Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu nhầm bạn trai của bạn thân.

Phiên bản Dịch · 2939 chữ

Chiều nay, Đại Phong lại lái con ngựa sắt đời mới chở Ngọc Diệp đi dạo khắp thành phố. Từ từng con phố nhỏ trong chung cư đến những vùng ngoại ô ngạt ngào hương cỏ dại. Rồi hai người dừng lại ở một góc trong khung cảnh chiều tà chốn thị thành người xe.

"Đại Phong! Anh sẽ thi đại học và rời khỏi em đúng không?"

"Sao em nghĩ vậy? Học đại học thì có liên quan gì đến việc chúng ta xa nhau?"

"Em rất dễ thay đổi, nếu anh từ bỏ em mà đến một nơi nào khác không lo cho em, em sẽ không yêu anh nữa đó."

Đại Phong cười, anh hạnh phúc khi nghe Ngọc Diệp nói thế, Ngọc Diệp biết sợ, sợ anh rời xa cô nên anh mới cảm thấy mãn nguyện làm sao khi nhận ra rằng, cô không phải không có tình cảm với anh.

"Anh không để em có cơ hội ngừng yêu anh đâu."

Thấy Ngọc Diệp cứ áp hai tay vào nhau, chiếc áo ren mỏng manh kia có thể làm cô bị lạnh và cảm, Đại Phong cởi áo khoác của mình choàng lên cho người yêu. Ngọc Diệp cảm thấy bình yên, lâu rồi cô không cảm thấy thế này, từ rất lâu, hơi ấm bình yên rời xa cô, Ngọc Diệp cứ nghĩ sẽ không có ngày mình tìm lại cảm giác này, nhưng rồi Đại Phong đến bên cô và có thể khiến cô ấm áp bình yên khi yêu anh.

"Em mong mình sẽ hạnh phúc khi bên anh." Rất mong.

Bản thân Thiên Nghi học trái buổi đến tận năm giờ chiều, từ phòng thực hành Hóa ở lầu ba đi xuống, vừa bước được hai bậc cầu thang thì lại nhìn thấy Hoàng Khang, Thiên Nghi chẳng hiểu tại sao Hoàng Khang lại cứ xuất hiện trước mình như vậy, cô ước gì Nhật Hoàng cũng có thể gặp cô mọi lúc, để cô đuổi Hoàng Khang xấu xa ra cuộc sống của mình. Thiên Nghi không muốn cãi nhau nên tránh gặp anh, cô đứng nép vào tường đợi đến lúc nghe hết tiếng bước chân rồi mới ra. Nhưng đứng mãi, lâu lâu lén nhìn ra, Thiên Nghi vẫn thấy Hoàng Khang đứng lặng ở hành lang nhìn lên phòng thực hành Hóa. Lúc ấy, cô cứ mãi nghĩ người Hoàng Khang đang tìm ở lớp 11D1A là Hồng Ngân, để rồi Thiên Nghi thờ ơ không thể biết một điều, bên cạnh cô, rất gần, còn có một người lo lắng âm thầm quan tâm cô.

Đang suy nghĩ coi tên xấu xa ấy tìm ai, bỗng Hoàng Khang bước lại đứng trước Thiên Nghi, ngay trước mặt, lần này có muốn trốn cũng trốn chẳng được rồi.

"Dám trốn tôi?"

"Ai…ai trốn bạn, tại đến bây giờ…tôi…tôi mới về mà..."

Hoàng Khang nghi ngờ nhìn vào đồng hồ đen trên tay anh: "Bạn làm gì trên đó hơn mười lăm phút?"

"Kệ tôi, mà bạn tìm Hồng Ngân đúng không? Hôm nay, bạn ấy không đến trường."

Hoàng Khang như không nghe, không hiểu những gì Thiên Nghi nói, anh chống hai tay lên tường, trên vai của Thiên Nghi, và giữ chặt người cô đang nép vào đó.

"Rồi sao đây?"

