Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người yêu cũ

Phiên bản Dịch · 2970 chữ

Sau mấy ngày nghỉ, tâm trạng mọi người vui hẳn…

"Alô!"

"Em nhìn thẳng đi!"

Tiểu Quỳnh đứng giữa cầu vượt dành cho người đi bộ. Tay cô cầm điện thoại, mắt vẫn kiếm tìm anh. Trong lúc này, trước mắt cô là Kỳ Dương, tay anh cầm một đóa hoa hồng thật lớn, đếm kĩ có thể đến một trăm hoa. Anh đứng cách cô khoảng khá xa, giữa hai người đang có vô số người đi lại.

"Anh yêu em!" Kỳ Dương nói lớn, lớn hết mức để cô có thể nghe thấy.

Tiểu Quỳnh dần thả lỏng tay mình xuống, bên tai cô nghe rõ ba từ đó. Cô gái mạnh mẽ ấy đã bị anh chinh phục. Anh phong độ bước lại gần, giữ trọn hình tượng chàng luật sư xuất chúng của hai tháng trước.

"Làm bạn gái anh đi! Anh yêu em!" Mọi người chú ý đến cặp tình nhân này, ai ai cũng đứng lại chỉ chỏ vào Tiểu Quỳnh lẫn Kỳ Dương. Vẫn chưa thể tin anh vừa mới xuất hiện đã tỏ tình ngay với cô.

"Anh nói với tôi sao?"

"Tiểu Quỳnh... Anh yêu em." Kỳ Dương chân thành trao cho cô bó hoa hồng đỏ thắm.

"Kỳ Dương…" Nghẹn ngào nhìn anh, lần đầu cô gọi hai từ đó.

"Một trăm hoa… anh yêu em bằng tất cả trái tim anh. Làm người yêu của anh được không em?"

"Ừm… em yêu anh… em yêu anh..." Cô nhận ngay bó hoa và ôm chặt anh. Sau hai tháng xa cách, cô không thể hình dung cuộc sống của cô đã chán ngẩm thế nào đâu, xa anh, nhớ anh, bao đêm nhớ mãi bóng hình anh. Khi anh quay về anh đã cho cô một bất ngờ mà cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

Lý Tiểu Quỳnh. Cô gái mạnh mẽ, phóng khoáng, không câu nệ lễ tiết. Chỉ sống cho hôm nay, không bao giờ lo cho ngày mai và lật về những trang kí ức nằm gọn trong góc tối. Giờ cô đã yêu anh thì tất nhiên sẽ giữ anh bên cạnh, đã yêu anh thì đương nhiên cô sẽ cho tất cả những gì bản thân có thể làm cho anh.

Lại thêm một người thoát kiếp cô đơn.

Ngày hôm sau, tin cô hẹn hò cùng Kỳ Dương đã được cả nhóm biết đến, một tin vui, đã có người quản công chúa ngang bướng này thì mọi người sẽ bớt thêm nhiều rắc rối. Chẳng hạn như Nhật Hoàng và Hải Băng, gần đây lo chuyện yêu đương nên Tiểu Quỳnh cũng ít khi cấm cản Nhật Hoàng 'dụ dỗ', 'lừa gạt' Hải Băng. Mong là Kỳ Dương sẽ để cô biết tình yêu của bản thân, người khác không bao giờ chen vào chia cắt được.

Hải Băng từ phòng nhạc về, đi vòng dãy sau lớp học thì thấy Quốc Bảo đang ngồi trên ghế, ánh mắt vô thần như mất sự sống. Cô vui vẻ đến ngồi bên cạnh.

"Sao rồi?"

"Hải Băng hả? Tôi đâu có gì." Khi thấy nụ cười của Hải Băng, anh dần quay lại trạng thái bình thường.

"Đừng giấu tôi, tôi biết bạn thích Tiểu Quỳnh nhiều lắm, tôi cũng muốn người chăm sóc Tiểu Quỳnh sẽ là bạn và tôi tin rằng bạn làm được, nhưng bạn thấy đó…"

"Tôi hiểu."

"Quốc Bảo! Tình yêu là mong người mình yêu hạnh phúc. Bạn cũng thế nhé? Chúc phúc cho Tiểu Quỳnh."

