Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc.

Phiên bản Dịch · 2901 chữ

Trần Mặc sa sút tinh thần mấy ngày liền mới có thể tươi tỉnh trở lại. Thêm một lần suy sụp nhưng hắn vẫn như cũ, không biết xấu hổ là gì, sau vài ngày suy nghĩ, hắn vẫn cảm thấy Cố An thực sự còn thích hắn, căn bản không muốn chia tay.

Tại sao hắn lại khẳng định như vậy? Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Đêm đó hắn đến tiệm hoa tìm Cố An, đặc biệt mang theo một xấp phiếu mua hàng siêu thị lấy lòng A Bố, nhờ nàng mỗi ngày tận tâm tận lực lưu ý nhất cử nhất động của Cố An, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo tình hình cho hắn.

A Bố nhân danh đạo lý cao cả “Cầm tiền của người phải giúp người trừ họa”, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hắn giao. Thế là từng câu nói từng hành động của Cố An Trần Mặc đều nắm trong lòng bàn tay, hắn từ miệng A Bố biết được, Cố An xem hoa hắn tặng như bảo bối, chăm chút bảo vệ, còn thường xuyên nhắc đến hắn trước mặt mọi người, tuy với giọng điệu khinh thường, nhưng dáng vẻ lại khiến người khác nổi đầy da gà da vịt, chữ hạnh phúc viết đầy trên mặt.

Trần Mặc đã sớm biết Cố An là tên khẩu thị tâm phi, bây giờ còn thu thập được nhiều tin tình báo đáng tin cậy như vậy, thời cơ đã hoàn toàn chín muồi, hắn quyết định bắt đối phương trở lại.

Trần Mặc đến công ty Cố An làm, thứ nhất là muốn hẹn đối phương ăn cơm chiều, sẵn tiện thiết kế một màn tỏ tình lãng mạn. Thứ hai, hắn muốn thử tên chủ có ý đồ đen tối kia, nghiêm túc cảnh cáo: Dẹp quách thứ tà tâm đó ngay đi, sau này không được dụ dỗ Cố An nữa!

Vừa bước vào công ty, Trần Mặc liền bắt gặp Cố An đang làm vệ sinh hành lang.

Cố An ngồi xổm dưới đất, lấy giẻ lau nền gạch từng chút một, mệt đến đầu đầy mồ hôi. Bởi vì vô cùng tập trung vào chuyên môn lau dọn, dường như không phát hiện hắn đã đến.

Thấy một màn như vậy, Trần Mặc không chỉ tức giận mà còn đau lòng. Cố An gia cảnh rất khá, từ nhỏ đến lớn không phải làm gì, bây giờ lại khom lưng như oshin, chẳng lẽ công ty này ngay cả nhân viên vệ sinh cũng thuê không nổi?

Trần Mặc đi đến bên hắn, nghiêm mặt hỏi: “Sao ngươi lại ở đây lau sàn?”

Câu hỏi bất ngờ dọa cho Cố An nhảy dựng, vừa thấy là Trần Mặc liền tươi cười: “Uy, Trần tổng, hôm nay ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế?”

“Ta ra ngoài bàn việc, vừa lúc đi ngang qua công ty này, nên thuận tiện ghé thăm ngươi.”

“Thì ra là vậy.” Cố An bĩu môi, hắn còn nghĩ Trần Mặc đặc biệt đến đây tìm hắn.

Trần Mặc lại hỏi: “Tạp vụ trong công ty đâu? Việc này sao không để tạp vụ làm?”

“Ta chính là tạp vụ a.” Cố An vừa tiếp tục lau sàn vừa giải thích: “Công ty chỉ có hai người, loại lao động tay chân này sao có thể để ông chủ làm.”

“Hắn có thể thuê lao công mà!”

“Bỏ đi, trước khi vào công ty hắn đã nói đây là bổn phận của ta. Ta cầm tiền lương của người khác, dù sao cũng phải làm chút việc.”

