Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có đầu óc thì đổi vị trí.

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Người này khoảng bốn mươi, tướng mạo bình thường nhưng mặt mũi bóng loáng, có lẽ bình thường ăn uống rất tốt.

- Ngu ngốc.

Hạ Thiên mắng một câu, sau đó hắn đi vào một gian phòng, bên trong có bốn năm người, ba người trong số đó là Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.

- Sao anh lại đến đây?

Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Thiên chính là Kiều Phượng Nhi, nhưng điều này cũng là bình thường, nàng là vệ sĩ, tất nhiên phải liên tục chú ý những người tiếp cận Kiều Tiểu Kiều.

Kiều Tiểu Kiều cũng phát hiện ra Hạ Thiên, nàng có chút kinh ngạc, nàng đứng lên rồi khẽ hỏi:

- Chồng, sao anh đến đây?

- Anh cùng chị Mộng ăn cơm ở bên kia, nghe được bọn em nói chuyện, vì vậy đến đây xem thế nào.

Hạ Thiên trả lời, sau đo hắn nhìn hai người khác trong gian phòng rồi buồn bực hỏi một câu:

- Vợ, em đến đây làm gì vậy?

- Chồng, chúng em mời một vài người phòng đầu tư và phòng du lịch huyện Mộc Dương một bữa cơm, khi chúng em rời khỏi khách sạn thì anh và chị Mộng còn chưa ngủ dậy, vì thế mà không gọi mọi người dậy. Bây giờ mọi người đã ăn xong, nhưng trưởng phòng Trình phòng đầu tư vừa nhận được điện thoại nói có vị khách quan trọng đến đây, vì vậy anh ấy phải ra nghênh đón, có lẽ sẽ về ngay...

Kiều Tiểu Kiều khẽ giải thích với Hạ Thiên, vừa nói xong thì có vài người đi vào phong, vì vậy nàng chuyển lời:

- Chồng, trưởng phòng Trình đã quay lại.

Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn về phía vài người ngoài cửa, nàng đang định mở miệng thì có người đã nói trước.

- Ai cho cậu vào đây? Ai? Cậu biết đây là đâu không? Đi ra ngay.

Người đàn ông trung niên tức giận quát Hạ Thiên, người này thấy Hạ Thiên tức giận cũng bình thường, vì thực tế hắn chính là người trước đó vài phút muốn Hạ Thiên xin lỗi Viên Thế Tài.

- Trưởng phòng Trình, anh hiểu lầm rồi, dây là chồng tôi...

Người đàn ông trung niên chính là trưởng phòng Trình phòng đầu tư huyện Mộc Dương, Kiều Tiểu Kiều cũng không biết vừa rồi hai người có xung đột, nàng tưởng là hiểu lầm, vì vậy mới mở miệng giải thích. Tuy nàng không quan tâm đến loại quan chức bé hạt vừng này, nhưng vấn đề là chức quan của đối phương tuy nhỏ nhưng thực quyền lại lớn, nàng muốn có được quyền đầu tư ở Thanh Phong Sơn thì thật sự không thể đắc tội với loại quan viên này, nếu không sẽ rất phiền toái.

- Kiều Tiểu Kiều, cô nói tên này là chồng mình?

Trưởng phòng Trình không đợi cho Kiều Tiểu Kiều nói hết lời, hắn cắt ngang:

- Như vậy tôi khuyên cô nên đổi chồng.

Kiều Tiểu Kiều nghe như vậy thì vẻ mặt trầm xuống:

- Trưởng phòng Trình, tôi tôn trọng ông, hy vọng ông tôn trọng tôi, ông không thấy những lời nói như vậy là quá đáng sao? Tôi có đổi chồng hay không thì hình như cũng không đến lượt trưởng phòng Trình phải xen vào.

Lúc này trưởng phòng Trình cười lạnh một tiếng nói:

- Kiều tiểu thư, chồng cô không hiểu chuyện, cô cũng không hiểu chuyện sao? Hừ, cô là thanh niên, tôi cũng không muốn dạy bảo các người, nhưng tôi nói cho cô biết, cô có đổi chồng hay không, tôi chẳng xen vào, nhưng nếu cô không đổi thì nên trực tiếp quay về Giang Hải, huyện Mộc Dương chúng tôi không chào đón các người, Thanh Phong Sơn cũng không hoan nghênh các người.

- Thằng ngu này muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên rất mất vui, thằng này dám nói vợ mình không hiểu chuyện, đúng là muốn lên dĩa tế cờ.

- Chồng, không đáng tức giận với loại người này.

