Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi chỉ động chân mà thôi.

Phiên bản Dịch · 1412 chữ

Hạ Thiên cũng không quen biết vài người trên du thuyền, nhưng chính thức gọi tên hắn thì chỉ có một, đó là Ôn Sĩ Luân. Vẻ mặt Ôn Sĩ Luân vốn rất lo lắng, sau khi thấy Hạ Thiên thì tinh thần chấn động, có vẻ hết sức mừng rỡ, đồng thời cũng thở dài một hơi.

- Anh tìm tôi làm gì vậy?

Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Ôn Sĩ Luân, hắn không có hứng thú với đàn ông.

- Cậu Hạ, không phải tôi tìm cậu, là công chúa Sama đã tìm cậu vài ngày nay rồi.

Ôn Sĩ Luân lộ ra nụ cười khổ, hắn cho rằng ngày hôm sau Hạ Thiên sẽ đến tìm công chúa Sama, nào ngờ một tuần mất biệt. Công chúa Sama lại cho rằng Ôn Sĩ Luân quen thuộc Hạ Thiên, vì vậy mới nhiều lần phái người đến tìm hắn.

Ôn Sĩ Luân cảm thấy có mối quan hệ như vậy với công chúa Sama thì rất tốt, nhưng khi hắn căn bản không tìm ra Hạ Thiên thì biết chẳng tốt đẹp gì. Nếu hắn chọc công chúa Sama nổi giận, như vậy sẽ bị ném vào biển cả cho cá mập ăn.

- Này, anh nói rõ cho cô ấy biết, đợi đến khi cô ấy học được tiếng Trung rồi hãy đến tìm tôi, tôi nghe chẳng hiểu cô ta nói gì, nếu ở cùng nhau cũng chẳng biết làm gì.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Ôn Sĩ Luân.

Ôn Sĩ Luân đáng thương chưa kịp vui mừng được hai phút thì lại buồn bực, lời này sao có thể nói với công chúa Sama cho được?

Ôn Sĩ Luân cũng không nghĩ ra, trước đó không phải Hạ Thiên muốn công chúa Sama sao? Hơn nữa hai bên còn hôn nhau, nụ hôn đầu đời của công chúa Sama bị Hạ Thiên cướp đi, coi như cưa đứt nàng. Nếu là người đàn ông khác mà tán được cô công chúa xinh đẹp này sẽ hận không thể ở cùng một chỗ với nàng, nhưng Hạ Thiên một tuần lễ không quan tâm, chẳng lẽ đây là chiêu lạt mềm buộc chặt?

Ôn Sĩ Luân nghĩ vậy mà không khỏi cảm khái, hèn gì tiểu tử kia có thể tán đổ công chúa Sama, xem ra kỹ thuật tán gái quá cao.

Đáng tiếc là Ôn Sĩ Luân lại hiểu lầm Hạ Thiên, Hạ Thiên thật sự không chơi chiêu lạt mềm buộc chặt gì cả, bây giờ hắn không có quá nhiều hứng thú với công chúa Sama, chẳng qua cũng vì Ngải Vi Nhi và Isabella đều có mặt trên thuyền. Có hai cô vợ xinh đẹp này thì hắn không cần phải liên hệ với công chúa Sama làm gì cho mệt, tất nhiên hắn cũng không có lực hấp dẫn lớn như vậy.

Hạ Thiên lại đi ra boong thuyền, nhưng bây giờ là buổi sáng, boong thuyền có bảy tám người, rõ ràng đây là những người thích ngắm biển.

- Ban ngày xem ra càng đẹp.

Hạ Thiên thì thào nói, xem ra cần phải đưa thần tiên tỷ tỷ ra biển chơi đùa, trước nay nàng chưa từng kể cho hắn về chuyện biển cả, rõ ràng là chưa được ngắm biển bao giờ.

- Tôi biết rõ cậu là ai.

Sau lưng vang lên một âm thanh, hơn nữa Hạ Thiên lại nghe và hiểu được.

Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy tên đàn ông người Hoa hôm trước cùng đánh bạc và người đẹp ngực lớn mặc bikini. Lúc này cô nàng còn ở bên cạnh tên đàn ông kia và không mặc bikini, nguyên nhân rất đơn giản, boong thuyền này gió lớn, nhiệt độ không cao, mặc bikini thì làm mồi cho lạnh.

Nhưng Hạ Thiên cũng không có hứng thú với người này, hắn cũng không có hứng thú với người đẹp bikini kia, vì vậy hắn vẫn quay đầu về phía trước, mặc kệ tên đàn ông người Hoa.