Bộ dáng nghiêm túc của Cố An làm Trần Mặc chỉ còn nước trân trối. Hắn chưa từng nghĩ Cố An sẽ thực sự cần mẫn đối với công việc như vậy, trong lòng hắn đối phương luôn là một người không có chí cầu tiến, qua được ngày nào hay ngày ấy. Đối với chuyển biến này, hắn nên thấy vui với phải, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại tư vị không nói nên lời. Hắn nguyện để Cố An ăn ngủ trong nhà cả đời, cũng không nguyện nhìn hắn vất vả chịu cực chịu khổ Nhưng người rồi cũng sẽ trưởng thành, Cố An rời khỏi hắn, cuộc sống vẫn bận rộn như vậy. Trong cuộc sống, không phải thiếu đi ai đó thì không thể tiếp tục sống, trên thế giới này, không phải thiếu đi ai đó trái đất sẽ ngừng quay. Có lẽ cho dù không có mình, Cố An vẫn sống rất tốt.

Trần Mặc chỉ thương cảm một chút, đột nhiên nhớ tới mục đích chân chính của bản thân khi tới nơi này, bèn hỏi: “Bao giờ ngươi tan ca? Lát nữa ta mời ngươi một bữa.”

“Nhanh thôi, dọn dẹp xong xuôi, không còn việc quan trọng gì là đi được rồi.” Cố An lau xong, xách thùng nước đi vào nhà vệ sinh giặt giẻ lau.

Trần Mặc lẽo đẽo theo sau, vừa nhìn hắn làm việc, vừa khơi chuyện.

“Mấy hôm nay ngươi khỏe không?”

“Cũng khỏe.”

“Còn ăn mì gói không?”

“Lâu lâu ăn một lần.”

“Vậy… có nhớ ta không?”

“A?”

“Sau này, bớt… bớt ăn mì gói lại đi.”

“Nga.”

Trần Mặc gục đầu ảo não, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản như thế nhưng sao lại khó mở lời vậy a?!

Cố An xả giẻ lau xong, trộm liếc hắn, vẻ mặt thoạt nhìn bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm vui như trẩy hội.

Sau khi vào phòng làm việc, Cố An thu dọn mọi thứ chuẩn bị ra về. Lúc này, ông chủ kia lại ôm một xấp văn kiện đến, diện vô biểu tình, ra lệnh: “Đem mớ văn kiện này sắp xếp ra từng loại, làm không xong thì đừng về nhà.”

Cố An nga một tiếng, dường như không hề có ý kiến gì với việc này. Còn Trần Mặc lại sôi máu, đã đến giờ tan ca, như thế nào không cho người ta ra về? Chẳng lẽ Cố An thường xuyên tăng ca, thường xuyên bị ông chủ khi dễ sao?

Trần Mặc ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu lấy lại công đạo cho kẻ yếu: “Công việc có thể để mai làm, người ta đã mệt chết rồi, ngươi có thể buông tha người ta không!”

Ông chủ nọ thản nhiên liếc Trần Mặc một cái, cũng không đếm xỉa tới hắn, tiếp tục chuyển tầm mắt lên người Cố An: “Nga, được rồi. Văn kiện này cần dùng gấp, hôm nay nhất định phải sắp xếp đâu ra đấy.”

Trần Mặc dám khẳng định hắn cố ý làm thế! Lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, tay nắm lấy cánh tay Cố An, kéo ra ngoài: “Đừng làm nữa, theo ta về nhà.”

“Ai nha, Trần tổng, ngươi đừng vậy mà.” Cố An rút cánh tay về, quay đầu cười với ông chủ, hai tay tạo thành hình chữ thập, làm ra dáng vẻ xin lỗi: “Ông chủ yên tâm, hôm nay ta nhất định sắp xếp nó xong mới về nhà.”

