Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miễn cưỡng đồng ý cùng dùng bữa cơm với chị.

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Ngô Hiểu Phương thật ra có cảm giác rất phức tạp với Vương Tiểu Nha, trong lòng nàng cũng có ý hận Vương Tiểu Nha, vì nàng biết chồng mình vì cứu tiểu cô nương nhà giàu này mà thiếu chút nữa đã chết, nàng cảm thấy nếu lúc đó chồng không cứu cô bé thì sẽ chẳng bị thương như vậy. Nhưng về phương diện khác, Ngô Hiểu Phương hiểu nghề của hôcngf mình là bảo vệ thân chủ, vào thời điểm mấu chốt phải quên mình phục vụ.

Sau khi Bàng Đại Binh gặp chuyện không may thì Vương Tiểu Nha thường xuyên đến thăm, điều này cũng làm cho Ngô Hiểu Phương cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì cố chủ cũng không tệ, hơn nữa Vương Tiểu Nha chỉ là một cô bé mười hai tuổi, Ngô Hiểu Phương cảm thấy mình khó thể trách cô bé. Khốn nổi nàng không tin Hạ Thiên thần y có thể cứu chữa cho Bàng Đại Binh, nàng không thể tin, nàng chỉ xem đây là ảo tưởng của một cô bé mà thôi.

- Hạ Thiên ca ca, mau cứu tỉnh chú Bàng.

Vương Tiểu Nha thúc giục, nàng có chút nóng vội.

Trước tiên Hạ Thiên bắt mạch dò xét tình huống thân thể của Bàng Đại Binh, sau đó hắn lấy ngân châm ra nhanh chóng đâm lên người đối phương. Ngô Hiểu Phương đứng ở bên cạnh thấy châm pháp thành thạo của Hạ Thiên thì trong lòng bùng lên chút hy vọng, cũng không coi hắn là người thường, cũng có thể cảm nhận được bản lĩnh thật sự của Hạ Thiên. Dù sao thi châm ở đây, chỉ sợ người bình thường khó thể làm được.

Ngoài cửa có hai tên vệ sĩ đang nhìn vào bên trong, còn có hai tên vệ sĩ đứng ở ngoài hành lang xa hơn, nhưng bọn họ đều an tâm về tình huống trong phòng bệnh, thực tế bọn họ cũng biết được vài chuyện về Hạ Thiên. Thật ra Hạ Thiên có rất nhiều tin đồn, tất nhiên nhiều nhất đều có liên quan đến năng lực đánh nhau hùng mạnh và bản lĩnh tán gái siêu hạng, còn y thuật, mọi người cũng biết được vài tin đồn, nghe đồn hắn được xưng là Hạ thần y, nghe nói chỉ cần không chết là có thể được hắn cứu sống. Nhưng dù sao đó cũng là tin đồn, bọn họ cũng chưa từng được thấy tận mắt.

Đám vệ sĩ này đều do Kiều Đông Hải sắp xếp, bọn họ cũng biết đối tượng mình phải bảo vệ chính là phụ nữ của Hạ Thiên. Kiều Đông Hải cũng đã nói rõ với bọn họ, để bọn họ không tiếc mạng bảo vệ cố chủ, nếu bọn họ chết thì Kiều Đông Hải đảm bảo cuộc sống của cả nhà bọn họ, nếu bị thương thì Kiều Đông Hải đảm bảo Hạ Thiên có thể chữa tốt. Dựa theo lời nói của Kiều Đông Hải, chỉ cần bọn họ còn có thể thở, như vậy Hạ Thiên có thể cứu sống.

Bây giờ bọn họ đang nghiệm chứng những lời nói của Kiều Đông Hải, nếu Hạ Thiên thật sự có y thuật thần kỳ như vậy, nếu Hạ Thiên có thể thật sự cứu tỉnh một người có thể nói là đã chết như Bàng Đại Binh, như vậy sau này bọn họ sẽ yên tâm hơn. Sau này chỉ cần bọn họ không chết như tên vệ sĩ kia, bọn họ sẽ có cơ hội được sống.

Thời gian giống như trôi qua rất chậm, dù là Vương Tiểu Nha hay Ngô Hiểu Phương hay đám vệ sĩ, thời gian Hạ Thiên chữa bệnh cho Bàng Đại Binh có thể nói là dài dằng dặc.

Mười phút sau Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng thi châm, sau đó hắn dùng một tay kéo thiết bị trợ thở trên mặt Bàng Đại Binh.

- Cậu làm gì vậy?

Ngô Hiểu Phương lắp bắp kinh hãi, nàng nghe nói nếu kéo thứ đó ra thì bệnh nhân sẽ chết.

Hạ Thiên không trả lời, nhưng một âm thanh khác lại là lời trả lời tốt nhất cho Ngô Hiểu Phương, một giọng nói suy yếu truyền vào trong tai của nàng:

- Tôi đang ở đâu đây?

