Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2752 chữ

Hoa Tuyết - Chương 06

Chương 6 : Rời xa

Đã 3 ngày trôi qua, họ không gặp mặt cũng không nói chuyện với nhau. Jessica nhớ Nick đến phát điên, lòng cô đau quặn thắt lại khi nghĩ đến việc không còn được gặp anh nữa,lồng ngực Jess như muốn nổ tung vì những cảm xúc bùng cháy không thể nào nói ra…Hạnh phúc quá ngắn ngủi…mặc dù đã biết trước , sau này Nick và cô cũng phải rời xa nhau để đi trên 2 con đường song song, nhưng trái tim cô vẫn không thôi đau đớn và không thôi thổn thức về anh, về 1 chuyện tình thoáng qua…

Jessica liên tục xem lại những bức ảnh cô trộm chụp Nick, lúc trước; đó là việc giúp cô vơi bớt nỗi nhớ về anh, nhưng giờ đây, nó như hàng ngàn nhát dao xuyên vào trái tim cô…Rồi Jess nhấn nút “Xóa”, nhưng những nhát dao đó càng được ấn sâu thêm, khiến cô lại nhấn “Hủy”…cô làm như thế cả triệu lần…cuối cùng Jess vứt chiếc điện thoại xuống sàn, thả mình nằm ngửa ra 1 cách bất cần xuống chiếc nệm êm ái,nước mắt bắt đầu rơi…

Tất cả những chuyện xảy ra quanh cuộc sống của Jessica đều khiến cô nhớ đến Nick, như món Beefsteak cô hay nấu cho anh ăn,loạt phim kinh dị anh thích,bài hát I See You, kẹo chocalate hiệu Hersey mà 2 người hay vừa nhâm nhi vừa ngắm tuyết…Cô ghét Nick, tại sao anh lại làm cho cô khổ tâm thế, cô chỉ là 1 nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành vì lời hứa sao…? Vậy mà…Jessica từng nghĩ anh cũng có 1 chút tình cảm với cô,bao nhiêu hy vọng dựng xây,bây giờ đổ nát thật rồi…Jess vô cùng hụt hẫng khi nghĩ rằng mình chẳng có ý nghĩa gì đối với Nick trong suốt quãng thời gian qua…

Nhưng dù sao,kết thúc sớm như vậy vẫn tốt hơn là kéo dài nó trong vô vọng…đúng không?cô tự hỏi mình như vậy rất nhiều và không bao giờ tự trả lời được…

Helena lại gọi cho Jess,từ hôm biết Jess và Nick cắt liên lạc với nhau,cô gọi điện rất nhiều để hỏi thăm, Helena là người biết lắng nghe và quan tâm người khác,đôi khi sự quan tâm đó hơi quá, nhưng Jessica thích điều đó, Helena luôn là chỗ dựa tinh thần mỗi khi cô buồn, vì thế mặc dù trong lúc này cô chẳng muốn nghe điện thoại của ai,Jess vẫn bắt máy trả lời cô bạn thân

- Tớ nghe đây… – Jess nói sau tiếng thở dài

- Sao giọng nói yểu xìu thế? Cậu với Nick sao rồi?

- Tớ chưa chết, và chắc Nick cũng vậy.

- Thôi nào…! Lý do giận nhau vớ vẩn quá đấy! theo cậu kể thì 2 người rất thân mà , sao lại tạm không gặp nhau – Helena có vẻ bực

- Đấy là Nick muốn,chứ không phải tớ!

- Cậu định để mặc mọi chuyện mà không tìm hiểu rõ ràng à? Tớ nghĩ Nick có lý do của cậu ấy.

- Thế cậu muốn tớ phải làm sao? Chạy đi tìm Nick và hét to lên rằng tôi nhớ anh đến phát điên à ???

- Nhiều khi cũng phải như vậy đấy,cô bạn

- Ý kiến ngu xuẩn nhất tớ từng nghe – Jess cười,nhưng nghe chẳng vui chút nào

- Cậu có đang thực sự ổn không đấy? – Helena hỏi giọng lo lắng

- Tớ ổn mà…!

- Cậu yêu Nick đúng không…?

- Tớ không biết – cô chợt cười phá lên – nhưng nếu đó là sự thật thì chắc chắn anh Max sẽ giết tớ.

- Thôi nói những chuyện vớ vẩn đi! nghe này,tớ sẽ sắp xếp để xuống đó với cậu

- Cậu thật tử tế Helana, nhưng tớ ổn mà, cậu không nghe tớ cười giòn giã thế sao?

