Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Chết Oan Ức

1519 chữ

Tầng mây buông xuống, cuồng phong gào thét, trên bầu trời mây đen cuộn, sấm thét gào. Một thân ảnh đứng trên nóc tòa nhà cao trăm tầng nhìn xuống phía dưới với một ánh mắt bi ai. Hắn chính là Vân Thiên – thiếu niên mới 16-17 tuổi nhưng có khuôn mặt hốc hác, già dặn, ánh mắt thâm quầng sâu sắc cho thấy sự trải đời, tầm suy nghĩ hơn những thiếu niên cùng tuổi. "Vân Thiên! Ha ha cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay. Đường đường là một đại thiếu gia, phong lưu phóng khoáng mà cũng có ngày hôm nay. Nhớ năm xưa, ta vì ngươi mà nhục nhã, chỉ vì ngươi con nhà giàu mà khinh thường ta, chà đạp ta. Vì cái gì mà ngươi hơn ta, bạn bè, thầy cô lúc nào cũng đứng về phía ngươi. Thậm chí ngay cả bạn gái của ta cũng bỏ ta theo cái tên súc sinh nhà ngươi.!" Ha ha. Vân Thiên! Người nhìn lại ngươi bây giờ đi . Mặt mày tiều tụy, người thì hôi thối ngay cả con chó của tao nó cũng thơm hơn mày. Sớm biết có ngày hôm nay thì năm xưa tại sao lại hết lần này đến lần khác chống đối ta. Ha ha bây giờ ngươi hối hận thì cũng đã muộn rồi. Vân Thiên ! ta cho ngươi một cơ hội cuối. Lại đây quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta, liếm sạch đôi giầy này của ta. Nói ra tung tích của viên hỏa liên ngọc, ta sẽ tha cho ngươi một mạng chó, và thu ngươi là kẻ lau giầy cho ta. Hahaha!! Vân Bằng! Ta dù có chết cũng không làm chuyện ngu ngốc đó đâu. Ngươi mơ tưởng đi, dù sao ta cũng chỉ việc nhẩy xuống là xong, còn ngươi cả đời này cũng chỉ sống như một con chó làm tay sai của người khác mà thôi. Uổng cho cha ta năm đó nhận ngươi làm nghĩa tử vì ngươi mà lao tâm khổ tứ. Không ngờ ngươi lại dẫn rắn cắn cả nhà, đâm sau lưng cha ta một nhát. Đời này ta có chết biến thành ma cũng không tha cho nhà ngươi.! Nói xong, Vân thiên định nhảy xuống thì đột nhiên có tiếng la hét đằng sau đám người Vân Bằng. Vân Thiên! Cứu em với, cứu em với!. Vân Thiên chợt quay lại với ánh mắt hoảng hốt. Vân Bằng ngươi thả Tuyết Nhi ra, việc này không liên quan đến cô ấy. Ha ha có liên quan hay không là do ta quyết định không phải việc của ngươi. Nói xong hắn cầm con dao lướt má cô gái quát: “ Nói! Hỏa liên châu ở đâu, nếu không ta sẽ cho nó sống không bằng chết.” Hắn cầm dao rạch nhẹ hai cái xuống áo ngực của cô gái để nộ đôi nhu tuyết trắng bạch và cười một cách đểu cáng. Đám người đi theo Vân Bằng cũng cười họa theo nhìn cô gái với một đôi mắt thèm rỏ rai (:@@). “Á ! Vân Thiên cứu em với.” Tuyết Nhi vừa khóc vừa lấy tay che ngực lại. “Ha ha!!. Vân Thiên xuống đây, nói cho ta biết tung tích của Hỏa liên ngọc ta sẽ tha cho con bé này. Nói thật mặc dù nhà quê tý nhưng mà cũng ngon phết. Ta chơi xong cho anh em ở đây chơi tiếp đến khi nào nó chết trước mắt ngươi thì mới thôi.” Nói xong hắn tiếp tục rạch quần của cô gái xuống , đầu lưỡi niếm mặt cô gái. Khiến cho cô gái khóc thét lên. :” á.á, tha cho tôi , làm ơn tha cho tôi” “Vân Bằng ! ngươi là tên súc sinh. Hảo! Hỏa liên ngọc chứ gì. Chỉ là một viên ngọc thôi có cái gì đâu mà ngươi phải táng tâm lương tâm như thế.” Nói xong hắn thò tay vào trong ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ bằng nắm tay. “Đây hỏa liên ngọc ở đây.” Chỉ thấy tay hắn mở hộp gỗ một viên ngọc tròn, đỏ rực chiếu sáng cả sân thượng, trong viên ngọc châu có hình bông hoa sen quay tròn. “Thả Tuyết Nhi ra, để cho nàng rời khỏi đây, nếu không tao sẽ ném nó xuống kia rồi nhảy cùng với nó, cho ngươi trơ mắt lên mà nhìn.” Hắn giơ tay cầm viên ngọc ra phía ngoài ban công của tòa nhà rồi nó Thấy vậy Vân Bằng ra vẻ hốt hoảng quát: “ đừng đừng, một tay thả người, một tay giao ngọc.” Vân Thiên thấy vậy nhảy xuống lan can chậm rãi tiến về phía đám người đối diện. “Thả cô ấy đi, viên ngọc là của ngươi, nếu ngươi có bất kỳ ý định gì thì hãy coi chừng tao sẽ đáp viên ngọc châu này đi” Vân Bằng không nói gì chỉ vung tay phải một cái. Đám người sau lưng tiếp cận cô gái, quàng cho cô gái chiếc áo vest màu đen rồi thả cho cô gái tự đi. Thấy vậy Vân Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn không tin Vân Bằng lại dễ dàng tha cho Tuyết Nhi đi như vậy, hắn không phải loại người như vậy.Nhưng đang trong lúc cấp bách hắn cũng không nghĩ nhiều, tay trái vung một cái đáp viên hỏa ngọc cho Vân Bằng. “Ha ha . hỏa liên ngọc cuối cùng cũng thuộc về tay ta.! Vân Thiên, ngươi biết không để có được viên ngọc này ta đã hao tâm khổ tứ thế nào không. Để đáp lại lòng hảo tâm của ngươi ta sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ nhỏ.” Hắn vỗ tay ba cái. Chỉ thấy đằng sau cánh cửa một cô gái với mái tóc nâu, mặc chiếc đầm màu đỏ dáng duyên dáng uyển chuyển đi ra.