Cảnh tưởng y như trong phim Hàn quốc, nếu theo tình hình này, điều tiếp diễn là hôn, Thiên Nghi giật mình sau khi phản xạ đã truyền đến dây thần kinh trung ương. Cô gạt mạnh tay Hoàng Khang ra và thoát khỏi sự khống chế của anh.

"Sao là sao? Tôi không biết mình bị gì mà cứ bị bạn bám theo, bạn là hot boy mà, đi tìm hot girl mà phá đi, xin hãy tha cho tôi."

"Sao lại ghét tôi đến thế? Nghĩ tôi không bằng tên Bùi Ngô Nhật Hoàng thần tượng của bạn hả?"

Thiên Nghi bất ngờ trước những vừa nghe được, Hoàng Khang hiểu khá nhiều về cô, chuyện cô thích Nhật Hoàng ngoài cô ra thì chưa ai biết đến, cả nói cũng không. Thiên Nghi bắt đầu lo sợ, Hoàng Khang hiểu về mình nhiều bao nhiêu trong khi mình chỉ biết cậu ấy tên là Hoàng Khang học lớp 11D4B.

"Vì... vì tôi không thích nên ghét bạn vậy thôi."

"Vậy ở đây tới tối luôn đi, tôi về..."

Vừa dứt lời, Hoàng Khang đã bước đi, giọng anh có phần mất kiên nhẫn và bực tức. Có gì phải tức chứ, sự thật luôn luôn mất lòng mà.

Thiên Nghi quay nhìn lên cầu thang, trời tối dần rồi, cô tưởng tượng những con ma cà rồng sẽ xuất hiện và hút máu mình như trong phim kinh dị của bé Nun hay xem. Càng nghĩ càng sợ, Thiên Nghi la lên và chạy theo bóng Hoàng Khang.

"Hoàng Khang! Đợi tôi!"

Hải Băng về nhà định xin mẹ nhưng bà chỉ lo cho Lâm An, qua phòng bố, thì cô thấy ông đang lo công việc hồ sơ đầy bàn. Hải Băng quay về phòng và tự nhủ lòng mình phải cố chịu. Nhiều khi cô nghĩ sự tồn tại của mình trong căn nhà ấy là vô ích.

Nhật Hoàng đứng đợi Hải Băng trước phòng trà Happiness, anh có chút lo sợ, tay cứ cầm điện thoại.

"Hay là cô ấy không đến?"

"Nhật Hoàng!"

Nghe tiếng gọi Nhật Hoàng quay qua, cô đứng ngay trước mặt anh, mỉm cười nhìn anh. Như một cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, chiếc váy tím ngây thơ ngang gối, không cầu kì nhưng cũng đầy kiêu hãnh. Hải Băng không mang cao gót, thứ cô thích là sự đơn điệu nhẹ nhàng của đôi búp bê màu hồng phấn.

"Tôi cứ tưởng Băng không đến..." Nhật Hoàng cười tràn đầy niềm vui, anh nắm tay Hải Băng cùng vào trong, hai người ngồi ở hàng ghế đặc biệt đầu sân khấu. Một ly nước cam và ly cà phê sữa đá trên bàn, không gian ở đây khác với âm thanh ồn ào bên ngoài, tiếng đàn piano nhẹ nhàng thắm đợm tình yêu.

"Nhém tí không nhận ra Hải Băng tôi quen rồi."

"Đang khen hay chê tôi đây?"

"Tất nhiên là khen. Băng rất xinh, như công chúa Bạch Tuyết vậy."

Hải Băng đỏ mặt thẹn thùng e lệ, ngọn đèn màu vàng bật lên, nơi đó người không ít, đẳng cấp nào cũng có, nghe nói phòng trà này do một tiểu thư họ Cao vừa mở để giúp mọi người thoát khỏi thế giới ồn ào mà hòa mình vào tiếng nhạc du dương. Tiếng piano nhẹ nhè vừa dứt, Nhật Hoàng đột ngột nắm tay Hải Băng lên sân khấu.

"Gì vậy Hoàng?" Bị anh kéo đột ngột lên đến tận sân khấu, cô không biết làm gì hơn.