- Cậu có biết khi vừa lên thuyền, thư ký của tôi trong nước vẫn luôn gom những tin tức quan trọng để gửi đến cho tôi, nhưng khi đó tôi mắc tham gia đánh bài, cũng không có hứng thú xem qua bản tin.

Tên đàn ông người Hoa tiếp tục nói:

- Nhưng sáng hôm sau tôi đã đọc qua, cậu biết tôi thấy trên bản tin là ai không?

- Đừng làm phiền tôi.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông người Hoa.

- Cậu là Hạ Thiên phải không? Cậu giết người ở Canada, sau đó chạy sang Mỹ, muốn dùng du thuyền này để về nước, đúng không?

Tên đàn ông vẫn tiếp tục:

- Nể mặt đều là đồng bào, tôi không tiết lộ thân phận của cậu, nhưng cậu phải giúp tôi làm một chuyện.

- Thằng ngu.

Hạ Thiên không quay đầu lại, hắn vẫn lo ngắm cảnh biển.

- Tôi khuyên cậu nên biết hợp tác một chút, nếu không tôi sẽ bộc lộ thân phận của cậu cho hoàng tử Bizi, cậu cũng đừng hòng ở lại trên du thuyền này, cậu cũng đừng hòng theo đuổi công chúa Sama.

Trong giọng nói của tên đàn ông người Hoa rõ ràng có hương vị uy hiếp:

- Tuy chúng ta cùng là đồng bào, nhưng vài ngày qua tôi thua quá thảm, cậu rất may mắn, nhất định có thể thắng tiền đem về, vì vậy tôi chỉ cần thắng một trăm triệu đô la là được.

- Thằng ngu ông muốn uy hiếp tôi sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn tên đàn ông người Hoa, đến bây giờ hắn còn chưa đánh người vì tâm tính là rất tốt, cuối cùng hắn cũng thuận lợi biến Ngải Vi Nhi thành vợ, hơn nữa còn làm việc bảy ngày tám đêm, vì thế mà tâm sinh lý đều được thỏa mãn, vì thế mà trở nên kiên nhẫn hơn.

- Đúng vậy, tôi uy hiếp cậu.

Tên đàn ông người Hoa hừ nhẹ một tiếng:

- Cậu không cần quan tâm nơi đây có người, bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung, cậu cũng đừng hy vọng có ai đó giúp được cậu.

- Này, thằng ngu, muốn xuống bơi lội không?

Hạ Thiên xoay người nhìn chằm chằm vào tên đàn ông người Hoa.

- Hạ Thiên, cậu nên khách khí với tôi một chút, cậu giúp tôi kiếm tiền, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, chúng ta cùng bình an vô sự. Nếu không, tôi cùng lắm thì mất đi chút tiền, mà cậu thì ngồi chồm hổm trong nhà giam. Đừng tưởng rằng nơi đây là trên biển, chỉ cần hoàng tử Bizi báo cảnh sát, sẽ có người đến bắt cậu ngay.

Tên đàn ông người Hoa dùng ánh mắt căm tức nhìn Ht, hương vị uy hiếp ngày càng rõ.

- Ông tên gì?

Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên đối phương.

- Tôi là Trì Nhân Phong, có biệt hiệu là "Gió Ăn Thịt Người".

Tên đàn ông người Hoa nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi chậm rãi nói:

- Nếu cậu không hợp tác, đừng trách tôi độc ác.

- Quái lạ, người như ông phải có một chữ ngu vào trong tên mới đúng.

Hạ Thiên ra vẻ bừng tỉnh, sau đó hắn đứng lên:

- Này, ngu ngốc, ông muốn tự nhảy xuống biển bơi, hay muốn tôi ném xuống cho cá ăn?

- Mày uy hiếp tao sao?

Trì Nhân Phong cười lạnh:

- Đừng quên bên cạnh tao có rất nhiều người, mày dám ra tay thì tự tìm đường chết.

- Tôi không ra tay.

Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn tung đá:

- Tôi chỉ ra chân.

Trì Nhân Phong không đề phòng, hắn không ngờ Hạ Thiên đám đánh mình, tất nhiên dù hắn có đề phòng cũng chẳng được gì. Hạ Thiên muốn đánh ai thì khó thể né tránh, vì vậy một đá của hắn trúng ngay người Trì Nhân Phong.

- Á...

Vài tiếng hô kinh hoàng vang lên, Trì Nhân Phong bay khỏi boong tàu rơi xuống biển.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 2734

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.