- Cậu cười chẳng bình thường – giọng Helena cương quyết – để cậu 1 mình trong lúc này tớ không yên tâm chút nào!

- Thôi được rồi,chịu thua cậu đấy,dù gì tớ cũng đang rất cần cậu…

- Tớ biết,đồ ngốc…!

•————- † ————–•

Nick cảm giác 3 ngày vừa trôi qua như 3 năm, anh như người mất hồn, suốt ngày nhốt mình trong phòng,tìm những việc vặt vãnh để giết thời gian. Nick vớ lấy quyển sách “Em ở đâu” của Marc Levy trên kệ,định cùng nó để qua nhanh ngày hôm nay, nhưng 1 hồi lâu sau anh cũng đành chán nản đóng quyển sách lại khi tự nhận ra mình đã đọc 1 trang trong 10 phút và 3 dòng chữ đến hơn cả 10 lần. Nick cau có ném mạnh quyển sách xuống sàn, anh đứng phắt dậy,tiến thẳng ra cửa. Ngày đầu tiên kể từ khi rời xa Jessica, anh mới bước ra ngoài, cảm giác cô đơn quấn lấy anh,khiến những bước chân thật nặng nề…

Nick đi đến ngọn đồi ấy, dưới gốc cây cổ thụ to lớn như gã lực sĩ, nơi Jess và anh hay ngồi nói về đủ thứ chuyện trên đời, Jess kể huyên thuyên cho anh nghe về cuộc sống của cô trên New York như thế nào,về việc học,về những người bạn mới,về Helena,về ước mơ,…Nick nhớ có lần Jessica đã giận anh chỉ vì anh phì cười về ý nghĩ muốn làm nhà văn của cô…

Rồi anh chợt lấy trong túi ra chiếc móc khóa hình bông hoa tuyết, anh ngắm nó 1 cách âu yếm trong lòng bàn tay,như thể Jessica đang hiện diện trước mắt anh, lòng Nick bồi hồi, xao xuyến khi nhớ đến những giây phút được bên Jess dưới mùa tuyết rơi…anh tự trách mình vì đã đến đây,nó khiến anh nhớ cô nhiều hơn…anh nhắm mắt lại, ngậm ngùi nhận ra rằng…anh không thể nào sống thiếu Jessica….

•————– † ————–•

5 ngày sau….

- Jessica dậy đi nào con gái

Jess mơ màng mở mắt,cô cười hiền khi thấy mẹ đang ngồi vuốt tóc mình

- Chào buổi sáng mẹ yêu,có chuyện gì mà kêu con dậy sớm thế?

- Mẹ có tin vui muốn báo cho con…

- Tin vui gì ạ? – cô hỏi nhưng không mấy quan tâm,đối với cô bây giờ đâu còn gì đáng vui nữa

- Max về rồi,con à – bà nói sau hồi im lặng

Mắt Jessica chợt mở to,cô với vội lấy chiếc điện thoại xem lịch,rồi buông nó xuống 1 cách thất vọng…hôm nay là ngày Max sẽ trở về. Giọng nói ấm áp của mẹ chen ngang làm đứt quãng những suy nghĩ rối bời đang hiện lên trong Jessica:

- Con sao thế…?

- À con không sao… – giọng Jess yếu ớt

- Max đang ở dưới phòng khách chờ con,dậy chuẩn bị rồi xuống gặp cậu ấy nhé

- Vâng,con xuống ngay

- Mẹ yêu con,mẹ xuống trước đây – bà hôn lên má con gái

- Con cũng yêu mẹ – Jess cười,tự dưng cô thấy đỡ nặng nề hơn 1 chút…

Nhưng khi bà Sarah vừa bước ra khỏi phòng, Jessica đột nhiên cảm thấy ngạt thở,cô gồng mình nắm chặt bàn tay,run run, môi tái nhợt vì mím quá chặt…cô phải đối diện với Max như thế nào đây…? Cô thậm chí không hề nhớ anh và chẳng mong anh quay về,nếu bây giờ được quỳ xuống trước mặt Max để xin lỗi,chắc cô sẽ làm ngay.

Max gọn gành,đĩnh đạc với chiếc áo sơ mi trắng cách điệu bỏ thùng trong chiếc quần jean màu xanh đen,anh có vẻ đen hơn 1 tý, nhưng vẫn còn rất bảnh bao với mái tóc vuốt gel láng cón. Khi vừa trông thấy Jessica, anh mừng rỡ chạy đến ôm lấy người yêu, Jess cảm giác thật ngượng và khó chịu, cô khéo léo đẩy nhẹ anh ra và bắt chuyện với anh:

- Chào anh…anh khỏe không?