“Ân.” Từ trong túi quần móc ra một cái kẹp cravat ném lên bàn làm việc của Cố An: “Tặng phẩm này, ngươi cứ lấy xài. Ta có việc, ngươi hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ đi.”

Cố An liên tục cám ơn, cúi đầu khom lưng tiễn ông chủ ra khỏi văn phòng. Xoay người liền thấy Trần Mặc đang cầm kẹp cravat ngắm nghía, trên mặt lộ ý cười châm chọc.

“Kẹp cravat này là hàng cao cấp, hừ, công ty các ngươi tặng phẩm cũng không tầm thường a.”

Cố An đắc ý cười: “Đương nhiên, tất cả đều là hàng hiệu!”

Trần Mặc sắc mặt từ từ đen lại, thoạt nhìn phi thường tức giận: “Tặng phẩm? Loại chuyện quái quỷ này mà ngươi cũng tin? Hắn không phải là muốn theo đuổi ngươi đấy chứ?”

“Ta đâu có ngốc, đương nhiên không tin.” Cố An nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên mỉm cười: “Thật ra…”

“Nếu không tin, sao còn nhận mấy thứ này?” Trần Mặc ngắt lời, tiến lên một bước, dồn hắn đến tận góc tường, vươn tay bá đạo nắm lấy áo hắn, nhấc bổng hắn lên: “Ngươi muốn ở bên hắn thật sao? Ngươi muốn nhận lời quen hắn?”

Cố An vốn định phủ nhận, nhưng ngoài miệng lại trêu chọc: “Trần tổng, đừng nói là ngươi đang ghen a?”

“Phải! Ta đang ghen đấy!”

.

.

.

Đột nhiên nghe hắn bộc lộ lời thật lòng, Cố An ngẩn người cả nửa ngày, ý cười nồng đậm ngập tràn trong đôi mắt……

Một năm sau.

Nhờ Trầm Huyên hết lần này đến lần khác khuyên bảo, Vệ Đinh rốt cuộc cũng chịu làm phẫu thuật.

Ca phẫu thuật rất thành công, Vệ Đinh có thể miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, bất quá mỗi lần nói chuyện đều phải cố hết sức, giọng nói cũng khàn kịch liệt.

Bác sĩ dặn hắn phải luyện tập nhiều hơn, dần dần sẽ nói năng lưu loát.

Đột nhiên có thể nói chuyện trở lại, Vệ Đinh có điểm không thích ứng, hắn thường xuyên vừa nói vừa ra thủ ngữ, dường như không muốn mở miệng.

Trầm Huyên hỏi hắn tại sao, hắn bảo ngại nói chuyện, vừa mệt, vừa phiền toái, hắn vẫn quen dùng thủ ngữ hơn.

Trầm Huyên cũng không miễn cưỡng hắn, hắn muốn nói liền cùng hắn nói, hắn muốn dùng thủ ngữ liền ra thủ ngữ tiếp chiêu.

Có một lần bọn họ đi siêu thị mua đồ, một bên xếp hàng chờ tính tiền, một bên dùng thủ ngữ nói chuyện phiếm.

Hai đại thẩm đứng phía sau thấy một màn như vậy mới xì xào bàn tán.

“Hai tên nhóc này bộ dáng đẹp đẽ sáng sủa thế kia, đáng tiếc lại bị câm, ai, đáng tiếc!”

“Phải a, không ai hoàn hảo trọn vẹn, thượng đế thật công bằng.”

Nghe vậy, Vệ Đinh cùng Trầm Huyên đồng loạt quay đầu trợn mắt nhìn hai vị bà tám: “Đại thẩm, chúng ta nói được a!!”

Đám bà tám nhìn bọn họ khinh bỉ: “Rõ ràng có thể nói còn giả vờ bị câm, đúng là rảnh hơi không có chuyện gì làm!”

Từ đó về sau, Vệ Đinh bắt đầu cần cù luyện nói chuyện, kẻo lại bị người khác hiểu lầm mình là ách ba.

