Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 3785 chữ

Chu Tâm Đình đi theo Đường Tuấn Vũ đến câu lạc bộ. Nàng đã tới nơi này vài lần, lần đầu tiên là ít lâu sau ngày nàng vào làm thư ký, nhân dịp chị Thần Nhân tổ chức tiệc tùng, nàng cũng được mời.

Ngồi vào ghế, nàng cầm menu lên xem, nghĩ đến việc mình không biết uống rượu.

“Chu tiên sinh, lần trước mở đến chai thứ 3, mới uống 1/3 thì ngài say nên Đinh tiên sinh nói cất đi. Lần này ngài có muốn mở tiếp chai đó không ạ?” – Người phục vụ hỏi chàng.

“Được! Mở dùm tôi chai đó!”

“Dạ!” – Phục vụ lại quay qua phía Tâm Đình, chờ nàng gọi món.

“Cho tôi 2 phần mỳ Ý, về phần rượu thì….” – Nàng chăm chú tìm một loại rượu nên không nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của phục vụ khi thấy nàng gọi cho mình tới 2 phần mỳ Ý.

Tuấn Vũ nhìn là biết ngay nàng có ý gọi cho chàng một dĩa, vì sợ chàng không ăn gì mà uống thì rất hại sức khỏe. Chàng khẽ mỉm cười. Trước kia mỗi lần đi tiếp khách, nàng cũng đều gọi cơm cho chàng. Chàng rất vô tư mà ăn chứ không hề nghĩ ẩn chứa sau món cơm ấy là cả tình yêu nàng đặt trong đó.

“Sao ở đây không có bia nhỉ?” – Tâm Đình thắc mắc

“Cho cô ấy một ly nước trái cây!” – Tuấn Vũ gọi thay nàng, chàng thừa hiểu nàng tới đây không phải vì muốn uống rượu.

“Không, em muốn uống một ly”

“Em uống nước trái cây đi, nếu không anh say thì ai đưa anh về?”

Tâm Đình nghe vậy thì đồng ý ngay, nàng trả lại menu cho phục vụ. Thực tế thì nàng cũng không muốn uống rượu.

Một lát sau, món mỳ Ý được dọn ra. Ánh mắt Tâm Đình sáng hẳn lên, đây là món nàng rất ưa thích, hơn nữa mùi vị này thật là hấp dẫn. Thỉnh thoảng rảnh rỗi nàng cũng hay nấu món này, nhưng tất nhiên không thể ngon bằng nhà hàng được.

“Sao vừa ăn vừa cười thế?”

“Món này thật là ngon, không thua nhà hàng Italy chính hiệu!”

“Thế à! Anh vào đây rất ít khi ăn gì nên không biết!”

Thấy Tâm Đình nhìn mình ngạc nhiên, Tuấn Vũ liền tiếp lời: “Vì anh đến đây toàn uống rượu thôi, nên ít ăn gì”.

“Chả trách sao không đau dạ dày!” – Nàng lẩm bẩm.

“Em nói gì?”

“Không có gì!”

Sau khi ăn xong món mỳ thì phục vụ liền đưa ra chai rượu chàng uống dở lần trước. Chàng rót cho mình một ly.

Vốn chàng tới nơi này là muốn bình tĩnh suy xét một chút, không ngờ Tâm Đình cùng đòi đi theo. Nhìn nàng bưng ly nước trái cây lên uống, bất chợt, chàng lại muốn biết nhiều hơn một ít về chuyện của nàng.

“Anh hỏi em, A Bân là ai?”

Chu Tâm Đình ngây người - “A, A Bân?” – Chủ tịch làm sao có thể đột nhiên hỏi A Bân là ai? Sao chàng biết A Bân?

“Có lần em ra ngoài, vừa lúc điện thoại của em vang lên, anh liền bốc máy, đầu dây bên kia tự xưng là A Bân, anh nghe lầm sao?”

Chủ tịch nghe điện thoại của A Bân thay nàng? Thiếu chút nữa thì nàng bị sặc.