- Anh khỏe, còn em? 3 tháng sống xa anh như thế nào? – Max cười

Tim Jessica đột nhiên co thắt lại,cô cố giữ cho nét mặt tự nhiên và vừa cười vừa nói như thể điều đó sẽ che giấu được cảm xúc của mình

- À…em khỏe, 3 tháng vừa qua… cũng không tệ lắm…!

- Không tệ? Nghe có vẻ không được vui nhỉ, Nick có sang chơi với em không?

- Có – Jess lại cảm thấy ngạt thở

- Ừm thế thì tốt, tính nết nó thất thường,hy vọng nó không làm em buồn

- Vâng…Sao anh không kể cho em nghe chuyện việc làm của anh đi – Jess kéo tay Max ngồi xuống,cầu mong sao cho anh đừng nhắc đến Nick nữa

- Cũng bình thường em à,ngoài việc ngắm mấy đứa trẻ cười đùa thì chẳng có gì vui cả,nó chỉ làm cho anh nhớ em nhiều thôi

- Vâng…

- Em có vẻ ít nói hơn nhỉ,hôm nay em có gì để kể anh nghe không? – Max nhìn Jess vẻ dò hỏi

- Em nghĩ em hơi mệt 1 tý – cô lảng tránh ánh mắt của anh – nhưng em ổn,anh đừng bận tâm

- Ừm, Jessica này,anh có chuyện muốn nói với em

- Chuyện gì vậy anh?

- Mình quen nhau cũng đã gần 4 năm rồi,đúng không em?

- Vâng.

- Anh nghĩ chừng đó thời gian đủ để mình hiểu nhau… và Jessica à,em là cô gái hoàn hảo trong mắt anh…em biết không?

- Vâng – Jess đáp hờ hững

- Vì thế…sao chúng ta lại không cưới nhau nhỉ – Max cười tươi,tay anh từ từ mở nắp chiếc hộp nhỏ bằng nhung,1 chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện ra…ánh mắt Jessica thì tối sầm lại…

- Sao…?? Cưới?? Anh có nghĩ là quá sớm không???

- Không, anh thì thấy đây là thời điểm phù hợp. Anh đã đợi em những 3 năm,Jessica à,chúng ta xa nhau ngần ấy thời gian và vẫn quen nhau đến tận bây giờ; những lá thư ngày ấy giúp ta gắn bó với nhau giữa hàng ngàn cây số .Điều đó mới đáng quý….

- Em biết…nhưng em muốn suy nghĩ thêm…

- Ừ,không sao…,anh đợi câu trả lời của em

Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa thì Max về, còn Jessica thì vẫn ngồi thừ ra đấy. Mọi chuyện đến quá nhanh như 1 cơn bão cuốn phăng tất cả mọi thứ, khiến cô không biết mình phải làm gì trong tâm trạng rối bời như thế này. Phải chi Jess được tan biến thành bọt biển giống như nàng tiên cá khi nàng bất mãn về tình yêu của hoàng tử…Jess sẽ tan biến ngay… Cảm giác có lỗi với Max lại dần chất chứa trong cô, cô không ngờ anh lại yêu cô đến thế, càng nghĩ cô càng thấy ghét bản thân mình kinh khủng. Jess dằn vặt mình 1 hồi lâu,rồi cô lại tự hỏi :” Nếu mình đồng ý cưới Max thì có bù đắp được cho anh ấy không? Nhưng còn Nick..? Không! Nick đã rời xa mình thật rồi…” Và đây không biết là lần thứ mấy cô khóc khi nghĩ về Nick… Tối hôm đó,sau khi đã nói chuyện với mẹ và Helena ,cô quyết định gọi cho Max trước sự ngỡ ngàng, lo lắng của 2 người phụ nữ cô yêu quý nhất đời ấy

Nick thường xuyên vắng nhà từ ngày Max trở về, và anh chỉ về nhà vào đêm khuya khi chắc chắn Max đã ngủ, nếu không Nick sẽ ngồi suốt ở ngoài cửa,rít vài điếu thuốc để giết thời gian,đồng thời cũng xua tan bớt đi sự lạnh giá của cơ thể lẫn bên trong tâm hồn của anh. Có nhiều đêm, Daniel phải đưa Nick về nhà trong bộ dạng say khướt, mẹ Nick – bà Lisa phải ra dìu anh vào nhà. Đến lần thứ 4,khi bà đang dìu Nick vào phòng thì bắt gặp Max đang đứng ở chân cầu thang, Max nhăn mặt nhìn cậu em trai,anh quay sang mẹ:

- Nó lại say à mẹ?

