Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu? - Chương 19: Chương Kết 5: Hồi Kí Của Nun

Phiên bản Dịch · 6176 chữ

Tôi là Tầng Thiên Di, mọi người thường gọi tôi là Nun. Tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có bố, có mẹ và đặc biệt là người chị tên Tầng Thiên Nghi. Chị hơn tôi bốn tuổi nhưng luận về chiều cao hay trí tuệ đều không hơn tôi bao nhiêu. Năm tôi học lớp bảy, tôi đã cao một mét năm mươi lăm, lúc ấy chị tôi cao một mét sáu. Năm tôi học lớp chín, tôi và chị tôi cao đồng thời một mét sáu mươi hai.

Chị tôi là một người vừa hậu đậu vừa nói nhiều, ngày nào tôi cũng bị tra tấn lỗ tai đúng là một cực hình. Tuy thường ngày tôi hay tìm cách để trêu chọc chị, nhưng thật ra trong lòng tôi, chị là niềm tự hào. Chị tôi học rất giỏi, lại không yêu đương nhăng nhít với bất kì người con trai nào. Tôi cũng muốn giống như chị, chăm chỉ học hành, nhưng thật tình tôi rất khổ sở khi mấy tên con trai chẳng ra gì cứ bám riết đưa thư tình cho tôi. Mỗi lần như thế tôi đều kêu khổ với chị, tưởng rằng sẽ có người chia sẻ, nào ngờ chị lại trách tôi có phước không biết hưởng, chị nói nếu có ai viết thư tình cho chị, chị sẽ yêu người đó đến chết mới thôi.

Người chị này của tôi bị nghiện rất nhiều thứ, thứ nhất là nghiện tiểu thuyết, chị có thể đọc một cuốn tiểu thuyết dài hơn cuốn sách giáo khoa trong vòng một đêm mà không cần nghỉ ngơi. Thứ hai là nghiện nói, mỗi khi gặp đúng đề tài, chị có thể nói luyên thuyên mà không biết mệt. Điểm thứ ba mới quan trọng, chị tôi bị nghiện yêu, ngày nào cũng mơ mộng mình có thể gặp được bạch mã hoàng tử, soái ca trong tiểu thuyết rồi bắt đầu mối tình gọi là khắc cốt ghi tâm.

Còn tôi, tôi rất thực tế, không như chị của mình, tôi tôn trọng thực tại hơn, bản thân tôi sợ nhất là mơ mộng để rồi vỡ mộng.

Cứ nghĩ rằng đến già người chị này của tôi sẽ độc thân, nhiều lúc tôi còn dự tính tôi với chị sẽ cùng nhau sống đến già, chị không lấy chồng, tôi cũng không thèm lấy. Nhưng nào ngờ chị tôi lại có bạn trai, bỏ lại tôi một mình.

Nhắc đến bạn trai của chị, cả đời này điều tôi ngưỡng mộ nhất ở chị mình chính là chị có một người bạn trai quả thật vô cùng tốt. Anh Hoàng Khang vừa yêu chị, vừa chiều chuộng chị, lại cam tâm để chị ức hiếp bắt nạt. Mỗi khi nhìn hai người bên nhau, tôi cũng thấy rất tủi thân, bỗng dưng tôi lại hy vọng, sau này mình cũng gặp một người yêu tôi giống như anh Khang đã yêu chị tôi vậy.

Năm tôi học lớp mười, cuối cùng hy vọng cũng thành hiện thực. Tôi đã biết được cảm giác yêu một người là như thế nào. Ở độ tuổi đó nói yêu thì có lẽ hơi sớm, nhưng tôi tin, với tôi, anh đã trở nên dần quan trọng.

Anh tên Vương Tuấn, là bạn thân của anh Khang. Tôi nhớ lần đầu mình gặp anh là ngày sinh nhật của anh Khang. Buổi tối đó chị tôi không nỡ bỏ tôi ở nhà một mình để đi hẹn hò riêng nên dẫn tôi đến nhà anh Khang để mừng sinh nhật. Lúc đến, anh Khang đã đích thân ra đón, còn dẫn tôi và chị vào nhà.

Đương nhiên tôi nào dám cản trở hai người họ tâm tình nên cố lãng sang một bên. Tôi định vào bếp tìm gì ăn nhưng khi đến cửa thì đứng luôn ở đấy không bước tiếp nữa.

Trong bếp một người con trai cao ráo đang chăm chú làm bánh sinh nhật, gương mặt anh lúc nghiêm túc vô cùng điển trai, mái trước trán rủ xuống che đi vầng trán. Rất lâu sau tôi nhìn anh như thế, cũng quên mất rằng anh cũng đang nhìn mình.

Lúc biết rằng anh nhìn mình, bỗng dưng tôi cảm thấy lúng túng, cứ như là mình vừa làm chuyện xấu vậy, hai má tôi nóng bừng, bàn tay đan chặt vào nhau, chớp mắt nhìn anh. Tôi phát hiện rằng mắt anh rất đẹp, rất sâu, nhìn vào như môt vực sâu thăm thẳm không tìm thấy đáy.