Tâm Đình hạ ly nước xuống, lúng túng quá mà làm nghiêng cả ly – “Chủ tịch, A Bân đã nói với anh những gì?” – Nàng không quan tâm việc chàng nghe điện thoại của mình, mà chỉ muốn biết A Bân đã nói gì, nếu chàng biết nàng đã hỏi A Bân chuyện gì, chắc là sẽ rất tức giận.

Vì quá lo lắng cho Tuấn Vũ, nàng nhớ tháng trước khi về nhà thì cha nói A Bân đang thất tình, cho nên mới nhờ cha hỏi anh ấy nếu thất tình thì phải làm sao mới đỡ khổ sở.

Nàng còn tưởng cha đã quên nói lại với A Bân, không ngờ anh ấy đã gọi điện thoại lại. Mà lại còn bị Tuấn Vũ bắt điện thoại nữa chứ, thật là khổ quá đi!

“Anh ấy không nói gì hết!” – Nhìn thấy thái độ lo lằng của Tâm Đình, chàng hỏi tiếp – “ Thế A Bân là ai?”

Phù, may quá, Tuấn Vũ chưa biết gì cả - “A Bân làm việc trong xưởng của ba em, hơn em 2 tuổi. Sau khi tốt nghiệp phổ thông thì không muốn học lên nữa nên vào xưởng cha em làm”

“Phải không? Sao thấy A Bân gọi cha em là cha mà?”

“Là cha của em. Chủ tịch, sao anh lại hỏi thế? – Không phải vừa bảo là A Bân không nói gì hết sao, vậy sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện cha của minh nhỉ?

“Bữa gọi điện thoại, anh nghe anh ấy gọi cha” – Tuấn Vũ uống một ngụm rượu – “Hình như tình cảm của 2 người ấy rất tốt!”

“Thực sự em và anh ấy là huynh muội, anh ấy làm cùng cha em!”

“Chi tiết như thế nào?”

“Mẹ em qua đời khi em còn rất nhỏ, cha em gà trống nuôi con. Dì Kỷ Di bên hàng xóm thấy vậy thương tình nên rất hay giúp đỡ, dì ấy là mẹ của A Bân. Khi A Bân 2 tuổi thì cha mẹ li dị. Sau này tình cảm của cha em và dì rất tốt” – Đối với nàng mà nói, dì Kỷ Di chính là người mẹ thứ 2.

Nàng rất mong 2 người ấy sớm kết hôn, nhưng tới bây giờ họ vẫn giữ vậy. Nàng tưởng do cha không muốn, nhưng kỳ thực lại do dì ấy không muốn kết hôn.

Dì nói, không nhất thiết phải dùng hôn nhân để trói chặt đối phương, tình cảm mới là quan trọng nhất. Họ ở với nhau như vậy đã là một minh chứng. Mọi người từ lâu đã coi nhau như người một nhà, sống rất vui vẻ.

Nàng thấy mình còn thua xa so với dì, toàn tâm toàn ý vì người mình yêu. Bởi vậy, nàng luôn cho rằng không nhất thiết phải được ở cùng nhà với Tuấn Vũ mới là hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy chàng hạnh phúc, nàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

“Thì ra là thế!” – Tuấn Vũ đã hiểu, chẳng trách A Bân luôn gọi cha nàng là cha. Sự thật thì họ đã là cha con.

Chu Tâm Đình đột nhiên cảm thấy mình đã nói quá nhiều về bản thân - “Chủ tịch, thực xin lỗi, nghe chuyện của em nhàm chán quá phải không?”

“Không, anh cảm thấy rất thú vị” - Nhớ tới cuộc điện thoại đó, chàng không khỏi bật cười.

“Thú vị?” – Chuyện của nàng thú vị ở chỗ nào?

Nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng, thật muôn phần đáng yêu. Kìa là đôi môi nhỏ nhắn căng mọng, làm chàng nhớ tới nụ hôn ngày nào. Dù lúc ấy say, nhưng chàng vẫn nhớ rõ cảm giác ngọt ngào say đắm…

Bất giác hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, chàng vội quay mặt đi không nhìn đôi môi ấy nữa, nâng ly rượu uống cạn nhằm che đi cái dục tình đang trỗi dậy.

