Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn miếng trả miếng

Phiên bản Dịch · 892 chữ

Bịch, rầm, bịch, rầm!

Thân người ngã nhào xuống cầu thang, cuối cùng 'rầm' một tiếng, đầu bất hạnh va vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng người vừa ngã này lại không phải Nguyễn Lương, mà là Lý Tình Mỹ!

"A!", hai đồng nghiệp nam trợn tròn mắt, sao người ngã lại là Lý Tình Mỹ.

Bọn họ khó tránh khỏi nhìn về phía Nguyễn Lương, chỉ thấy cô đang ngã ngồi trên bậc thang, tay trái siết chặt tay vịn cầu thang, vẻ mặt kinh sợ.

Thấy một màn như vậy, cả hai đồng nghiệp nam đều nhất thời hiểu ra, lúc Lý Tình Mỹ đẩy Nguyễn Lương xuống bị Nguyễn Lương túm phải tay, nên mới bị lăn xuống cầu thang.

Mà khi Nguyễn Lương ngã xuống vì nắm được tay vịn nên mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

"Là... Là tôi kéo, kéo cô ấy xuống sao?!"

Nguyễn Lương quay đầu nhìn Lý Tình Mỹ đang hôn mê, đáy lòng thoải mái vì trả được thì, biểu cảm từ khó tin, rồi đến kích động muốn giải thích, kỹ thuật diễn xuất ngang hàng với ảnh hậu Oscar.

"Tôi không cố ý! Do cô ấy muốn đẩy tôi, tôi rất sợ, theo bản năng bắt lấy tay cô ấy, không phải tôi cố ý kéo cô ấy xuống..."

Không phải chỉ là hoa trắng nhỏ bé vô tội thôi à?

Cô cũng biết diễn!

Chẳng phải Lý Tình Mỹ thích nhất là hãm hại người khác rồi sau đó lại bày ra bộ dạng tôi không làm tôi vô tội để người khác tin tưởng cô ta sao!

Hôm nay cô ăn miếng trả miếng, để Lý Tình Mỹ cũng phải thể nghiệm loại cảm giác bị người ta hãm hại nhưng giải thích thế nào cũng không có ai tin.

"Nguyễn Lương, tôi và Trương Vĩ đều nghe thấy, cũng nhìn thấy, biết không phải là lỗi của cô. Cô có bị thương ở đâu không? Có thể đứng dậy không?"

Một đồng nghiệp nam trong đó là Lý Kiến Ba thấy cô bối rối giải thích, rất đồng tình với cô, đang là người bị hại lại biến thành người hại, đúng là quá thảm.

"Đúng rồi. Có chúng tôi làm chứng cho cô, là Lý Tình Mỹ đẩy cô, cô đừng lo lắng!", Trương Vĩ vừa nói, vừa chạy xuống xem tình trạng của Lý Tình Mỹ, lấy điện thoại ra vội vàng gọi xe cứu thương.

"Cảm ơn, cảm ơn hai người. Nếu không có hai người chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ không nói rõ được."

Nguyễn Lương thấy bọn họ tin tưởng lời của mình, còn định làm chứng cho cô lại thấy không qua vui vẻ, ngược lại hơn phiền muộn.

Bởi vì cô phải dựa vào đóng vai hoa trắng yếu ớt mới có thể thu được phiếu đồng tình và ủng hộ của bọn họ, cái này khiến cô cảm thấy rất châm chọc.

Cũng khó trách ngày thường Lý Tình Mỹ thường làm thế trước mặt đàn ông, chỉ cần là loại đàn ông thích phụ nữ nhu nhược đều sẽ dính chiêu.

Hoắc Trạch cũng thích kiểu này!

Hoắc Trách biểu thị rất oan ức, anh rất thích tính cách bình thường của cô, mạnh mẽ có nguyên tác, có sức liều, có sức sống, là do chính cô thích diễn kiểu đó, anh chỉ yên lặng phối hợp thôi mà.

Nguyễn Lương chống lan can đứng dậy nhưng vừa đứng lên, mắt cá chân phải lại truyền lên cơn đau tê dại.

"A! Đau quá..."

Trật khớp chân rồi!

Nhưng có thể khiến Lý Tình Mỹ ngã chổng vó, chút vết thương nhỏ ấy đã là gì, hơn nữa cuộc trả thù mới chỉ bắt đầu thôi...

"Ôi, chân cô này, cô đừng có động, mau ngồi xuống đi, Tôi đi tìm đá chườm cho cô, xe cứu thương sắp đến rồi.", Lý Kiến Ba an ủi cô.

"Cảm ơn anh nhiều lắm.", Nguyễn Lương cảm kích cười một tiếng.

"Không, không có gì, nên làm thôi.", Lý Kiến Ba bị nụ cười của Nguyễn Lương làm cho lúng túng, nhịp tim cũng tăng nhanh, anh ta vội vàng nuốt nước miếng thầm mắng mình là người có bạn gái rồi, còn nghĩ cái quái gì vậy!

Có điều, Nguyễn Lương không hổ là phóng viên mỹ nữ nổi danh của đài truyền hình, m-, mỹ nhân chỉ nín khóc mỉm cười thôi mà mị lực đã quá khó đỡ rồi.

"Trương Vĩ, Lý Tình Mỹ không sao chứ?", Nguyễn Lương chờ Lý Kiến Ba đi rồi mới mở miệng hỏi.

"Bị hôn mê, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.", Trương Vĩ xem thử hơi thở cô ta, lại xem mạch đập nói.

"Phù... May là còn sống, nếu không tôi sẽ trở thanh hung thủ giết người.", Nguyễn Lương cố ý thở phào một hơi, vỗ ngực vừa nghĩ đến đã thấy sợ.

"Này... Cô và Lý Tình Mỹ xích mích chuyện gì vậy?", Trương Vĩ thấy cô nói vậy, không khỏi nuốt nước bọt, do dự hỏi một câu.

"Hay là cô biết bí mật của cô ấy? Hình như tôi nghe thấy vừa rồi cô nói cái gì mà đánh chửi trợ lý, còn cả con riêng Lý gia?"

Bạn đang đọc Hoắc Thiếu, Lão Bà Ngài Lại Chạy (Dịch) của Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.