Một tay Nhật Hoàng cầm micro, một tay vẫn giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Băng: "Xin lỗi mọi người, tôi biết lên đây thế này là quá đường đột, nhưng do hôm nay tôi muốn nơi đây là sân khấu đầu tiên của cô gái đang đứng cạnh tôi, nên có thể mượn sân khấu của mọi người chốc lát được không?"

Tiếng vỗ tay ở dưới vang lên, anh biết mọi người ủng hộ anh, Hải Băng thì không khỏi bất ngờ: "Hoàng! Tôi…tôi…" Cô nhìn qua anh, ánh mắt tràn ngập tin tưởng vào cô.

"Coi như đây là sân khấu đầu tiên của tôi và Băng, đồng ý đi!" Nhật Hoàng gật nhẹ đầu như thăm dò ý Hải Băng, tiếng vỗ tay lớn hơn, trở thành sự động viên tinh thần khiến cô lấy được tự tin. Nhật Hoàng ngồi xuống ghế đặt ngón tay gảy nhẹ những phím đàn bất động, Hải Băng tay cầm mi rô, tay rịn mồ hôi, nhưng khi nhìn vào đáy mắt anh, nơi đó, tình yêu cuộn trào, cô hít sâu vào và nhìn xuống mọi người, ai cũng đang chú ý đến họ. Đây là sân khấu đầu tiên của Hải Băng... và cũng lần đầu tiên cô biết mình nên làm gì cho tình cảm trước mắt, giữ anh lại bên cô.

What can I do to make you smile?

I'm always here if you're thinking love

The story of the tears from your eyes…

What can I do to make you smile?

Bài hát 'How did I fall in love with you' được cô trình bày vô cùng diễn cảm, từ ánh mắt, từ giọng hát hết những cử chỉ đều thể hiện tất cả khát vọng trong trái tim. Thỉnh thoảng Nhật Hoàng lại nhìn sang cô, anh mỉm cười.

Tiếng vỗ tay vang lên rất lớn, vang vọng khắp căn phòng, đánh dấu cho sự xuất hiện của một ngôi sao đêm đang dần tỏa sáng. Nụ cười của Hải Băng cùng Nhật Hoàng đã khiến họ cảm thấy hạnh phúc vì bao hoài bão đam mê. Lời bài hát này được chép đầu tiên trong quyển vở nhạc của Hải Băng, bài hát kết nối định mệnh, gắn kết tình yêu của hai con người xa lạ.

Lát sau ra về, Hải Băng cùng Nhật Hoàng đi bộ dọc theo con phố, đường đêm yên tĩnh và phẳng lặng như mặt hồ êm ái. Chốc lát vài người qua lại, đã tám giờ tối, trên trời có hàng nghìn ngôi sao lấp lánh... Ở đây có một ngôi sao cũng đang vươn mình vượt lên số phận.

"Hôm nay vui không?"

"Vui lắm, cảm ơn Hoàng, bây giờ tôi biết mình nên làm gì rồi, trước kia mẹ tôi cản không cho tôi hát, tôi cũng định từ bỏ, nhưng hôm nay, nhờ Hoàng mà tôi mới hiểu tôi yêu âm nhạc rất nhiều, tôi sẽ theo đuổi nó."

"Băng hát rất hay, khen thật lòng đó."

Hải Băng đứng lại, nhìn Nhật Hoàng rồi ngập ngừng: "Hoàng! Thật ra tôi muốn hỏi... hỏi Hoàng một chuyện."

"Chuyện gì, Băng nói đi, tôi sẵn sàng trả lời."

Hải Băng lấy hết can đảm, dũng khí, cô tin anh cũng có tình cảm với mình, nếu không anh đâu làm nhiều chuyện vì cô như thế.

"Hoàng thích tôi không?"

Ánh mắt Nhật Hoàng hiện rõ sự bất ngờ, đôi mắt to tròn của Hải Băng ngô ra nhìn anh chờ câu trả lời... một giây... hai giây trôi qua, im lặng.

"Thật ra…thì…tôi…"

"Tôi hỏi vậy thôi, không có cũng không sao mà."