Sở Hiểu Phong đã dọn khỏi nhà trạch nam sống chung với Cung Nghị, hai người mua một ngôi nhà 100 mét vuông trong khu gần chợ hoa điểu.

Ngày tháng vợ chồng son trải qua êm đẹp, Cung Nghị đi làm, hắn ở nhà vẽ tranh, vẫn rất ít khi ra ngoài.

Bởi vì Cung Nghị không cho hắn ra ngoài, từ sau khi giảm béo hắn liên tục gặp vận đào hoa.

Có một lần hắn cùng Cung Nghị ăn cơm ở bên ngoài, nam nhân nọ luôn nhìn hắn chằm chằm. Giữa chừng Cung Nghị đi WC, trở về liền thấy nam nhân kia nước miếng ròng ròng như gấu chó phát hiện ra mật ong lượn lờ bên cạnh Sở Hiểu Phong.

Sở Hiểu Phong trời sinh nhút nhát thẹn thùng, lại không biết cách cự tuyệt người khác, đành phải ngồi ngốc một chỗ, dáo dác nhìn bốn phía, hoàn toàn một bộ dáng đáng thương không biết làm sao.

Mắt thấy nam nhân kia sắp bổ nhào vào người hắn, Cung Nghị lập tức xông tới ôm hắn ra khỏi nhà hàng, trong lòng thầm quyết định, sau này không dẫn hắn ra ngoài nữa, tránh bị người khác chiếm tiện nghi.

Nhưng nói cho cùng vẫn không thể giam người cả đời được, Cung Nghị liền thay đổi chủ ý, vỗ béo để hắn khôi phục bộ dáng trước kia.

Từ đó, Cung Nghị không để hắn làm bất cứ chuyện gì, ngày ngày đều làm thật nhiều món ngon, trong nhà luôn chất đầy quà vặt.

Sở Hiểu Phong ngày nào cũng ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thể trọng cứ thế tăng lên. Hắn cảm thấy thân hình mình đã rất béo, quần lót size nhỏ hết mặc vừa, nhưng mỗi khi hắn nhắc đến chuyện giảm cân, Cung Nghị liền nhanh nhẩu lái sang chuyện khác, còn dụ hắn, nói hắn không hề béo chút nào, vẫn rất xinh đẹp.

Sở Hiểu Phong không có đầu óc cư nhiên ngốc nghếch tin lời, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, cuộc sống không biết có bao nhiêu khoái hoạt.

Cố An cũng dọn khỏi nhà trạch nam, hắn đã về sống chung với Trần Mặc.

Hắn vẫn làm việc ở công ty đó, Trần Mặc mỗi ngày đưa hắn đi làm, rước hắn tan ca, trưa trưa còn mang cơm đến cho hắn, tận tụy như một con trâu già.

Từ dạo Trần Mặc thừa nhận mình ghen, hai người liền xóa bỏ mọi rào cản, thân thân ái ái ở bên nhau như trước kia.

Thật ra mớ tặng phẩm là do bạn trai ông chủ tặng, lúc ấy bọn họ lại đang giận nhau, ông chủ vốn là người quen thói kiêu ngạo, vì muốn làm bạn trai ghen, mới cố ý đem quà tặng đưa hết cho Cố An. Về phần bạn trai hắn rốt cuộc có ghen hay không, cũng không rõ lắm. Cố An chỉ biết là ánh mắt nam nhân kia nhìn hắn tràn đầy địch ý, tựa hồ muốn đem hắn ra mà ăn tươi nuốt sống.