"Vương Tuấn!"

Tiếng anh Khang gọi làm tôi giật mình, tôi nhìn người trước mặt, thấy anh nghiêng đầu nói với anh Khang đang đứng phía sau tôi.

"Gì?"

"Mày nhìn em vợ tương lai tao như thế là có ý gì? Con bé vừa học lớp mười đấy nhé."

Lời trêu chọc ấy làm tôi ngượng đến mức muốn tìm một chỗ chui xuống, lại thấy anh mỉm cười không nói, tôi hoảng quá chạy về chỗ chị mình kêu lên.

"Chị! Anh Khang trêu em kìa!!"

Thật đúng là có tác dụng, chị tôi trừng mắt nhìn: "Hoàng Khang, anh đừng quá đáng nhe."

"Nghi ngốc, anh có làm gì đâu, chỉ nói sự thật thôi mà… À… Giới thiệu với em, đây là Vương Tuấn, bạn thân của anh." Nói rồi anh Khang còn đến bên cạnh người tên Vương Tuấn mà choàng tay bá cổ tỏ ra rất thân thiết: "Tuấn, cô ấy là Nghi ngốc."

Tôi phì cười, chị tôi thì tức giận đỏ mặt, nhưng chị rất cao tay, giả vờ ngơ ngát hỏi: "Vậy đây là thanh mai trúc mã của anh sao Hoàng Khang?"

Rõ ràng có tật giật mình, tôi thấy cả mặt anh Khang và anh Vương Tuấn kia đều sa sầm, hai người như bị người khác lật tẩy chuyện xấu, bơ ra một lát. Chị tôi bật cười thích thú nháy mắt với anh, anh Khang liền buông bạn thân mình ra mà đến chỗ chị tôi, nắm tay chị giải thích: "Có phải Gia Minh nói linh tinh với em không? Đừng có mà tin nó, em phải tin tưởng anh chứ."

"Tin anh được sao? Nhìn kìa, có người còn chuẩn bị bánh sinh nhật cho anh đấy."

"À… Cái đó. Em nghe anh nói… Chuyện là thế này…"

Hai người lôi nhau ra phòng khách mà giải thích, tôi ở đây vẫn đứng cười tủm tỉm, thì ra đây chính là nhân vật lịch sử mà anh Gia Minh hay kể, người tình tuổi thơ của anh Khang. Thật không ngờ Vương Tuấn lại là một anh chàng đẹp trai thế này, da anh nhìn có vẻ rất mịn, tóc đen, môi hồng, quả thật là mỹ nam trong dàn mỹ nam.

"Em nhìn anh như vậy lần thứ hai rồi…"

"Dạ?" Tôi đơ ra khi anh hỏi, sao đó thu lại nụ cười và ánh mắt, vờ nói sang chuyện khác: "Bánh sinh nhật đẹp thật…"

"Đẹp sao? Đến đây! Giúp anh cắt vài lát hoa quả đi."

Anh đã nhờ vả, đương nhiên tôi đồng ý ngay, tôi chạy đến giúp anh cắt dâu tây, kiwi và xếp cherry. Nào ngờ anh lại nói: "Em là em gái của Nghi ngốc sao?"

"Dạ." tôi bật cười, danh tiếng của chị thật lừng lẫy, nhưng với bổn phận làm em, tôi có trách nhiệm bên phe chị mình: "Chị em tên Tầng Thiên Nghi."

"Em tên Nun?"

"Sao anh biết thế?"

Tôi thích thú hỏi, anh bật cười tự nhiên đưa tay xoa mái tóc của tôi. Giây phút ấy, tôi thấy tim mình lỗi một nhịp, vì anh.

"Khang rất hay kể về hai chị em của em cho anh nghe."

"Anh Gia Minh cũng rất hay kể về anh cho em và chị nghe."

Dường như tò mò, anh cúi đầu nhìn tôi, hỏi: "Nó kể thế nào?"

"Ồ…" Nhắc đến câu chuyện li kì ấy, tôi cũng phải bật cười, thế là tôi vừa thái dâu tây, vừa kể: "Anh ấy nói anh là thanh mai trúc mã của anh Khang, lúc nhỏ hai người được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ, còn nữa, nghe nói lúc nhỏ anh rất xinh đẹp, còn đẹp hơn con gái, có mấy bạn gái ranh tị với anh mà viết thư khiêu chiến, đòi cạnh tranh công bằng để dành anh Khang. Lúc đầu em còn không tin, bây giờ thì tin rồi." Không thấy âm thanh nào nữa, tôi nghi hoặc ngước nhìn, thấy anh đang nhìn mình, tôi đỏ mặt cúi đầu tiếp tục lấy bừa một quả kiwi.

"Em nói sai gì sao?"

"Em đừng tin lời Gia Minh, nó bịa chuyện đấy."

Tối ngày hôm đó tôi và chị về nhà rất muộn, anh Khang đích thân lái xe đưa hai chị em tôi về. Nằm trong phòng, tôi cứ ôm chăn mà mỉm cười, trước mắt tôi toàn là gương mặt của Vương Tuấn. Tôi còn nhẩm tên anh, tên rất hay… Lần đầu tiên trong đời tôi thao thức vì một người con trai.