Ngô Hiểu Phương nghe được âm thanh này mà không khỏi ngẩn ngơ, khoảnh khắc này nàng giống như đang nằm mơ, nàng đột nhiên bổ nhào đến bên giường, nàng nhìn Bàng Đại Binh, nước mắt không tự giác được phải chảy ra.

- Đại Binh, anh...Anh thật sự đã tỉnh rồi sao?

Ngô Hiểu Phương run rẩy hỏi, khoảnh khắc này nàng thật sự khó mà tin được.

- Hạ Thiên ca ca, anh thật lợi hại.

Vương Tiểu Nha cũng kích động.

- Anh luôn lợi hại như vậy.

Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn chụp lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Tiểu Nha:

- Đi theo anh, anh sẽ làm em mạnh hơn một chút, sau này sẽ không còn gặp nguy hiểm.

- Chú Bàng, dì Ngô, cháu đi trước.

Vương Tiểu Nha bắt chuyện với Bàng Đại Binh vừa tỉnh lại, sau đó nàng theo Hạ Thiên bỏ đi, còn Ngô Hiểu Phương lúc này đang ôm đầu Bàng Đại Binh mà khóc rống lên.

- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi đâu đây?

Khi ra cửa chính của bệnh viện thì Vương Tiểu Nha mở miệng hỏi, có lẽ vì nguyên nhân Bàng Đại Binh được cứu tỉnh nên bây giờ nàng hoạt bát khá nhiều.

- Đi đến chỗ Tiểu Kiều.

Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn hỏi một câu:

- Em có muốn trở thành một cao thủ đánh đấm lợi hại không?

- Đánh đấm lợi hại sao?

Vương Tiểu Nha chớp cặp mắt đẹp:

- Hạ Thiên ca ca, thật sự lợi hại sao? Có thể mạnh hơn kẻ lừa gạt Triệu Thanh Thanh không?

- Nhất định sẽ lợi hại hơn.

Hạ Thiên khẽ gật đầu.

- Thật vậy sao?

Vương Tiểu Nha thật sự vui sướng:

- Hạ Thiên ca ca, em muốn lợi hại hơn Triệu Thanh Thanh, sau đó em sẽ đánh chị ta.

- Không có vấn đề, anh sẽ làm em lợi hại hơn Triệu Thanh Thanh.

Hạ Thiên tin tưởng mười phần, vì sự an toàn của cô bạn gái nhỏ này, hắn quyết định phải thi triển nghịch thiên đệ tứ châm, như vậy mới coi như là đề phòng tốt nhất.

Hạ Thiên đang chuẩn bị đưa Vương Tiểu Nha đến Kiều gia, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại của hắn lại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn thấy một dãy số lạ, vì vậy mà không khỏi thầm nghĩ, có tên ngốc nào điện thoại đến uy hiếp hắn sao?

- Alo, ai vậy?

Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại.

- Là tôi.

Ấm thanh ở đầu dây bên kia dù không tính là thân thuộc với Hạ Thiên nhưng cũng không xa lạ gì:

- Tôi là Ninh Khiết.

- Là quỷ keo kiệt chị sao?

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:

- Này, đã từ Thanh Phong Sơn quay về chưa?

- Này, đừng gọi tôi là quỷ keo kiệt.

Ninh Khiết ở đầu dây bên kia có chút phẫn nộ:

- Còn nữa, không phải cậu đang nói nhảm sao? Đã hơn một tháng rồi, nếu còn chưa từ Thanh Phong Sơn quay về, cậu nghĩ rằng tôi thích ở lì nơi đó sao?

- À, tôi nghĩ rằng quỷ keo kiệt chị sẽ ở luôn trên núi.

Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn hỏi một câu:

- Chị điện thoại cho tôi làm gì?

- Trước đó tôi đã nói sẽ mời cậu một bữa cơm, trưa nay cậu có rãnh không?

Ninh Khiết có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng mở miệng:

- Bây giờ tôi đang ở thành phố Giang Hải, sợ rằng hai ngày nữa sẽ về thủ đô, thừa dịp có thời gian tôi mời cậu một bữa cơm.

- Điều này sao, tôi còn phải suy nghĩ.

Hạ Thiên dừng lại chừng hai giây, sua đó hắn tiếp tục nói:

- Được rồi, nể mặt quỷ keo kiệt chị xuất hầu bao mời cơm, tôi miễn cưỡng đồng ý, bây giờ tôi có việc, đến trưa cô cứ điện thoại lại.

Hạ Thiên cũng không chờ Ninh Khiết mở lời mà cúp ngay điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, quỷ keo kiệt kia hình như rất quan tâm đến mình, sao mình vừa về thành phố Giang Hải thì đối phương đã nhận được tin rồi?

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 2197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.