Mắt anh rối loạn, anh không biết mình có bao dung đến độ đó không: "Tôi sẽ cố gắng… cảm ơn Băng đã lo cho tôi."

Trường LB hôm nay bỗng dưng náo động, mọi người xì xào to nhỏ.

"Cô ta sao?"

"Ôi trời...Về làm gì thế?"

"Các người đang nói tôi hả?" Một cô gái bước đến, mái tóc màu hạt dẻ khiến da cô trắng nõn nà. Tóc cô ngang vai, không lấy tóc mái mà thả dài nữ tính. Tai đeo tai phone đỏ.

"Không... xin lỗi chúng tôi đang nói người khác mà."

Hai cô gái nhiều chuyện bỏ đi ngay sau đó. Cô gái ấy quay lại nhìn vẻ khinh bỉ, cặp mắt màu nâu mang đậm chất Tây. Định bước đi tiếp nhưng cô lại dừng lại khi nghe phía sau mình có tiếng vỗ tay từng nhịp.

"Khá lắm..." Tóc Hồng Ngân cũng không kém phần hấp dẫn như cô gái ấy. Hồng Ngân móc line màu tím than ở sau gáy, mỗi lúc buộc tóc là trông rất rõ, bởi thế mà cô hay bị thầy giám thị bắt lên văn phòng làm việc, nhưng chẳng có lợi ích gì.

"Ngân sao? Lâu quá không gặp."

"Quách An An." Hồng Ngân bước đến trước cô gái kia. Quách An An - con nuôi của một tập đoàn đá quý lớn nhất nhì nước. An An cười xinh hơn cả một đóa hoa đang nở rộ.

"Có cần gọi tôi thế không?"

"An về làm gì thế?"

"Chuyện này Ngân không cần biết. Tôi muốn gặp Gia Minh."

"Lầu 2 phòng cuối." Nói rồi cô đi qua An An để lại cho cô gái ấy nỗi hậm hực không thể nói nên lời. An An tiếp tục đi dọc theo hành lang, bỗng dưng cô đứng sựng lại, mắt nhìn về phía xa, một đôi trai gái đang nói cười vui vẻ, tay anh cầm một gói bánh snack giơ cao lên, còn cô gái kia cuống cuồng với lên mãi mà không thể bắt được, anh cười rạng rỡ thích thú, cô ấy tỏ ra tức giận không màn đến. Họ hạnh phúc.

"Hoàng Khang!" An An lên tiếng, Hoàng Khang theo phản xạ quay sang, vừa chạm gương mặt điểm chút phấn hồng. Anh tắt hẳn nụ cười, tay hạ thấp xuống và như người mất hồn nhìn cô. Thiên Nghi cũng không còn cười vui nữa, đứng bên cạnh Hoàng Khang, cô là con gái, một cô gái khá tinh tế nên dễ dàng nhận ra ánh mắt yêu thương dạt dào mà An An đang nhìn Hoàng Khang, cũng như sự đau đớn biểu hiện ngay khi Hoàng Khang bắt gặp cô ấy.

"Bạn nói chuyện đi! Tôi về lớp." Thiên Nghi biết điều mình nên làm là tránh mặt khỏi nơi này. Cô quay lưng nhưng đột ngột anh giữ tay cô lại.

"Đi đâu? Bạn vắng tiết mà quên hả? Hứa sẽ qua phòng nhạc với tôi còn gì."

An An ngày càng bước đến gần: "Em muốn nói chuyện riêng với anh."

"Để hôm khác đi, anh đang bận."

Thiên Nghi ngước nhìn sắc mặt tồi tệ của Hoàng Khang, cô rút tay mình ra nhưng anh vẫn giữ rất chặt.

"Hoàng Khang." An An lên giọng, cô tỏ ra bực bội rồi nhìn về phía Thiên Nghi như muốn đuổi đi.

"Hoàng Khang… bạn nói chuyện đi, hôm khác lên phòng nhạc sau." Thiên Nghi vẫn không rút tay mình ra được.