Vân Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái một lúc sau sắc mặt đại biến. “ em em. Sao lại quay về đây, lại mặc như vậy, thế này là thế nào.” “Thế nào à, ha ha! Cưng lại đây cho anh ôm cái, lâu rồi không được ôm em” Vân Bằng ôm lấy eo của Tuyết Nhi hôn lên mặt của cô, cười cười với nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng đồng thời nhìn Vân Thiên. “ Vân Thiên, haha, hiểu chưa con chó nhỏ, Tuyết Nhi chỉ vì ta mà đến bên cạnh ngươi,chăm sóc ngươi lúc hoạn nạn, khó khăn, vì viên Hỏa liên ngọc mà thôi, giờ ngọc đã tới tay, hoa cũng lên về chủ. Ngươi nghĩ chỉ một tên súc sinh như ngươi mà cũng đòi ăn thịt thiên nga hả. Bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu 9 cái gọi ta một tiếng gia gia, ta sẽ tha chết cho ngươi, thậm chí khoan hồng nhận ngươi làm cẩu nô tài. hahaha” “ hahaha hahaha, Tuyết Nhi ta không ngờ cô lại là người như vậy , Vân Thiên ta cả đời này sống không thẹn lương tâm, mặc dù sinh ra trong quyền quý, nhưng không khinh người, làm việc tốt tích đức, đối nhân xử thế không thẹn với lòng, luôn không ngừng cố gắng. Không ngờ lại có ngày hôm nay, ông trời đúng là bất công, bất công mà.” Nói xong hắn cười khổ hai tiếng, đôi chân run run quỳ xuống từng bước, từng bước lê lết tiến về phía đối phương, với khuôn mặt nhăn nhó. Thấy vậy Vân Bằng, tay trái ôm mỹ nữ, tay phải vân vê viên ngọc cười cuồng tiếu, thỏa mãn với chiến thắng của mình. Đúng lúc hắn thỏa mãn nhất bất ngờ biến cố xảy ra, Vân Thiên tay phải thò xuống ống giầy, rút một con dao thái vung lên chặt đứt bàn tay phải của Vân Bằng đồng thời tay trái chộp lấy bàn tay phải rơi ra kia của Vân Bằng, đồng thời quay người chạy vọt ra phía lan can bay người nhảy xuống. “ Ha ha Vân Bằng, ta có chết cũng sẽ không thành toàn cho ngươi, Tuyết Nhi đời này ta hạnh phúc nhất khi gặp được ngươi, hối hận nhất cũng là đã tin tưởng ngươi, hi vọng ngươi hảo hảo sống tốt ”. Hắn cầm lấy viên ngọc nhét vào miệng thầm nghĩ: “Cha ta vì ngươi mà chết, ta cũng vì ngươi mà vong, ngươi cũng không nên tiếp tục tồn tại trên cõi đời này, đi theo ta thôi.” Sự việc xảy ra quá nhanh đến khi tiếng vang vọng kết thúc thì Vân Bằng mới gào thét lên: “ A, á, tên súc sinh, tên đáng chết, chết rùi còn hại ta, mất một bàn tay, người đâu xuống dưới thu xác hắn lại cầm cho cẩu ăn, tìm viên ngọc lại cho ta, không thể cho hắn chết một cách thoải mái như thế được đáng hận, mẹ kiếp ta nguyền rủa thằng oắt con đó.”

Bạn đang đọc Hỏa Thần Phong Bạo của Đường Thiên Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.