Mặt cô đỏ lên, Hải Băng đang cố giữ bình tĩnh. Chưa có người con gái nào trong tình cảnh như thế mà có thể tỏ ra thản nhiên. Thấy Nhật Hoàng cứ im lặng không thể trả lời, dường như Hải Băng hiểu câu trả lời nên cố mỉm cười và quay lưng đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Một chút hụt hẫn và mất mặt, cô nghĩ mình bị từ chối rồi, có lẽ bị nhầm lẫn gì ở đây về tình cảm của Nhật Hoàng dành ình.

Nhưng không đâu, không phải thế là hết, một bàn tay thật ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang lạnh cóng của cô.

"Tôi thích Băng, rất thích, thích Băng từ cái nhìn đầu tiên..."

Hết bất ngờ, cô nhìn anh, nhìn xuống tay mình rồi mím môi trấn tỉnh lại tâm trạng và cuối cùng, cô mỉm cười, Nhật Hoàng cũng cười. Từ cái lần đầu gặp tại cửa lớp, Nhật Hoàng đã chú ý đến sự ngây thơ ấy, anh thích cô như một định mệnh do ông trời đặt sẵn. Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, không còn lạnh nữa dù gió cứ ào ạt không ngừng. Họ bước đi, từng bước chân in dấu kỉ niệm. Một đêm hè đầy ý nghĩa, mối tình đầu của cô và chàng trai tài giỏi ấy đã bắt đầu...


"Dạ?"

"Kỳ Dương đến tìm bố con xin hoãn việc kết hôn lại để con còn chuyên tâm học hành."

Tiểu Quỳnh nghe mẹ mình nói mà cô tưởng chừng nghe nhầm: "Bây giờ mới thấy anh ta tạm tốt." Cô cười mủm mỉm nhưng chẳng che giấu cảm xúc vui mừng đang ẩn chứa trên gương mặt trái xoan. Tối đó Tiểu Quỳnh chủ động gọi điện thoại cho Kỳ Dương nói lời cảm ơn, tâm trạng trở nên tốt lạ thường, mọi thứ nhẹ nhỏm hẳn đi, cô cảm nhận được vị hôn phu mà bố cô chọn là một chàng trai tốt – khá hoàn hảo. Người đó đang dần khiến Tiểu Quỳnh thích thú hơn về anh.

Sáng sớm, cánh đồng hoa bồ công anh càng nhiều hơn, nó bay hỗn loạn không có bến bờ. Thiên Nghi vào lớp với gương mặt tươi như hoa, một đóa hoa bồ công anh trắng không nhuốm màu nào khác.

Tại một lớp học, lửa đạn đang bùng nổ.

"Sao hôm qua không đi? Tôi đã nói sao hả?" Tuấn Nguyên quát lớn khi thấy Lam Linh vừa bước vào.

"Xin lỗi, tôi biết mình không đi là sai, nhưng tôi có mang quà cho bạn nè..."

Lam Linh lôi trong tập ra một hộp quà được gói cẩn thận, đưa trước mặt Tuấn Nguyên: "Của bạn."

"Tôi không cần!" Một tiếng quát lớn nữa lại vang lên làm mọi người trong lớp ai cũng hoảng sợ, hộp quà trên tay Lam Linh cũng rơi thẳng xuống đất do Tuấn Nguyên quơ tay ngang, nghe rõ tiếng vỡ của thủy tinh. Lam Linh không biết nói gì hơn, cô nàng hay khóc này lại nước mắt rưng rưng.

"Đúng đó, tôi không thể đến mừng sinh nhật với bạn, tôi nói rồi mà, hôm qua Đăng Khôi nhập viện. Với tôi, Đăng Khôi là tất cả!!!" Dứt lời, Lam Linh bỏ chạy ra ngoài, Tuấn Nguyên đứng lặng khá lâu, không gian trong lớp như bị bóng tối bao trùm.

Cậu ta là tất cả còn tôi là gì?

