này, tốc độ sụp đổ của kiến trúc bỗng nhiên nhanh hơn, cả nền đá phiến cũng run chuyển kịch liệt như động đất, các Hunter trên khán đài dường như phát hiện bất ổn, bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

“ Hỏng bét!”

Penn ổn định thân thể, nhìn về phía hành lang màu đen, bóng người vẫn ẩn bên trong cựa quậy dường như muốn đi ra. Lấy tốc độ sụp đổ hiện tại, e rằng chống đỡ không được bao lâu, nếu bị bóng tối cắn nuốt, không biết bọn Claudia có thể cầm cự hay không. Lúc đang lo lắng không biết phải làm gì, Penn như đột ngột nhớ tới gì đó, xoay người chạy về phía ba người dựa vào tường, từ trong túi áo ướt dính lấy ra một cái hộp nhỏ, ném cho Bernie hô to.

“ Đeo cái này, ôm lấy họ, bất luận phát sinh chuyện gì cũng không được di chuyển.”

Bernie vẻ mặt mờ mịt mở hộp ra, bên trong là hoa tai vàng, hắn không hỏi vì sao, cuống quít đeo hoa tai lên tai, sau đó ôm chặt lấy hai người kia.

Không mất bao lâu, trong chấn động dữ dội, đấu trường bị bóng tối vô tận cắn nuốt, sau khi tiếng kêu thảm thiết liên tiếp của các Hunter biến mất, mọi thứ đều trở về yên lặng, Penn thấy xung quanh ba người ghì chặt nhau có bọc một tầng ánh sáng mỏng mảnh, y thở phào một hơi, xem ra bùa của Chesil phát huy tác dụng. Y đi về bên cạnh Ralph, Ralph dường như phát hiện dị thường gì, gắt gao chằm chằm nhìn bóng tối bất thanh bất động xa xa.

“ Cái chúng ta đối mặt rốt cuộc là gì…..?”

Ralph chằm chằm nhìn phía trước, trong thời khắc kiến trúc tượng trưng cho ánh sáng biến mất, hắn cảm thấy không ổn, loại khí tức nặng nề áp chế này cũng không phải của tử thần giới hắn quen thuộc. Gió lạnh u ám từ dưới chân họ thổi lên làm hắn bất giác run rẩy, tất cả những thứ này làm hắn hồi tưởng đến địa ngục!

“ Anh cũng không biết….”

Penn cười khổ một cái, y càng lúc càng không hiểu ý đồ của “bà ấy”.

Bạn đang đọc Hoàng Hôn Huyết Sắc của Bất Tất Bất Tất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.