Ngày hôm sau chị đưa tôi đến nhà của một người bạn cũ, trên đường đi tôi còn vui vẻ kể cho chị nghe về những chuyện tôi và anh Vương Tuấn nói cùng nhau. Chị tôi cũng bật cười, bảo rằng: "Đó là tình địch của chị." Nghe chị nói thế, tôi thật không nén được tiếng cười, thế là ngồi ở phía sau ôm chầm lấy chị mà thích thú phì cười.

Buổi trưa trời mưa rất lớn, nước ngập cả con đường, sau đó mưa thưa dần, hạt nhỏ lại, lúc sáng đến nhà bạn rồi, nó còn rủ tôi đến trường cũ để chào hỏi thầy cô, giờ lại trời lại mưa không tạnh, tôi chỉ còn cách đứng bên hiên, gọi điện nhờ chị đến đón.

Đang đứng thì đám bạn bên cạnh tôi nhốn nháo hẳn lên, theo hướng mắt tụi nó, tôi thấy anh – Vương Tuấn. Anh cầm ô đang tiến về phía tôi, tôi giấu tay vào trong túi áo, tự nhéo mình một cái, tôi sợ mình đang mơ.

"Thiên Di!"

Lần này không mơ, anh đang gọi tên tôi. Không phải gọi Nun mà gọi tên thật của tôi, Thiên Di. Tôi thấy rõ ràng mấy ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình, thật sự lúc ấy tôi đang rất vui, thậm chí có phần phấn khích. Được một mỹ nam như thế gọi tên mình, quả thật tôi bị những câu chuyện tiểu thuyết tình yêu của chị làm lú lẩn rồi.

"Sao anh đến đây?"

"Hoàng Khang nói chị em bị sốt rồi, anh đến đón em."

Tôi thấy hai chuyện đó thật không liên quan, chị tôi bị sốt thì còn có những người bạn khác, sao anh phải đến tận trường đón tôi. Tôi không quan tâm nữa, mỉm cười cùng anh. Anh rất tự nhiên mà nắm lấy tay tôi rồi dắt tôi đi trong mưa, tiến ra chiếc xe hơi đang đỗ ngoài cổng trường.

Lên xe anh còn đưa khăn giấy cho tôi để lau nước mưa còn sót lại. Tôi lại thấy tim mình đập nhanh, rất nhanh. Sau đó anh đưa tôi đến nhà anh Khang, chị tôi quả thật đang sốt nằm tại chỗ được anh Khang chăm sóc chu đáo, tôi nhìn mà ngưỡng mộ, quyết định tối nay sẽ gọi điện báo cho mẹ biết chị ở đây sống rất tốt.

Từ lúc cả nhà tôi định cư ở Mĩ, chị ở lại một mình tôi thật rất không đành lòng, nhưng giờ thấy chị đã có người lo tận tình như vậy, tôi cảm thấy an tâm hơn. Giờ đang là kì nghỉ hè ở trường học bên đó, bởi thế tôi mới về đây ở cùng chị, cũng nhờ có chuyến đi này, tôi mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình.

Thời gian sau anh Vương Tuấn rất hay đến tìm tôi, anh nói anh mới từ nước Anh về nên không rõ đường xá, tôi cũng vừa từ Mĩ về đấy thôi. Nhưng tôi không từ chối, ngược lại còn dẫn anh đi đến những nơi mà tôi biết, vui chơi thoải mái.

Một tháng sau là đến kì nhập học, tôi phải quay về bang B. Tâm trạng của tôi càng ngày càng khó chịu, bỗng dưng tôi muốn ở lại nơi này, không đi nữa. Nhưng chuyện này là không thể, tôi biết mình còn nhỏ, yêu đương là không thể, nên chỉ còn cách lẳng lặng như mọi khi mà quay về bang B.

"Thiên Di! Em thấy hoàn cảnh sống ở bang B thế nào?"

Trong buổi tiệc chia tay, anh hỏi tôi như thế. Tôi vẫn đang phải đối mặt với việc xa anh nên rầu rĩ đáp: "Cũng tốt ạ."

"Cũng thôi sao?"

"Ừm thì tốt."

Anh bật cười gắp thêm thức ăn cho tôi, chỉ hỏi thêm một vài chuyện nhỏ khác. Sau đó tôi quay về bang B, nghĩ rằng không có cơ hội gặp anh nữa.

Tôi đâu ngờ rằng quả đất lại tròn đến thế, đi nửa vòng mà vẫn có thể gặp được nhau. Từ lúc rời khỏi Việt Nam, tôi trở về cuộc sống thường nhật của mình ở bang B, nhưng tôi biết, mình vẫn đang nhớ anh.

Một mình tôi hay đi bộ từ nhà đến trường mà không cần đến xe bus hay bố mẹ đưa. Tôi bỗng thích đi bộ như thế, cảm giác rất dễ chịu.

