Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cước đá bay kẻ lắm mồm.

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

- Hạ tiên sinh, chúng ta không phải họ hàng, chẳng phải thân quen, anh cảm thấy tôi sẽ vì tha cho anh một mạng mà vứt bỏ thành quả kinh doanh vài chục năm của mình sao?

Trịnh Đông Thăng cười lạnh một tiếng, lúc này hắn đã không thể nào bình tĩnh được nữa, vì Hạ Thiên không nể mặt hắn, căn bản không có thành ý thương lượng. Nếu không phải hắn có kiêng kỵ Thạch Trường Canh, như vậy hắn đã sớm ra tay.

- Ngu ngốc, ai cần ông tha mạng?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trịnh Đông Thăng:

- Đầu óc ông có vấn đề sao? Có muốn tôi chữa giúp không?

- Hạ tiên sinh, tôi định thương lượng cách giải quyết với anh, nhưng anh không tán thưởng, cũng không có thành ý giải quyết vấn đề, như vậy đừng trách tôi không khách khí...

Trịnh Đông Thăng cuối cùng cũng nổi giận, trong huyện Mộc Dương thì hắn là người có địa vị, trước đó hắn nghe thủ hạ nói Hạ Thiên đánh đấm rất giỏi, hình như còn có năng lực đặc thù, nhưng hắn không quan tâm, điều hắn quan tâm nhất chính là Thạch Trường Canh. Trước đó hắn nghe nói Hạ Thiên có quan hệ với Thạch Trường Canh, nhưng đó là trước kia, bây giờ Thạch Trường Canh đã sụp đổ, tuy không ngồi tù nhưng cuối cùng cũng rút về huyện Mộc Dương trong tư thế thua cuộc. Trong thời gian một tháng Thạch Trường Canh rời khỏi huyện Mộc Dương thì tất cả các thế lực có sự phân chia một lần nữa, Trịnh Đông Thăng cảm thấy bây giờ Thạch Trường Canh không làm nên trò trống gì.

Đáng tiếc là Trịnh Đông Thăng đã phán đoán sai tình thế, hắn còn chưa nói dứt lời thì Hạ Thiên đã mất kiên nhẫn. Nãy giờ hắn đứng đây nói chuyện với Trịnh Đông Thăng là quá kiên nhẫn rồi, nhưng người này vẫn lắm mồm, vì vậy mà hắn không nhịn được nữa, vì thế mới tung một cước đá bay Trịnh Đông Thăng.

- Đúng là ngu ngốc, đừng làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cho ăn đòn.

Hạ Thiên nhìn Trịnh Đông Thăng đã ngã trên mặt đất, sau đó hắn nói một câu với Kiều Tiểu Kiều ở bên trong:

- Vợ, trước tiên anh đi tìm chị Vân Thanh.

Hạ Thiên đóng cửa phòng và đi đến trước mặt Trịnh Đông Thăng, hắn giẫm chân lên người đối phương:

- Này, bây giờ tôi không có thời gian quan tâm đến ông, tôi cảnh cáo ông một câu, đừng làm phiền tôi, cũng đừng làm phiền vợ tôi, nếu không tôi trực tiếp xử lý ông.

Hạ Thiên nói xong thì xoay người bỏ đi, khi Trịnh Đông Thăng bò dậy thì Hạ Thiên đã biến mất trong tầm mắt. Còn hai tên bảo vệ, từ đầu đến cuối bọn họ không dám nói lời nào, đừng nói là ra tay, nếu so với ông chủ Trịnh Đông Thăng thì bọn họ hiểu rõ năng lực của Hạ Thiên hơn bất kỳ ai, bọn họ cũng không muốn bị đòn.

Hạ Thiên ra khỏi khách sạn Đông Thăng, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Vân Thanh, hắn chẳng biết bây giờ Vân Thanh còn ở nhà Thạch Trường Canh hay không, vì vậy phải hỏi một câu.

Điện thoại nối thông rất nhanh, giọng nói dịu dàng của Vân Thanh vang lên:

- Chồng, sao vậy? Có chuyện gì à?

- Chị Vân Thanh, chị còn ở trong nhà chú Thạch Trường Canh không? Tôi đến tìm chị.

Hạ Thiên nhanh chóng nói.

- Không, trưa nay khá ấm áp, hôm nay cũng có ánh mặt trời, Thuần Thuần muốn ra ngoài chơi, bây giờ tôi đang ở quảng trường, là quảng trường huyện Mộc Dương, nếu cậu không biết đường thì có thể bắt xe ôm đến đây.

Vân Thanh dịu dàng nói, nàng nghe nói Hạ Thiên muốn đi tìm mình, vì vậy mà cảm thấy rất vui, nàng tưởng rằng hắn sẽ tụ hợp với Kiều Tiểu Kiều mà vứt nàng trên chín tầng mây.

- À, tôi sẽ đến ngay.

Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ ánh mặt trời rất tốt, nếu là mùa hè sẽ rất nóng, nhưng bây giờ là mùa đông, phơi nắng rất thoải mái.