"An An, em về thì đi tham quan trường đi! Anh có việc đi đây." Giao tiếp ngắn gọn xong, anh kéo tay Thiên Nghi đi một mạch lên cầu thang. An An ngước mặt nhìn anh như oán hận. Xa nhau có bao lâu đâu mà anh lại lạnh nhạt với cô như thế.

Lên đến phòng nhạc, Hoàng Khang thả lỏng tay Thiên Nghi ra, nhìn tay cô đỏ ửng, anh xoa xoa.

"Xin lỗi… lại làm tay bạn đau rồi."

"Cô gái đó là ai vậy?" Cô cố nắn nót ra từng chữ một, Hoàng Khang ngước lên trả lời vô cùng thật thà: "Bạn gái cũ."

"À... thì ra là vậy... hèn chi… có ai còn tiếc tình cũ nên xót xa." Sự hờn ghen khi con người ta yêu luôn biến họ trở nên ngu ngốc quên đi những gì mình nên và không nên nói.

"Tại tôi không muốn dai dưa với cô ấy nên bạn phải giải vây chứ. Sao mà đòi đi hoài."

"Thì người ta muốn nói chuyện với bạn trai cũ, không lẽ bạn kêu tôi đứng đó làm kì đà."

Hoàng Khang đưa mặt đến gần Thiên Nghi: "Lại ghen?"

"Không bao giờ." Cô bị anh ép đến phải ngồi sụp xuống ghế. Hoàng Khang chắp tay đi qua đi lại trước Thiên Nghi.

"Chuyện tình thời còn nhỏ, không biết thế nào là yêu nên đặt hết hy vọng, nhưng bây giờ khi lớn rồi, biết mình nên làm gì cho tình cảm hiện tại." Anh liếc mắt nhìn Thiên Nghi, cô giật mình quay sang chỗ khác như không chú tâm. Hoàng Khang bỗng đi lại gần, nói lớn.

"Mà sao bạn không đọc tấm thiệp đó?" Sao tự nhiên đánh trống lãng sao chuyện khác thế? Rõ ràng Hoàng Khang có tật giật mình.

"Không thích đọc. Tôi biết chữ bạn xấu nên đọc chỉ mỗi bị cận thôi."

"Ngay tối nay. Về nhà đọc liền đi!"

"Không!" Thiên Nghi quả quyết nói chắn giọng anh, tiếng nói thanh thót của cô làm phòng nhạc vọng lại y như đứng giữa hai vách núi. Hoàng Khang đành phải đợi.

"Hải Băng! Sao con lại làm thế với chị mình hả?" Bà Phương lớn giọng trước mặt Hải Băng. Cô chỉ đứng ở đó mà im lặng cho bà mắng chửi, không đáp lại lời biện hộ nào cho mình.

Lâm An ngồi chéo chân lên ghế cười khẩy: "Mẹ coi con gái yêu của bố mẹ đấy… dành cả người yêu của chị mình."

"Con hết biện hộ rồi chứ gì, trời ơi… yêu đương chi ba cái thằng chẳng ra gì đó. Thằng đó gia đình nó ra sao? Giàu nghèo gì con có biết không mà bày đặt yêu đương với nó?"

"Anh ấy không giàu đâu." Lâm An tiếp lời, cô quyết định phải ngăn cản cho được tình cảm ấy, thứ cô không có thì đừng ai hòng lấy được.

"Hả? Hải Băng ơi là Hải Băng… con có bệnh không mà đi yêu cái thằng nghèo xơ xát đó?"

"Mẹ." Hải Băng hằn giọng: "Người ta nghèo là không có quyền yêu ai sao? Nếu tình yêu cứ đi đong đem cân tính thì đó là tình yêu hả?"

Bà tức giận đứng dậy chỉ thẳng vào gương mặt đang rưng lệ: "Mẹ nói à biết. Mau chia tay ngay cái thằng đó. Nếu không chúng ta không có mẹ con gì hết."

"Con không làm được." Hải Băng bỏ chạy ra ngoài, cô chỉ mặc bộ áo pull trắng mỏng manh, gió thổi lạnh, chạy ngang nhà Nhật Hoàng, nhìn vào trong, đèn vẫn sáng nhưng cô không muốn làm anh lo. Nên nén nước mắt mà chạy nhanh hơn nữa.