Tuấn Vũ nén chặt cảm xúc. Chết tiệt! Cho dù cái đêm hôm ấy có mê đắm đến bao nhiêu đi nữa, thì chàng cũng nên quên đi, chứ không nên để hỏa tình vươn cao thế này. Chàng cau có buồn bực, bởi vậy lại rót thêm một ly uống cạn.

Tâm Đình lại càng thêm hoang mang, vừa nãy còn ăn uống cười đùa vui vẻ, cớ sao lại thay đổi nét mặt nhanh thế này?

Chỉ thấy chàng im lặng uống rượu liên tục nên nàng đoán có lẽ Tuấn Vũ lại nhớ chị Thần Nhân, cho nên mới ra như vậy.

Tâm tính chàng thay đổi thật thất thường, lúc mưa lúc nắng. Vừa mới phá hỏng một hợp đồng lớn, nàng thực tình không mong sẽ lại xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.

“Chủ tịch, hôm qua em đọc báo thấy nói chị Thần Nhân sắp về nước quay phim. Bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, mà chị là nhân vật chính trong phim đó!”

Tuấn Vũ lại uống thêm một ly nữa, tỏ vẻ đã nghe nhưng không quan tâm.

“Chủ tịch, anh có muốn gọi điện cho chị ấy để chúc mừng một chút không?” – Dù không biết tại sao 2 người chia tay, nhưng 1 trong 2 phải có người chịu xuống nước, mà với tính khí của chị Thần Nhân thì tất nhiên không bao giờ, nàng hy vọng chủ tịch có thể chủ động gọi cho chị.

Tuấn Vũ nói: “Bọn anh đã chia tay, anh không muốn gọi điện thoại cho cô ấy!”

“Nhưng…”

“Về sau ở trước mặt anh, em đừng nữa đề cập đến chuyện của cô ấy” – Uống nốt nửa ly còn lại, chàng đứng lên - “Nào, chúng ta về thôi, anh đưa em về”

Nhớ tới lần trước Tuấn Vũ đến nhà nàng lúc trời mưa, thấy nhà dột nên đã yêu cầu nàng chuyển đi chỗ khác, mà nàng thì chưa thực hiện việc ấy, nghĩ vậy nàng vội nói: “Chủ tịch, anh đã uống rượu rồi, không nên lái xe đâu. Em sẽ đưa anh về rồi em đón taxi tự về” – Thứ nhất là do nàng không muốn Tuấn Vũ đưa mình về, thứ hai nữa là nàng thực sự lo chàng có rượu vào người rồi thì chạy xe sẽ không an toàn.

Tâm Đình mở cửa xe cho Tuấn Vũ rồi đánh xe vào bãi đỗ. Nhìn chàng loạng choạng xuống xe, nàng lo lắng chạy đến dìu chàng lên nhà. Mình chàng uống gần hết chai rượu chứ ít đâu!

Hai người cùng nhau bước vào nhà.

“Em sẽ pha cho anh một ly trà rồi em về!”

Tâm Đình đi xuống bếp pha trà. Từ cái hôm nàng làm bữa ăn sáng cho chủ tịch, hôm nay quay lại vẫn thấy bếp sạch tinh tươm, chứng tỏ chàng rất ít vào bếp.

Nàng bỏ ly trà vào khay bưng lên nhà. Vì mặc váy bó nên nàng quì xuống đặt ly trà lên cái bàn thấp – “Chủ tịch, sau khi uống xong phải nghỉ ngơi ít nhất là 30 phút rồi mới được đi tắm nha!” – Nghe nói uống rượu xong mà tắm ngay sẽ rất nguy hiểm.

Nhìn nàng đặt ly trà lên bàn, Tuấn Vũ bất chợt thấy vết bầm ở cổ tay. Chàng nắm tay nàng chặt quá mà gây bầm thế sao? Thảo nào lúc nãy ở câu lạc bộ, ăn cơm hay uống nước, cái gì nàng cũng chỉ dùng tay phải, còn tay trái luôn luôn giấu dưới bàn.

Chàng vội nắm lấy tay Tâm Đình: “Tay em đau lắm phải không?”

Tuy rằng hành động ấy xuất phát từ sự lo lắng quan tâm, nhưng đột nhiên bị nắm tay như vậy, Tâm Đình không khỏi giật mình, quơ tay làm đổ ly trà trên bàn.