Đang đi thì cảm giác có người đi phía sau, tôi vẫn hay đeo tai phone khi đi bộ, giờ tháo tai phone ra càng nghe rõ tiếng bước chân truyền đến nhanh hơn. Trên báo gần đây thường nói có một vài kẻ lạ mặt bắt cóc nữ sinh, nghĩ đến đó, tôi cũng chẳng dám quay đầu lại mà cố đi nhanh hơn, từ đi chuyển thành chạy. Chắc chắn kẻ phía sau cũng chạy theo nên mới nghe thấy tiếng chân vội vã ấy, tôi sợ quá, chân tay đều lạnh cóng, cố chạy nhanh hơn nữa. Cuối cùng vẫn bị tóm.

"Á… Buông ra! Buông tôi ra!!"

"Thiên Di!"

Tôi căm nín không la nữa, lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ ý cười trong đôi mắt sâu ấy. Tôi lại không tin vào mắt mình, có lẽ bản thân bị hoang tưởng nên mới nhìn thấy Vương Tuấn ở nơi này. Sao anh có thể ở đây? Sao có thể?

"Em có biết mỗi khi em nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh rất ngượng không?"

"Em…"

"Sao lại chạy?"

Anh còn dám hỏi tôi sao lại chạy? Tôi trừng mắt nhìn anh, rồi tỏ ra giận dữ nói: "Anh cố tình dọa em đúng không?"

Anh bật cười, nụ cười nó đẹp làm sao. Không trả lời câu hỏi của tôi, anh bước về trước, tôi vội đuổi theo.

"Anh nói đi! Sao anh lại ở đây?"

"Không khí ở đây mát mẻ thật." Anh dang tay hào hứng nói.

"Anh nói đi! Sao anh lại ở đây?"

"Hình như bên kia có quán ăn nhanh thì phải."

Tôi túm lấy cánh tay anh, đưa mặt đến hỏi: "Anh! Anh! Anh nói đi! Sao anh lại ở đây?" Thật không ngờ là anh hôn chụt lên trán tôi khiến hồn vía tôi đều bay đi bốn phương tám hướng, sau đó trong lúc tôi mất cảnh giác anh lại ôm tôi vào lòng mà đi về phía trước.

"Anh đến đây vì em."

Câu nói này với anh thật bình thường còn với tôi thì to lớn biết nhường nào. Phải rất lâu sau tôi mới tỉnh táo để hỏi lại anh: "Vậy anh đang ở đâu?"

"Cạnh nhà em?"

"Hả?"

"Tối qua còn thấy em đưa đầu ra cửa sổ ngắm sao. Hoàng Khang nói Nghi ngốc thích ngằm sao, không ngờ em cũng thích ngắm sao. Hai chị em đúng thật là hai chị em." Anh ôm tôi chặt hơn, mỉm cười nói: "Anh vừa đến bang B, em dẫn anh đi tham quan đi."

Tôi bật cười gật đầu. Lần trước dẫn anh đi tham quan, anh cướp mất trái tim tôi rồi. Lần này lại dẫn anh đi tham quan, tôi còn gì để cho anh nữa đây?

Hạnh phúc trước mắt tôi quá nhiều, tôi ngày ngày sống vui vẻ, tôi cũng nghĩ rằng chị tôi cũng vui vẻ. Nhưng khi biết chị chia tay với anh Khang, tôi còn nghĩ mình nghe nhầm, chỉ tiếc là tôi còn đang trong khóa học nên không thể quay về ngay được, nhưng đâu thể cho qua chuyện này, tôi đến hỏi Vương Tuấn, anh vẫn điềm nhiên, có lẽ anh biết trước tôi nữa kìa.

"Sao lại như thế?"

"Thiên Di! Chuyện của chị em và Hoàng Khang là chuyện của người lớn, em đừng xen vào."

"Không được!"

Anh nắm lấy tay tôi mà an ủi: "Nghe anh đi, Hoàng Khang có lý do của nó."

"Em không tin anh Khang lại bỏ chị. Sao có thể như vậy được. Em không tin đâu! Chị em phải làm sao? Làm sao đây?" Tôi bức xúc nói lớn, anh không hề tức giận trước thái độ đó, ngược lại còn ôm tôi vào lòng, anh vuốt tóc tôi, nói rất nhỏ: "Không còn lựa chọn…"

Tôi không biết cái gì là không còn lựa chọn, tôi chỉ biết chị tôi yêu anh Khang, chị rất yêu anh ấy. Tôi ngẩng đầu lên lại định hỏi anh cho rõ, nhưng anh nhìn ra xa, mắt anh đợm buồn như có một nỗi niềm khó nói, thế là tôi không thể mở miệng.

Một hôm anh chủ động đến tìm tôi, ngày ấy là ngày chị tôi chuẩn bị sang bang B sống cùng gia đình tôi. Chị đã có thể chấp nhận hiện thực rồi, tôi cũng có thể tin rằng anh Khang và chị tôi chia tay rồi. Vậy mà Vương Tuấn lại đến tìm tôi, anh làm cái suy nghĩ non nớt trong tôi bị đánh tan, dạy tôi biết cái gì mới gọi là hiện thực.