Hạ Thiên chuẩn bị bắt xe ôm đến quảng trường, hắn cũng hiểu xe ôm là gì, chẳng qua chỉ một chiếc taxi với phương tiện là xe máy.

Một chiếc xe dừng lại cách Hạ Thiên không xa, hắn đang định đi đến thì trong khách sạn chợt có một người phụ nữ hơn ba mươi chạy ra, sau đó nhanh chóng lên xe. Hạ Thiên không muốn giành giật với người phụ nữ này, vì hắn cảm thấy giành taxi với một người phụ nữ xấu là rất mất mặt.

Mà người phụ nữ xấu xí này lại dùng ánh mắt đắc ý nhìn Hạ Thiên, giống như đã chiếm được tiện nghi gì đó rất lớn, nàng nói với bác tài xe ôm một câu:

- Chạy đến quảng trường.

Hạ Thiên nghe nói như vậy thì cảm thấy rất vui, vì hắn sẽ không cần ngồi xe ôm, đã có người dẫn đường rồi.

Cứ như vậy mà Hạ Thiên đi theo chiếc xe ôm chạy đến quảng trường huyện Mộc Dương, quảng trường này dựng lên chưa lâu, không tính là quá lớn, nhưng đối với một huyện ngoại thành thì như vậy là quá đủ. Dù bây giờ là giữa trưa, là giờ mà rất nhiều người vừa dùng cơm trưa, trên quảng trường vẫn có rất nhiều người.

- Anh rể, anh rể.

Hạ Thiên còn chưa tìm được Vân Thanh thì Thạch Thuần đã phát hiện ra hắn, nàng dùng giọng trong trẻo hô lớn, hơn nữa còn liên tục vẫy tay với hắn.

Sau khi được Hạ Thiên chữa tốt căn bệnh từ nhỏ thì Thạch Thuần hoạt bát hơn rất nhiều, nàng giống như một cô gái rũ bỏ tất cả bệnh tất, hoạt bát hẳn lên. Lúc này nàng mặc quần áo khá thoải mái, dưới là quần jean và giày thể thao, trên là áo thun, cũng coi như phù hợp với tình huống vận động, bây giờ nàng cũng thật sự đang vận động, nàng đang thả diều vào mùa đông.

Tuy trời hôm nay không có gió mà trình độ thả diều của Thạch Thuần cũng không quá tốt, vì thế mà thả mãi nhưng diều không bay, nhưng nàng vẫn rất vui. Đối với một cô gái mà trước đây rất ít khi được ra ngoài chơi đùa thì thế này đã quá tốt, chơi thứ gì cũng không quan trọng.

- Chồng.

Vân Thanh đi đến trước mặt Hạ Thiên, nàng tự nhiên khoác tay hắn, nàng cũng không cùng chơi diều với Thạch Thuần, chẳng qua chỉ đứng xem mà thôi.

Hạ Thiên lúc này cũng phát hiện không phải chỉ có một mình Vân Thanh chơi đùa với Thạch Thuần, rõ ràng cả nhà Thạch gia đều được điều động. Thạch Trường Canh và Vân Tú Mai có mặt ở đây, thậm chí ngay cả Thạch Tiểu Hổ chồng của Vân Tú Mai, trước kia là lái xe cho Thạch Trường Canh cũng ở bên cạnh.

- Hạ Thiên, cậu đã đến rồi.

Thạch Trường Canh cũng nở nụ cười chào đón Hạ Thiên, hắn tất nhiên là cực kỳ cảm kích Hạ Thiên. Trước đó Hạ Thiên không những chữa tốt bệnh tình cho con gái hắn, hơn nữa còn kéo hắn ra từ trong tay ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Hắn biết nếu không có Hạ Thiên thì ủy ban kỷ luật căn bản sẽ không buông tay, lại càng không đạt thành hiệp nghị với hắn.

Thạch Tiểu Hổ và Vân Tú Mai cũng khách khí chào hỏi Hạ Thiên, Thạch Tiểu Hổ cũng sớm dược nghe nói, thật ra mình được thả ra cũng là vì công lao của Hạ Thiên. Thạch Trường Canh khi bàn điều kiện với người của ủy ban kỷ luật cũng nhắc đến Thạch Tiểu Hổ, đối với ủy ban kỷ luật thì cá lớn là Thạch Trường Canh còn tuột khỏi lưới, tất nhiên sẽ không cần giữ lại một con tôm tép như Thạch Tiểu Hổ, vì vậy mà Thạch Tiểu Hổ có được tự do.

- Cậu không cần ở cùng Tiểu Kiều sao?

Vân Thanh không nhịn được phải hỏi thăm Hạ Thiên, nàng cũng cảm thấy bất ngờ vì hắn đến với mình vào lúc này.

Hạ Thiên đang chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại và không khỏi lầm bầm:

- Quỷ keo kiệt này cuối cùng cũng không nhịn được phải tìm gặp mình.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 25
Lượt đọc 2229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.