- Ừ,mẹ chưa bao giờ thấy nó như vầy cả – vai bà run run vì sức nặng của Nick

- Đã 4 ngày liên tiếp rồi! – Max nổi giận – lúc nào cũng về ngay 1,2 giờ sáng! Nó định như thế này đến bao giờ?!

- Con bình tĩnh nào, mẹ nghĩ nó đang rất buồn về chuyện gì đó…

- Làm sao con có thể bình tĩnh được cơ chứ, chẳng ra sao cả! – Đoạn anh quay lưng đi thẳng lên phía cầu thang, tiếng bước chân nặng nện xuống sàn như muốn nói cho Nick biết rằng, cậu đang làm anh vô cùng tức giận.

Đêm hôm sau, Nick lại về nhà trong bộ dạng như thế. Nhưng lần này dường như Max đã đợi sẵn em trai sau cánh cửa. Khi tiếng xe dần lớn,anh chầm chậm mở cánh cửa ra,2 tay khoanh lại nhìn chằm chằm vào Nick đang ngồi dựa đầu vào kính xe. Daniel định mở cửa xe để kéo tay Nick lên vai mình thì Max đã nhanh chóng chạy đến,chạm nhẹ vào tay anh

- Cứ để nó ngồi trong đấy, anh muốn nói chuyện với cậu 1 tý

- Vâng? – Daniel bỏ tay khỏi cửa xe

- Trước hết anh cám ơn cậu vì đã đưa nó về nhà…suốt 5 ngày nay, thật là phiền cậu quá

- Không có gì đâu anh, em cũng coi Nick như người trong gia đình rồi

- Anh cũng coi cậu như em trai mình,Daniel – Max đặt tay lên vai Daniel

- Ôi, em rất vui vì điều đó

- Hm…vì thế cậu có thể nói cho anh nghe Nick đang có chuyện gì không?

- Em nghĩ chắc nó đang bị “tác dụng phụ” của tuổi dậy thì – Daniel cười

- Không đùa đâu Daniel! – Max khoanh tay lại – Anh chưa từng thấy nó như vậy bao giờ,cậu có tin không? Gần cả tuần nay anh và nó nói chuyện với nhau chưa được đến 5 câu! Anh nghĩ nó đang tránh mặt anh.

- Sao anh nghĩ thế?

- Linh cảm của anh về nó luôn đúng.

Daniel im lặng,anh đút tay vào túi quần để những luồng suy nghĩ lướt qua trong tâm trí anh…anh có nên nói cho Max biết không…? Anh đã phát ngán với việc lúc nào cũng thấy Nick chán nản,suy sụp tinh thần như thế. Nếu chuyện này trôi qua trong sự câm lặng,sau này sẽ sinh ra bi kịch thật sự, thà rằng giải quyết ngay từ bây giờ…Đoạn anh nhìn Max chằm chằm,rồi thở mạnh 1 hơi dài, nghiêng đầu sang 1 bên như thể cố tìm những từ ngữ nào hay nhất để nói ra:

- Có thể…Nick sẽ giết em; nếu nó biết em nói cho anh nghe điều này. Nhưng Max à – Daniel nhìn thẳng vào mắt Max – anh là người anh trai tốt,em tin anh sẽ hiểu cho Nick và hiểu cho 1 người nữa…

- Nghe có vẻ như cậu sắp phản bội bạn bè – Max nhướng mày

- Không, em nghĩ em đang làm đúng,vì đôi khi người trong cuộc cũng không thể nhìn ra được cách giải quyết tốt nhất

- Ừm được rồi em trai, mình vào nhà rồi nói tiếp nhé,giờ thì phụ anh đỡ thằng nhóc kia vào nhà nào – Max vỗ vai Daniel, bước về phía cửa xe

- À…trước khi nói ra,em muốn hỏi anh 1 điều…

- Cậu cứ hỏi đi.

- Jessica…cô ấy dạo này như thế nào ?

- Cô ấy có vẻ khác trước nhiều, hay buồn, ít nói, không cởi mở với anh như trước nữa – Chợt Max nheo mắt – nhưng sao cậu lại đề cập tới Jessica…?

Daniel thở dài, kiểu như điều cậu nghi ngờ đã trở thành sự thật…

2 người vào nhà, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách trò chuyện rất lâu sau khi đã đặt Nick nằm yên trên chiếc giường êm ái. 3 giờ sáng…Daniel ra về, Max vẫn ngồi bất động…anh khom người xuống, 2 tay thì ôm lấy đầu. Chuyện gì đang diễn ra thế này…?

Bạn đang đọc Hoa Tuyết của Quyên Nickylee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.