Một lát sau.

"Nhật Hoàng! Bạn ra quán Coffee Me gần sân vận động được không?"

"Giờ này hả?"

"Ừ. Hải Băng đang ở đây… bạn ra an ủi Băng đi!"

Nghe tới Hải Băng, anh lại lo lắng cho cô bạn gái yếu đuối, mặc nhanh áo khoác vào. Anh gọi taxi và đi ngay đến đó.

"Băng đừng khóc nữa mà…" Thiên Nghi ôm Hải Băng vào lòng, cô đã khóc suốt gần một tiếng, Hoàng Khang ngồi cầm hộp khăn giấy mà thầm nhủ 'Con gái sao nhiều nước mắt thế?'.

"Nghi không biết đâu, Băng đã cố gắng rất nhiều để mình có thể tốt, vậy mà mẹ Băng vẫn không hề hài lòng."

"Tôi thấy tại bác ấy thiên vị thì đúng hơn." Hoàng Khang lắc lắc đầu khi ngồi nghe hết mọi chuyện và biết rõ ẩn tình bên trong. Nhật Hoàng từ phía cửa chạy thẳng vào, Thiên Nghi đứng dậy nhường chỗ cho anh.

"Nhật Hoàng khuyên Băng đi! Tôi phải ghé qua chỗ Ngọc Diệp lấy đồ."

"Cảm ơn hai người." Nhật Hoàng ngước lên nhìn cả hai rồi cười chân thành.

Khi thấy bóng Thiên Nghi khuất xa, anh ôm chầm Hải Băng vào lòng: "Đừng khóc nữa…có anh đây…"

"Nhật Hoàng!"

"Tình yêu của anh à…anh sẽ bảo vệ em, nhất định!" Mắt anh đầy những nỗi niềm nhưng lại lóe lên một tia sáng, một quyết định và hy vọng mới để có thể khiến cô và anh không còn trắc trở.

Hôm nay Thiên Nghi không đạp xe, khi đến chỗ học thêm là cô Lan tiện đường đưa, về thì nhờ taxi, nhưng anh chàng này lại rất muốn làm tài xế, anh nhìn bầu trời đêm nay rồi muốn cùng đi dạo với cô.

"Hoàng Khang này…bạn cũng thích tìm sao đêm hả?"

"Tại bạn thích mà."

"Lúc nào cũng đùa." Thiên Nghi đưa đưa tay qua lại.

"Tôi đùa khi nào hả? Nói thật đó."

Mặt Thiên Nghi đỏ bừng, người cảm giác nóng ran, cô lại tò mò về cô gái xinh đẹp không chút khuyết điểm ấy.

"Bạn kể cho tôi nghe về An An đi! Mối tình đầu chắc có nhiều kỉ niệm lắm."

"Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn quen nhau, rồi chia tay."

Thiên Nghi quay phắt nhìn Hoàng Khang, cô nhăn nhó: "Kể chi tiết mà."

"Có gì chi tiết đâu, thì cũng như bao cặp tình nhân khác thôi."

Như những cặp tình nhân khác là sao? Cô cố lục lọi lại tất cả những gì mình thường thấy của các cặp tình nhân rồi mới ngập ngừng: "Thế… có…"

Tự dưng cô lại muốn giải mật mã từ anh để cô hiểu anh hơn, vấn đề là cô muốn biết cô có phải nụ hôn đầu của anh không. Anh đứng lại khi nghe cô cứ cúi gầm mặt mà ấp úng: "Có gì?"

"Thì như bao cặp tình nhân khác." Không lẽ anh bắt cô phải nói ra từng chữ một, thật là Hoàng Khang đang không hiểu thật hay giả bộ như không hiểu.

"Muốn biết lắm sao?"

"Tôi chỉ tò mò thôi."

Hoàng Khang nén cười khi nhìn gương mặt mộc mạc đang thẹn thùng hóa đỏ, anh đi tiếp và không quên nắm tay cô. Thiên Nghi nhanh tay rút ra nhưng lại không thể kháng cự anh.