Thấy ly trà đổ về phía mình, theo phản xạ chàng lập tức lùi qua, không ngờ cũng đúng lúc Tâm Đình đừng lên định đi lấy khan lau. Kết quả là nàng va mạnh trán vào người chàng, té xuống đất.

Chỉ là một cú té nhẹ thôi, nhưng cũng làm Tuấn Vũ cuống lên: “Em có sao không?”

Nàng xoa trán – “Dạ không sao, tại em bất cẩn!” – Thực tình cũng không đau lắm, chỉ hơi choáng một chút thôi.

“Để anh xem” – Tuấn Vũ ngồi xuống bên nàng, nhẹ nhàng xoa trán. Tuy nàng đã nói không sao, nhưng chàng vẫn không bớt lo lắng – “Đau lắm phải không?”

Tâm Đình khẽ lắc đầu: “Không ạ!”

“Xin lỗi đã làm em đau” – Nghĩ lại cảnh vừa rồi, chàng không nhịn được cười, xoa nhẹ trán nàng – “Để anh xoa cho”.

Cứ tưởng chàng nói đùa, không ngờ lại ngồi xoa cho mình thật. Tâm Đình ngại ngùng định nói không cần đâu, nhưng nhìn chàng đang vừa làm vừa cười mỉm, nàng như bị mê hoặc, ngây người ra.

Lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tuấn Vũ trong sân trường, cũng chính nụ cười mê hoặc này, cùng với nét khôi ngô tuấn tú và đôi mắt mê hồn ấy đã khiến nàng say đắm.

Ngay giờ phút này, Tuấn Vũ đã có thể khẳng định chắc chắn là Tâm Đình yêu mình, nhìn sâu vào đôi mắt đang ngây ra ấy, chàng thấy ngọn sóng tình yêu đang ào lên dào dạt.

Biết nàng thương mình, chàng rất lấy làm mãn nguyện. Nhìn khuôn mặt trong sáng kia với bờ môi căng mọng, thật muôn phần đáng yêu, khiến chàng rất muốn đặt lên đó một nụ hôn. Khát vọng dâng cao, chàng cúi xuống hôn đôi môi nhỏ nhắn ấy. Thực tình, chàng đã rất muốn hôn nàng ngay khi còn đang ở câu lạc bộ.

Nâng mặt nàng, Tuấn Vũ khẽ hôn nhẹ. Đôi mắt Tâm Đình càng mở to hơn nữa. Tuấn Vũ khẽ cười, càng hôn nồng nhiệt, ai kêu nàng nhìn chàng say đắm mà chi, không phải là có ý muốn chàng hôn hay sao?

Không phải lần đầu tiên Tuấn Vũ hôn nàng, nhưng Tâm Đình vẫn không khỏi run sợ. Ban đầu nàng nghĩ chắc chàng lại say, nhưng sau đó lại có chút nghi hoặc, đêm nay rõ ràng chủ tịch không có say như 2 lần trước.

Không cho nàng có cơ hội suy nghĩ thêm, Tuấn Vũ càng hôn sâu say đắm, Tâm Đình cũng khẽ đáp lại trong sự mê đắm làm chàng rất hài lòng.

Nụ hôn ấy không chỉ khiến nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, mà ngay cả hơi thở cũng phập phồng ngắt quãng, hoàn toàn bị chinh phục bởi sự nồng nhiệt của chàng.

Đường Tuấn Vũ biết giờ phút này nên buông nàng ra, bởi vì chìm vào nụ hôn ấy, thì đêm nay chàng có thể sẽ không cho nàng về. Sự đam mê trong lòng khiến chàng luyến tiếc, đôi môi kia thật ngọt thơm như trái táo đầu mùa, vị ngây ngô lại càng làm cho nó tươi ngọt vô cùng.

Ý thức chàng hoàn toàn tỉnh táo chứ không như 2 lần say trước. Biết dùng thái độ như thế nào để đối lại với tình yêu nàng dành cho mình? Có lẽ không nên phát sinh thêm quan hệ, dù nàng đã làm chàng toàn phần mê mẩn, nhưng cũng không nên làm cho mọi việc thêm rối rắm.