"Hoàng Khang sắp không chịu đựng được rồi…"

"Anh… Anh nói gì vậy?"

"Nó bị bệnh tim, phải phẫu thuật ghép tim. Tỉ lệ thành công rất thấp."

Đây là tin chấn động toàn bộ tâm tưởng của tôi. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, cái gì gọi là không còn lựa chọn. Anh Khang không muốn chị tôi nhìn thấy anh như vậy nên mới chia tay, anh Vương Tuấn vì phải che giấu sự thật này nên mới đau lòng như thế. Tôi ôm lấy anh, hy vọng mình có thể đặt thêm niềm tin vào anh, vào anh Khang. Tôi luôn tin rằng, Thượng đế không làm hại người tốt, ông ấy vẫn luôn sẽ để lại một con đường để người khác đi.

Quay về Việt Nam, tôi biết được chị tôi và anh Khang đã quay lại với nhau, họ cùng nhau vượt qua những tháng ngày đau khổ này. Mỗi ngày nhìn sắc mặt tiều tụy của anh Khang, nhìn nước mắt của chị, tôi cũng khóc.

Và rồi đến lúc anh Khang ra đi, chị tôi như mất cả thế giới. Chị đứng ngoài phòng phẫu thuật đợi anh suốt gần tám tiếng để rồi nhận được câu 'Xin lỗi' của bác Hoàng Khánh, hôm ấy chị mặc váy cưới rất đẹp, nhưng tôi lại thấy luôn cả máu và nước mắt của chị. Chị không biết mình có thai, chị lại để mất đứa nhỏ, đứa bé là kết tinh tình yêu của họ, vậy mà ông trời lại tàn nhẫn như thế, đồng thời cướp mất người chị yêu nhất, cướp luôn cả mầm sống nhỏ nhoi trong chị.

Tôi hy vọng chị sẽ vượt qua, nhưng tôi quá sai lầm, tôi đã quá ngây thơ. Nhìn chị tự cắt mạch máu của mình, trong tay còn ôm ảnh của anh Khang, tôi chỉ thấy trước mắt là một mảng đen tối, tôi gào khóc, ôm chị, gọi tên anh Khang, xin anh ấy cứu chị.

Vương Tuấn cũng rời khỏi Việt Nam, anh nói anh phải quay về Anh. Lúc anh đi, anh chỉ nói một câu: "Chờ anh."

Tôi chờ anh, chờ anh quay về. Tôi biết vị trí của anh Khang trong lòng anh, anh cũng như chị tôi, rất đau lòng, cũng như tôi, rất xót xa, ánh mắt anh cho tôi thấy toàn bộ nỗi thống khổ đang tồn tại trong anh. Tôi hiểu anh cần thời gian để nguôi ngoai chuyện này, tôi chấp nhận chờ anh.

Anh thì có thể dùng cách chạy trốn để xóa nhòa niềm đau. Còn chị tôi, không thể làm thế được.

Chị hôn mê suốt gần nửa năm, ai cũng hy vọng chị sẽ tỉnh lại. Nào ngờ lúc chị tỉnh rồi, chị lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc nào cũng cho rằng anh Khang còn sống, nhiều lúc còn tự nhìn vào một khoảng trống mà trò chuyện cùng anh. Mẹ tôi buộc phải đưa chị vào viện tâm thần, bởi mỗi lúc vắng người, chị lại tìm cách tự tử, mẹ tôi ngày nào cũng khóc, tôi biết mình lớn rồi, chị đã như thế, tôi có trách nhiệm phải động viên mẹ tôi, tiếp thêm sức mạnh cho chị.

Lựa chọn dùng cách sống trong ảo tưởng để đối phó với sự thật tàn khốc, chị thà lãng quên tôi, lãng quên gia đình và bạn bè để sống trong thế giới đó. Tôi đã trách chị, chị quá ích kỉ, làm đau hết những người yêu thương chị.

Lần nào tôi vào thăm chị cũng thấy một người đứng bên ngoài phòng bệnh. Anh đứng đó nhìn vào, đôi khi còn thấy nước mắt anh rơi xuống. Tuy không hiểu rõ mọi thứ, nhưng tôi đủ khả năng nhìn ra, thật ra anh cũng yêu chị.

"Gia Minh!"

Gia Minh quay sang nhìn tôi, anh cười nhẹ: "Đến thăm chị em sao?"

"Dạ. Hôm nay mẹ bị bệnh, em đến thay mẹ chăm sóc chị."

"À… Vương Tuấn có liên lạc với em không?"

Tôi gật đầu, Gia Minh mới thở phào nhẹ nhỏm: "Anh cứ sợ nó nghĩ không thông. Tình bạn của nó với Hoàng Khang như vậy, giờ… nếu có cơ hội, em khuyên nó nhé Nun?"

"Em biết rồi ạ…"

Thế rồi tôi và anh lại nhìn vào bên trong. Chị tôi đang ngủ say, trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười.