Một lát sau, Lam Linh vào lớp đã không thấy bóng dáng của Tuấn Nguyên, hộp quà dưới đất cũng biến mất. Giờ ra chơi, Thiên Nghi cùng Tiểu Quỳnh và Hải Băng ngồi ở ghế đá như mọi khi. Hải Băng tươi tắn như hoa mai, nở nụ cười rạng rỡ khoe đầy sắc xuân.

"Băng nói Băng tỏ tình mà, sao rồi?" Thiên Nghi nhìn Hải Băng, tay cô vẫn cầm ly nước chanh đá chưa khuấy đều, Tiểu Quỳnh cũng quay sang Hải Băng: "Đại tiểu thư nhà ta ra tay mà, thành công rồi đúng không?"

"Dạ... bây giờ em không còn F.A nữa đâu ạ."

Tin Hải Băng tuyên bố làm cả Thiên Nghi và Tiểu Quỳnh phải giật mình, ngơ ngát. Cứ tưởng là Hải Băng nói đùa ai ngờ lần này cô ấy tỏ tình thật.

"Băng nói thật hả? Mình không tin."

"Kệ Quỳnh đi. Nghi tin không?"

"Tất nhiên là tin. Băng yêu dấu của Nghi thoát F.A rồi, mà anh chàng nào may mắn vậy, tụi này biết không?" Thiên Nghi hớn hở nhìn Hải Băng chờ câu trả lời, miệng ai cũng cười tươi như hoa, Thiên Nghi rất mong bạn mình hạnh phúc, cũng mong đứa bạn thân tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình.

"Băng với bạn ấy quen biết nhau được mấy tháng thôi, nhưng theo trực giác, Băng tin đây là người Băng cần, người con trai hiểu được ước mơ lẫn tình cảm của Băng..."

Tiểu Quỳnh vẫn chưa tin lắm, lắc đầu với Hải Băng: "Là thằng khùng nào vậy? Trường này sao? Tên gì thế?"

Hai cô bạn hồi hộp nghe cái tên của ai đó làm Hải Băng rung động, làm Hải Băng mỉm cười suốt ngày. Thiên Nghi thầm nghĩ anh chắc chắn sẽ rất hoàn hảo mới làm bạn thân của mình yêu thương như vậy, cô trân trọng Hải Băng, quý trọng tình bạn của họ nên người đầu tiên muốn biết rõ hơn về anh chàng kia là Thiên Nghi.

"Bùi Ngô Nhật Hoàng." Hải Băng cười hạnh phúc nói tên anh, còn Thiên Nghi thì hụt hẫn khi biết tên anh. Cái tên bốn chữ ấy đeo theo cô từ giấc ngủ, từ tiết học hay cả trong cuộc sống thường nhật. Đó là bạn trai Hải Băng, ngựa trắng Thiên Nghi tìm là người yêu của bạn thân của cô, tâm trạng Thiên Nghi lúc này như bị rơi xuống vực thẳm, nụ cười trên khóe môi vụt tắt hẳn. Tuy cô chỉ vừa có tình cảm với Nhật Hoàng, nhưng dù sao thì anh cũng là ngựa trắng mà khó khăn lắm cô mới tìm được. Vậy mà mọi thứ bây giờ đã đổ vỡ, đầu óc Thiên Nghi rối bời, tất cả hết thật rồi.

Khác với người như đáng đuối nước kia, Tiểu Quỳnh phản ứng kịch liệt, cô đứng phặt dậy: "Gì hả? Là tên Bùi Ngô đó?"

"Băng biết Quỳnh có ấn tượng không tốt về Hoàng, nhưng mọi chuyện không như Quỳnh nghĩ đâu, Hoàng chân thật và giàu tình cảm lắm."

"Băng... nói người Băng đang hẹn hò tên Bùi Ngô Nhật Hoàng hả? Lớp trưởng lớp của Quỳnh sao?" Thiên Nghi yếu đuối hỏi lại lần nữa, Tiểu Quỳnh phản ứng mạnh vì Tiểu Quỳnh ghét Nhật Hoàng, còn Thiên Nghi, cô phản ứng mạnh vì bản thân mình thích Nhật Hoàng.

Bạn đang đọc Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ? của Đình Đình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.