Nghĩ vậy, Tuấn Vũ buông nàng ra, cười khổ: “Em mau về đi, nếu không có thể anh sẽ lại gây ra chuyện như lần trước”

Chuyện lần trước? Chu Tâm Đình vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.

Chàng vuốt nhẹ đôi mà đào – “Tưởng em sẽ ở lại giúp anh chứ?” – Chàng chợt nhận ra mình thật là có tà ý, rõ ràng miệng thì nói em về đi, nhưng rồi lại nói một câu dẫn dắt để nàng chủ động nói muốn ở lại.

Mặc kệ những ý tứ không rõ ràng, cốt yếu là 2 người đều có tình cảm với nhau. Chàng chờ nàng gật đầu đồng ý ở lại.

Thấy Tâm Đình trước sau vẫn giữ thái độ im lặng, tim chàng đập mạnh hơn, nôn nóng, sợ không kềm chế được bản thân mà lao tới ôm lấy nàng. Chính chàng cũng ngạc nhiên về dục vọng mãnh liệt đó của mình.

Tâm Đình đã muốn đi về, nhưng câu nói “Ở lại giúp anh” giống như một câu thần chú, khiến nàng không sao nhúc nhích được, lại nhìn thấy vẻ mặt tha thiết của Tuấn Vũ, nàng biết mình không thể ra về, bởi nàng thực sự rất muốn ở gần chàng.

Thực sự chủ tịch muốn nàng ở lại sao?

Hiện tại, chàng không hề say, chắc chắn không thể nhầm nàng với chị Thần Nhân được.

“Nếu anh muốn, em có thể….”

Chàng còn đang lo sợ nếu nàng nhất quyết không ở lại, rất có thể chàng sẽ giữ chặt không cho về. Không ngờ nàng lại gật đầu đồng ý, ngay lập tức, chàng ào tới, ôm chặt lấy nàng mà hôn, không để nàng nói hết câu.

Chu Tâm Đình muốn nói là: Nếu Tuấn Vũ muốn, nàng có thể tình nguyện là người thế thân cho chị Thần Nhân, ở lại chăm sóc cho chàng.

Trên giường, nam nhân thân hình tráng kiện, kề sát mỹ nhân thân thể trắng mịn, mềm mại.

Nếu như mộng xuân lần trước để lại dư vị ngọt ngào , thì hiện thực bây giờ khiến chàng cả đời khó quên.

Lửa khí nóng hổi được mềm mịn lụa là ve vuốt, hoan hỉ thật khó tả, làm chàng kêu lên sung sướng.

Nhìn xuống Tâm Đình, thấy nàng quay mặt e thẹn, chàng cúi xuống đặt một nụ hôn nồng nàn.

Vẻ e thẹn ấy thật là hết sức đáng yêu, còn làn da trắng ngần ấy thật khiến người ta mê mệt. Chỉ khẽ hôn, làn da ấy đã lưu lại dấu vết. Nhìn thấy mình đã lưu lại ký hiệu trên người nàng, Tuấn Vũ không khỏi cảm thấy đắc ý.

Lần trước say, Tuấn Vũ không biết có làm gì thô lỗ khiến nàng đau đớn không, dù có hỏi chắc chắn nàng sẽ phủ nhận. Nhưng lần này chàng hoàn toàn tỉnh táo, chàng muốn không chỉ mình mình, mà cả Tâm Đình cũng cảm thấy sung sướng hạnh phúc. Nghĩ thế nên động tác của chàng rất khoan thai nhẹ nhàng.

Cảm giác được nàng tựa hồ đã thích ứng, chàng dốc sức tăng tốc, hai cơ thể như hoàn toàn hòa tan vào nhau.

Tuấn Vũ không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, ngập chìm trong mê đắm, thẳng tiến đến cao trào mà bùng nổ. Chàng la lên một tiếng đầy thỏa mãn, ôm chặt Tâm Đình mà hưởng thụ cái dư vị tuyệt vời, hồi lâu sau mới buông lỏng nàng ra.

Hai người nằm trên giường thở dốc, thấy nàng ngồi dậy, như là muốn xuống giường, chàng liền cầm tay nàng - “Em làm gì thế?”- Không nghĩ tới nàng còn có khí lực xuống giường, hay làm bữa sáng, không phải đang còn sớm quá sao?