Không lâu sau chị tôi cũng tỉnh táo lại, chị nhớ tất cả mọi thứ và có thể chấp nhận luôn cả nỗi đau không tên đó. Chị cắt đi mái tóc dài yêu quý của mình, tôi tự hỏi, chị cắt tóc là có ý gì, để cắt đứt ân tình? Hay để nói rằng, không có anh Khang, mọi thứ với chị không còn ý nghĩa gì nữa.

Chị rời khỏi Việt Nam, rời khỏi quê hương mình để trốn chạy. Chị đến bang B nhưng không sống cùng tôi, tôi không hiểu vì sao lại như thế, ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng do chị kiên quyết nên mẹ cũng miễn cưỡng chấp nhận. Tôi cũng như mẹ, lo lắng chị lại làm chuyện khờ dại.

Thời gian cứ thế trôi đi, chị vẫn đến trường đi học, rồi tốt nghiệp ra trường. Còn tôi thi đậu vào một học viện nghệ thuật ở bang B, tôi học chuyên ngành múa ba lê. Từ sau khi anh Khang mất, số lần tôi gặp Vương Tuấn cũng ít đi, tôi luôn có cảm giác anh đang tránh đến bang B để thăm tôi, cuối cùng tôi biết rằng, anh tránh đến đây là vì không muốn gặp chị tôi.

Nhưng rồi anh cũng chấp nhận được sự thật rằng người bạn thân của anh đã ra đi mãi mãi, anh quay về bên tôi. Lần đó trường tổ chức buổi diễn, trước khi lên sân khấu tôi đã nhận được một bó hoa, là hoa hồng đỏ, những chín mươi chín hoa. Từ lúc ấy, tôi biết rằng anh đã đến rồi.

Tôi tự tin biểu diễn, lúc kết thúc tiết mục của mình, khi ngẩng đầu nhìn khán giả, rõ ràng là cả nghìn người nhưng tôi đã dễ dàng nhìn thấy anh. Vẫn nụ cười ấy, anh giơ ngón cái lên tán thưởng tôi, không ai biết tôi đã hạnh phúc như thế nào đâu, quả thật có anh, bức tranh cuộc đời tôi dần trở nên trọn vẹn.

Cùng anh bước đi trên con đường mùa đông lạnh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi, chậm rãi đi bên tôi. Rất lâu không thấy tôi nói gì, anh mới mở lời trước.

"Thiên Di này, em không trách anh chứ?"

"Có một chút." Tôi trách anh đã bỏ tôi ở đây một mình suốt hai năm, thật sự là rất trách anh đã chọn cách trốn tránh luôn cả tôi.

"Xin lỗi em… Thiên Di… Anh biết mình rất ít kỉ, không nghĩ cho em."

"Giờ em không trách anh nữa, em biết anh rất đau lòng."

"Ừ…" Anh vẫn bước về phía trước, giọng anh nghe sao mà ấm áp lạ thường: "Mất đi Hoàng Khang, không đơn thuần là một người bạn."

Anh Khang với anh hẳn còn nhiều hơn thế, tôi không muốn tìm hiểu mối quan hệ của họ, có thể là tình bạn, cũng có thể là tình thân. Tôi thông cảm cho anh nên ủng hộ anh. Đến giờ tôi mới phát hiện mình đã cao đến vai anh, thì ra hai năm qua tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thấy tôi cười tủm tỉm, anh tò mò đứng lại hỏi: "Sao lại cười?"

"Em cao đến vai anh rồi…"

Anh cũng bật cười, ôm lấy cả người tôi vào lòng. Rất ấm, dù mùa đông ở bang B có khắc nghiệt thế nào thì tôi vẫn thấy lòng mình vô cùng ấm áp khi ở trong lòng anh.

"Vương Tuấn…"

"Thiên Di… Cảm ơn em…" Anh nói rất nhỏ, như chỉ bằng hơi thở mà thôi.

Cảm ơn tôi? Tôi chưa làm bất cứ điều gì cho anh nhưng anh lại cảm ơn tôi, tôi không hiểu nhưng không cần anh giải thích. Có anh là quá đủ rồi.

Tối ngày hôm sau là Giáng Sinh, tôi không cùng Vương Tuấn ra phố mà đến nhà chị. Tra chìa khóa vào nhà, bên trong không có một chút ánh sáng, tôi định bật đèn, Vương Tuấn lại ngăn lại. Anh nhìn tôi, chút ánh sáng mờ ảo, tôi thấy mắt anh rất buồn.

Căn nhà rộng rãi đến mức có thể nghe rất rõ âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ. Tôi nghe rõ đó là tiếng khóc, sợ chị mình xảy ra chuyện nên tôi chạy vào trong. Lúc vào phòng, tôi thấy tim mình như có dao cắt, rất đau.

Chị tôi ngồi co ro ở một góc giường, giam mình trong bóng tối mà khóc, nhưng lại không dám khóc lớn, chỉ là những tiếng nức nở đứt đoạn. Bước chân tôi sững lại, không thể bước tiếp, tôi không biết mình có nên bước đến hay không, có nên đến phá vỡ giấc mộng nhớ nhung của chị hay không?