"Cái này không phải lần đầu tiên. Còn những cái kia thì nói sau, trời lạnh rồi…" Anh muốn nắm mãi tay người con gái ấy để bản thân anh và cô không còn lạnh giá nữa…tình yêu sẽ ấm áp hơn khi hai trái tim thắt chặt vào nhau.

Lần nào Tiểu Quỳnh cũng đi trễ, dù lớp trưởng như Nhật Hoàng nể mặt Hải Băng cũng không thể không phạt, một tuần đi trễ bốn lần. Lau dọn sân khấu hội trường, Tiểu Quỳnh trợn to mắt nhìn Nhật Hoàng khi anh nói với cô giáo về hình phạt. Anh không còn cách nào khác để cứu cô, ai bảo đi trễ làm gì cho khổ thân thì gắng mà chịu.

"Cái tên Nhật Hoàng đáng ghét…bổn tiểu thư sẽ phục thù sau…chờ đó."

Vừa làm mà miệng cô phải bận rộn lẩm bẩm chửi Nhật Hoàng vô tội, thật khó xử cho anh. Cô nhìn xung quanh sân khấu, ôi trời, mỗi lần tổ chức tiệc thì sạch đến khỏi cần lau, khi vắng bóng người lại như nhà cũ để cả trăm năm. Thở dài tiếp tục trách Nhật Hoàng, Tiểu Quỳnh phát hiện Quốc Bảo cũng cầm giẻ lau đi đến.

"Bạn cũng bị phạt hả?"

"Ừ. Tôi đi trễ."

Tiểu Quỳnh hí mắt ra cười, cô chạy đến lau chỗ mà Quốc Bảo đang loay hoay: "Cúi cùng cũng có đồng minh rồi…Chúng ta cùng làm sẽ mau hơn đó."

"Bạn nghỉ chút đi, tôi lau cho."

"Không được. Có họa phải cùng chịu chứ…Sau này chúng ta cùng trả thù Nhật Hoàng sau nhé?"

Quốc Bảo gật gật đầu cười, anh thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cam đoan sẽ không bao giờ anh tìm Nhật Hoàng báo thù như Tiểu Quỳnh đã nói. Nếu không nhờ Nhật Hoàng, Quốc Bảo có thể vào đây giúp Tiểu Quỳnh sao. Cũng tại anh cam tâm tình nguyện làm bức chắn vô hình của cô, tình yêu anh đơn giản là dõi theo và chia sẻ.

Ngồi trong nhà hàng, anh liên tục cho vào chén cô những món mà cô thích nhất.

"Em ốm đó."

"Em thấy vẫn vậy mà." Ngọc Diệp đặt tay sờ lên má, anh nắm lấy bàn tay còn lại đang đặt trên bàn: "Đừng lo chuyện của Lam Linh nữa. Giải quyết ổn thỏa rồi mà."

"Không lo sao mà được, em lại sợ bố mẹ nó về kiếm nó nữa. Mới chừng ấy tuổi đã phải bôn ba kiếm sống, em thấy mình hạnh phúc nhất rồi, có mẹ, còn có anh nữa…"

Đại Phong cười chỉ để hé vài cây răng đủ làm sáng lên khoảng trời trong cô: "Một lát muốn dạo thành phố không?"

"Ừm…từ ngày anh đi làm, em không còn cơ hội nhìn thành phố ban đêm trong gió nữa."

"Vậy mau ngoan ngoãn ăn hết chỗ này đi!"

"Anh cũng ăn nhiều vào." Cô lại dùng nĩa ghim miếng thịt đưa trước anh, anh há miệng thưởng thức món ăn ngon lành. Đêm nay, cô ngồi sau ôm chặt anh, chiếc Yamaha R1 màu bạc lại sáng rực như ngày nào. Lâu rồi anh không lái mô tô, muốn được ở bên Ngọc Diệp chỉ còn biết làm những việc nho nhỏ thế này đây. Tay cô ôm ngang vùng bụng rắn chắc của anh, đầu áp chặt vào tấm lưng vững chải. Anh nhanh tay cử động mô tô, nó len lỏi qua từng con phố với tốc độ kinh người…

Bạn đang đọc Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ? của Đình Đình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.