Sau khi hiểu lầm sáng tỏ, Trần Mặc cuối cùng cũng yên lòng. Bây giờ hắn sủng Cố An đến trời, chuyện gì cũng nghe theo đối phương. Chẳng hạn, Cố An nói muốn ăn táo, hắn lập tức đi ra ngoài mua một rổ táo, kết quả Cố An lại muốn thứ khác, hắn cũng không than phiền cầm chìa khóa ra xe chạy đi mua. Cứ như vậy, Cố An muốn ăn gì, hắn liền đi mua cái đó. Cả đêm tới tới lui lui chạy hơn mười vòng, nhưng tuyệt không có nửa lời oán hận.

Bất quá, hắn dù sao cũng là thương nhân, phương diện này nếu đã chịu lỗ, hắn đương nhiên sẽ nghĩ cách kiếm lời ở khía cạnh khác.

Chính là phải — làm!

Đừng thấy bề ngoài hắn nho nhã lịch sự mà lầm to, ở trên giường hắn chính là dã thú, thường xuyên khiến Cố An không thể xuống giường, hàng đêm đều quấn quýt si mê, thử nghiệm đủ loại tư thế, đôi khi còn chơi thêm chút đạo cụ.

Thế là mỗi khi đêm về, tâm lý Cố An liền hoang mang, cứ kéo dài dài như vậy, hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày chết ngay trên giường.

Đêm giao thừa, mọi người tập trung đông đủ ở nhà trạch nam.

Vừa gặp lại, A Bố liền nói với Sở Hiểu Phong: “Ngươi béo quá, ít nhất cũng một trăm năm mươi cân!”

Sở Hiểu Phong lệ rơi đầy mặt: Cảnh sát ca ca cư nhiên gạt ta! ┭┮﹏┭┮

A Bố lại quay sang Vệ Đinh: “Uy, ngươi nói được rồi sao, bất quá như thế nào lại lắp ba lắp bắp thế a?”

Vệ Đinh đỏ mặt tía tai, nghẹn họng nửa ngày mới nói ra được một câu: “Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi mới nói lắp…… Các ngươi… toàn… toàn… toàn…… nói lắp!”

A Bố chĩa mũi dùi sang Cố An: “Bốn mắt, xem ra ngươi thoải mái nhất, bất quá hình như khí sắc không được tốt a? Có phải bởi vì quá cần mẫn làm chuyện kia không? Coi chừng tinh tẫn nhân vong a!”

Cố An nhảy dựng: “Lão tử có điểm khí sắc nào không tốt?! Lão tử tinh lực sung mãn, mặt mũi hồng hào như một đóa hoa! Lão tử…..”

“Được rồi, được rồi.” A Bố ngắt lời: “Mặt ngươi còn kinh khủng hơn tượng sáp, gì mà hồng hào? Gì mà đóa hoa? Nói ra làm gì cho mang nhục!”

Cuối cùng A Bố tổng kết: “Ba tên tiểu gay không có đầu óc, một đám bị áp! Suốt năm qua một chút tiến bộ cũng không có là sao?”

Ba tên tiểu gay kia hận không thể nhào vào đánh cho nàng ta thành đầu heo.

Lại qua một năm, khách trọ mới dọn vào, một câu chuyện mới sắp bắt đầu…

**

Tác giả phát biểu: Hoàn rồi =. = Bộ này tạm thời không có phiên ngoại.

Nhẫn mấy tháng cuối cùng cũng viết xong, tạp nham đến lợi hại, mấy chương sau hầu như đều phải nghĩ rất lâu mới viết ra, thành thật xin lỗi!

Ta không biết viết gì nữa, cho nên xin dừng bút tại đây! Nắm tay nào!

Mọi người nhớ theo dõi bộ mới của ta nhé, nếu không có gì thay đổi thì sẽ post đều đặn mỗi ngày cho đến khi toàn văn hoàn, là một hệ liệt.

Chuyện về tiểu ngốc thụ thích ba phải cùng lão công hay động kinh nhà hắn:

Cuộc sống phu phu của Tiểu Tiện cùng Đỗ Hàng

Hết

Bạn đang đọc Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam của Ngã Đích Tiểu Q
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.