Vương Tuấn bật đèn lên. Tôi ngỡ ngàng nhìn bàn tay nhuộm máu đỏ của chị, đầu tôi choáng váng, tôi nghĩ rằng chị lại tự tử, nhưng khi bước đến, tôi mới phát hiện đó chỉ là một vết cắt trên cánh tay.

"Chị…"

Chị không nói, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn tôi, sau đó gọi nhỏ: "Hoàng Khang đâu?"

Câu hỏi ấy sao mà đau thương, nghe mà bi ai. Tôi không nói gì, dìu chị lên giường rồi lấy băng vải băng lại vết thương cho chị.

Đợi chị ngủ rồi thì tôi quay đầu nhìn Vương Tuấn đang ngồi ở bên kia bàn, tay anh vẫn cầm lọ thuốc ngủ.

"Chị em vẫn muốn tự tử." Tôi khẳng định rồi nói.

"Không phải! Là vết thương trong lòng đau quá nên mới lựa chọn cách tổn thương da thịt mà vơi đi nỗi đau đó."

Thì ra là vậy. Tôi đau lòng sờ vào vết sẹo dài trên cổ tay chị, trên cánh tay còn có nhiều vết sẹo nhỏ khác. Ôi sao mà trái tim tôi cũng nhói đau thế này. Tôi tự hỏi? Chị tôi vẫn định sống như thế hoài sao?

Mỗi lần chị đi công tác là suốt mấy tháng, lần nào gặp tôi cũng thấy chị ốm đi rất nhiều, đôi mắt ấy cũng chất chứa một nỗi buồn mà mãi mãi bản thân tôi không thể hiểu được.

Tôi dọn đến nhà sống cùng chị thì mới phát hiện chị rất ít ngủ, mỗi ngày chợp mắt chỉ hai đến ba tiếng, có khi phải dùng thuốc an thần thì mới ngủ được. Ngày nào chị cũng làm việc rất siêng năng, không để cho mình có chút thời gian thảnh thơi. Nhiều lần như thế tôi muốn khuyên chị, chị chỉ mỉm cười rồi thôi. Vương Tuấn cũng bảo tôi đừng quá lo lắng, hãy thuận theo tự nhiên.

Chị Tiểu Quỳnh kết hôn rồi, không ngờ chị ấy lại là người kết hôn sớm nhất. Chồng của chị là một bác sĩ, tính tình rất vui vẻ hòa đồng. Lần đi dự đám cưới, Vương Tuấn cũng đi cùng tôi, anh hiện tại dành đa số thời gian bên tôi, như để bù đắp khoảng thời gian trước kia.

Thế là sáu năm cũng trôi qua, chị tôi không ở lại bang B nữa mà quay về Việt Nam. Tôi cũng định quay về nhưng cần phải đợi nửa năm để hoàn thành tốt nghiệp thạc sĩ.

Vương Tuấn mở một công ty phần mềm, tôi cứ nghĩ anh sẽ mở một tiệm bánh kem, nào ngờ đến lúc anh mở công ty tôi mới biết anh là IT. Bố mẹ tôi cũng rất thích anh, hay mời anh sang nhà ăn cơm, nhiều lúc tôi cũng không phân biệt đâu mới là nhà của anh, nhà của tôi.

"Thiên Di!"

"Dạ?" Tôi ngó đầu ra bếp nhìn anh vẫn đang xào nấu: "Sao thế anh?"

Anh đưa cho tôi món bít tết tình yêu mà anh làm: "Ăn thử xem."

Tôi là người rất thích ăn uống, nay có món ngon đương nhiên phải thử. Thế là tôi ngồi xuống ăn món bít tết lừa gạt ấy. Ăn xong, tôi còn vui vẻ khen anh: "Anh nấu ăn ngon thật."

"Vậy là em đồng ý lấy anh rồi nhé?"

Ly nước tôi chưa kịp uống thì đã ngưng tại môi, mặt tôi méo bệch nhìn anh, anh chỉ mỉm cười đáp lại câu hỏi thể hiện qua ánh mắt tôi.

"Em đồng ý lúc nào?"

"Em không biết sao? Ăn bít tết tình yêu là đồng ý lời cầu hôn."

"Em đâu biết."

Anh không quan tâm đến chuyện tôi biết hay không mà nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn lên đó. Tôi bị anh trêu đến đỏ mặt, rút tay mình lại, anh lại càng nắm chặt hơn, hai người giằn co qua lại, cuối cùng anh cũng buông tay, tôi thích thú bật cười.

"Em thắng rồi…" Nhìn gương mặt đầy ẩn ý của anh, tôi nghi hoặc quan sát xung quanh, cảm giác có gì khác lạ, thì ra là ngón tay.

Không biết từ lúc nào anh đã đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn, sự việc đến đột ngột làm tôi không kịp trở tay, mặt vẫn ngơ ngát đưa tay lên hỏi anh: "Anh làm vậy là sao?"

"Anh muốn kết hôn."

"Vương Tuấn…"

"Sau này em nên đổi cách xưng hô đi thôi."