Chu Tâm Đình nghiêng mặt đi - “Chủ tịch, anh nghỉ ngơi đi. Không cần để ý, coi như anh lại uống say, em nghĩ có lẽ tốt nhất là em nên về” - Bởi vì lần trước là do chàng uống say, cho nên, bây giờ nàng không biết làm sao đối mặt với một chủ tịch hoàn toàn tỉnh táo, hai người nên nói cái gì với nhau?

Bởi vậy, nàng quyết định về nhà.

Lại còn thế nữa, nói chàng không cần để ý, rồi lại nói chàng say, nàng muốn dối mình đến bao giờ nữa? Đường Tuấn Vũ không biết mình đang giận cái gì, ngồi dậy, ôm chặt người nàng nằm xuống giường, rồi nằm đè lên người nàng, xem nàng làm cách nào thoát ra?

“Chủ tịch……..” Chu Tâm Đình không nghĩ tới tình huống này, hai người da thịt chạm nhau, làm cho nàng thẹn thùng, còn có phần kinh hoảng.

“Anh không có say!” Tuấn Vũ rõ ràng nói.

“Nhưng….” Dù để chứng minh mình không say, chàng cũng không cần đè nàng nặng như vậy chứ.

“Nhìn em có vẻ không tin? – Chàng cúi xuống cạ cạ vào đôi má đỏ ửng của nàng – “Có muốn anh chứng minh lại lần nữa không?”

“Không, không cần. Chủ tịch, em biết anh không say, cho nên, trước tiên anh có thể buông em ra được không?” – Tâm Đình càng đỏ bừng mặt hơn nữa.

“Không được! Anh nhất định phải chứng minh cho em thấy anh không có say!”

Chàng quyết tâm dùng hành động để chứng minh. Dù sao nàng còn sức lực để xuống giường, vậy không nên lãng phí, hãy cùng nhau vui vẻ thêm một lần nữa…

Nếu được, thì ba bốn lần càng tốt.

Tuấn Vũ cho rằng dù làm thêm vài lần nữa, chàng cũng sẽ đều vui vẻ phục vụ, cho đến khi nàng thực sự tin là mình không say thì thôi!

Thế nhưng, hiển nhiên có người thể lực quá kém, ngay sau khi “lại thêm một lần nữa” thì nàng liền lăn ra ngủ mê mệt.

“Thật là, thể lực kém như vậy!” - Chàng lo lắng, lần sau nhất định phải bắt nàng cùng đi tập thể thao.

Ngắm nàng ngủ say, Tuấn Vũ lại nhớ tới khi nàng vụng trộm khâu khuy áo cho mình, chàng mỉm cười hạnh phúc.

Yêu Nhân Nhân lâu năm như vậy, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm những việc đó vì chàng. Có lẽ ngay cả chàng thích ăn gì, không thích ăn gì, Nhân Nhân đều không biết, vì nàng chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi!

Còn Tâm Đình thì khác, nàng hiểu rất rõ về chàng… Nghĩ đến đấy, Tuấn Vũ liền cúi xuống hôn trộm nàng một cái.

Lại nói, ban đầu còn muốn đừng cho mọi chuyện diễn biến phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được cái dục vọng. Thế mới biết muốn nhận xét về đàn ông, hãy dựa vào nửa người dưới mà suy xét.

Hiện tại, dù quan hệ của 2 người đã được đẩy đi quá xa, chàng vẫn chưa biết nên định vị mối quan hệ này như thế nào nữa.

Có lẽ nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Chàng biết như vậy có vẻ hơi bất nhân. Không muốn đường đường chính đáp lại tình yêu của nàng, nhưng lại luyến tiếc những cử chỉ, việc làm mà nàng đã vì mình mà âm thầm hy sinh.

Tuấn Vũ lại trộm hôn Tâm Đình một lần nữa, khẽ khàng ôm lấy nàng, chậm rãi đi vào giấc ngủ. Không biết bây giờ quyết định như vậy, sau này sẽ ra sao????

Bạn đang đọc Hoàn Mỹ Đại Tổng Giám Đốc của Mễ Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.