Kiều Tiểu Kiều dịu dàng khuyên Hạ Thiên một câu, sau đó nàng nhìn cục trưởng Trình:

- Chúng tôi có hiểu chuyện hay không, cũng chẳng đến lượt trưởng phòng Trình dạy bảo. Còn nữa, theo tôi biết thì huyện Mộc Dương cũng khong phải nhà của trưởng phòng Trình, chỗ này có chào đón chúng tôi hay không, chẳng đến lượt trưởng phòng Trình đứng ra lớn lối. Tôi chiêu đãi ông, điều này là nể mặt ông, nếu ông đã không biết sĩ diện, cũng không biết sử dụng cái đầu, tôi sẽ nói cho ông rõ, tôi không đổi chồng, nhưng nếu đầu óc của ông không đổi, vị trí của ông sẽ đổi.

- Ơ, hình như cơn tức của cô cũng không nhỏ, cô uy hiếp tôi sao?

Trưởng phòng Trình cười ha hả:

- Tôi đây không sợ uy hiếp, tôi nói cho các người biết, đường tưởng có tiền thì thích làm gì cũng được, bây giờ đầy kẻ có tiền, cô không đầu tư thì sẽ có người khác đầu tư, còn vị trí của tôi có đổi hay không, đây cũng không phải chuyện cô có thể quyết định.

- Trưởng phòng Trình, chỉ những lời này cũng đã nói rõ ông không đủ tư cách làm một trưởng phòng đầu tư, tôi thấy ông nên về nhà làm ruộng thì thích hợp hơn.

Kiều Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi:

- Hai đứa đi tính tiền, chúng ta về.

- Vâng, Kiều tiểu thư.

Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi lên tiếng, sau đó đứng lên rời khỏi phòng, rõ ràng là đi tính tiền.

- Chắc hẳn đây là Kiều Tiểu Kiều tiểu thư nổi tiếng là thiếu nữ thiên tài thành phố Giang Hải?

Lúc này Viên Thế Tài mới mở miệng, giọng điệu bình thản, còn duỗi tay phải với Kiều Tiểu Kiều:

- Tôi là Viên Thế Tài, cha tôi đã nhắc về cô, nói cô là niềm kiêu ngạo của cả tỉnh Bình Hải, còn nói năng lực của Nhị bá cô rất mạnh, có ông ấy thì tỉnh Bình Hải cũng yên ổn hơn. Cũng vì có Nhị bá của cô mà nhiều chuyện cha tôi không cần xem xét quá chặt.

- Thì ra là công tử của bí thư Viên, thật xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay với người khác.

Kiều Tiểu Kiều không bắt tay với Viên Thế Tài, tuy đối phương nói không rõ ràng nhưng khoảnh khắc sau nàng đã phân biệt được thân phận của đối phương. Người cha trong miệng của Viên Thế Tài không thể là ai khác mà chính là bí thư mới đến nhận chức ở tỉnh Bình Hải, là Viên Lam Quang. Lúc này Kiều Tiểu Kiều đã hiểu vì sao trưởng phòng Trình kia lại kiêu ngạo như vậy, rõ ràng vị trưởng phòng kia đã dựa lưng vào đại thụ, có công tử của bí thư tỉnh ủy cho chỗ dựa, hắn cần gì phải quan tâm đến Kiều Tiểu Kiều?

- Không sao, mỗi người đều có thói quen của mình.

Viên Thế Tài bình tĩnh thu tay về:

- Dù thế nào thì gặp mặt tiểu thư cũng là vinh hạnh cho chúng tôi.

- Viên tiên sinh, thật sự có lỗi vì không thể chiêu đãi anh, chúng tôi đi trước.

Kiều Tiểu Kiều không có ý tiếp tục trò chuyện với Viên Thế Tài, nàng nói xong những lời này thì kéo Hạ Thiên đi ra ngoài.

Hai người bọn họ vừa đi đến cửa thì sau lưng truyền đến một giọng nói mỉa mai:

- Có nhiều người tự cho mình là rất giỏi, cho rằng có chút tiền là muốn thay đổi vị trí của ai cũng được sao? Những năm nay những đứa không biết trời cao đất rộng là rất nhiều, mấy đứa nít ranh không biết chút lễ nghi nào ra hồn.

Lời này tất nhiên là của trưởng phòng Trình, nghe qua có vẻ là nói chuyện với Viên Thế Tài nhưng âm thanh lại rất lớn, rõ ràng là cố ý cho Kiều Tiểu Kiều nghe thấy.

- Ngu ngốc, kẻ không biết trời cao đất rộng chính là ông.

Hạ Thiên đột nhiên xoay người dùng ánh mắt bất mãn nhìn vị trưởng phòng đầu tư;

- Vợ tôi nói ông sẽ thay đổi vị trí, chắc chắn vị trí của ông sẽ đổi.

- Phải không? Tôi cũng muốn xem, các người thay đổi vị trí của tôi như thế nào?

Trưởng phòng Trình cười ha hả:

- Này đám nít ranh, các người về nhà mà nói chuyện yêu đương, với độ tuổi của các người thì xuống phố xem phim mới hợp.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 2407

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.