Vừa định mở miệng thì anh đã nói trước: "Thiên Di, anh đợi em từ lúc em mười sáu tuổi, đến giờ em đã hai mươi tư tuổi rồi. Em định cho anh đợi đến già luôn hay sao?"

"Anh đợi em khi nào?" Tôi bĩu môi không tin.

"Chẳng phải anh vì em mới chạy đến bang B sống mà bỏ cả sự nghiệp ở nước Anh của mình hay sao? Chẳng phải anh vì em mà để bố anh sống một thân một mình ở Mĩ hay sao? Chẳng phải ngày nào anh cũng nuôi sống em hay sao?"

Tôi thừa nhận, anh đã làm thế. Nhìn anh giải thích, tôi chỉ bật cười mà nhào đến ôm lấy cổ anh, hôn chụt lên má anh như câu trả lời.

Trước nay tôi đâu biết rằng anh đến bang B là vì tôi. Anh vì tôi đến nơi này, tôi ở nơi này đợi anh. Chúng tôi đã không để lỡ mất nhau thì thật là hạnh phúc.

Năm tôi hai mươi tư tuổi, anh cầu hôn tôi như thế. Bố mẹ hai bên đều rất vui vẻ và tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ lo lắng cho chị. Đứa em như tôi cũng sắp tạo dựng gia đình rồi mà chị tôi vẫn sống cô độc như thế, tôi thật không an tâm.

Tôi và Vương Tuấn tổ chức hôn lễ ở bang B. Chị tôi cũng có mặt, lúc bố trao tay của tôi cho anh, có biết bao cảm xúc trong tôi mà không thể nói ra. Tôi nhìn mọi người, nhìn anh, anh mỉm cười, nhìn bố mẹ, họ cũng mỉm cười, sau cùng tôi nhìn chị mình, chị ngồi ở một góc bàn, cũng mỉm cười trong nước mắt.

Đời người con gái hạnh phúc nhất là được mặc bộ váy cưới, bước vào lễ đường cùng người mình yêu thương. Tôi đã có cơ hội hưởng trọn niềm hạnh phúc đó, còn chị tôi thì không.

Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật suốt nửa tháng. Vẫn tưởng rằng tất cả hạnh phúc đã đến với tôi, nào ngờ khi quay về, tôi lại nghe tin chị mình bị bệnh nặng sắp không qua khỏi.

Cả đời tôi chỉ có một người chị gái, tôi lớn lên cùng chị, chuyện gì cũng chia sẻ với chị. Giờ tôi tìm thấy được tình yêu đích thực của đời mình rồi thì đến lượt chị rời bỏ tôi. Khoảng thời gian chị nằm viện điều trị, tôi ở bên chị suốt, mỗi ngày đều kể cho chị nghe về những chuyện của chị em tôi trong quá khứ. Chị rất hay cười, mỗi câu chuyện tôi kể đều làm cho chị cười, cười đến ra nước mắt.

Đêm trước ngày sinh nhật của chị, nhìn chị bị bệnh tật hành hạ đến chết đi sống lại, tôi đã đứng cạnh giường khóc suốt đêm. Trong cơn mê, chị luôn miệng gọi tên một người, ai cũng có thể nghe rõ, và ai cũng khóc.

Tối đó tôi thức từng giờ để trông chừng chị, cũng như muốn cổ vũ cho chị, bảo chị đừng buông xuôi, đừng bỏ tôi mà đi. Tôi cần chị.

Tôi đọc được những trang nhật kí chị viết, chị đã viết nhật kí suốt thời gian chị bệnh. Từng dòng, từng chữ đều nói lên khát khao muốn ở bên cạnh anh Khang. Ngày cuối cùng chị có thể viết nhật kí, chị đã viết.

"Xin lỗi gia đình, xin lỗi bạn bè. Tôi phải đi tìm Hoàng Khang."

Ngay hôm sau, đúng ngày sinh của chị, ngày anh Khang qua đời, chị cũng ra đi, không có đau đớn hay muộn phiền, trước lúc chị nhắm mắt, tôi còn thấy chị nhìn rất xa mà mỉm cười, trong miệng lại thầm nói câu gì đó.

Tôi tựa vào lòng Vương Tuấn, đưa tay che chặt miệng mà ngăn tiếng khóc. Chị đi rồi, thật sự chị đi rồi.

"Cô ấy hiện giờ mới thật sự hạnh phúc…"

Lời đó là Vương Tuấn nói, tôi cũng thừa biết, những năm qua chị không hề cảm nhận được định nghĩa của hạnh phúc. Có thật là chỉ có như thế chị mới có hạnh phúc? Nhưng hạnh phúc của chị lại đánh đổi bằng niềm đau của tôi, của những người đã một mực yêu thương chị.

Nhìn cánh đồng gió thổi rất mạnh, tóc của chị cũng bị gió thổi bay. Không biết cơn gió đó có đưa chị đến nơi mà chị muốn?

Nhưng có lẽ đúng như Vương Tuấn nói, chị đang rất hạnh phúc vì chị đã có cơ hội đi tìm tình yêu của đời chị rồi....

Bạn đang đọc Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu? của Đình Đình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.