Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi chơi một mình.

Phiên bản Dịch · 1379 chữ

Cặp mắt đẹp của công chúa Sama chợt xoay chuyển, Hạ Thiên đột nhiên tập kích đã nằm ngoài dự đoán của nàng. Phải biết rằng trước đó dù nàng chủ động hôn Hạ Thiên hai lần nhưng đó chỉ là hôn má, bây giờ là hôn môi, là lần đầu tiên trong đời nàng, hương vị của nó là hoàn toàn khác biệt, vì vậy làm nàng đỏ mặt tía tai, cũng không biết phải làm sao.

Cũng may Hạ Thiên nhanh chóng buông lỏng công chúa Sama ra, hắn bế nàng lên, đồng thời nói:

- Chỗ này chẳng có gì gì vui, chúng ta đổi chỗ khác chơi đùa nhé?

Công chúa Sama có chút chóng mặt, nàng có chút mơ hồ, gương mặt đỏ hồng, rất kiều diễm.

Ôn Sĩ Luân tiếp tục làm phiên dịch cho Hạ Thiên, nhưng nghe hắn nói như vậy thì hoàng tử Bizi chợt có phản ứng, người này tranh thủ nói một câu, mà công chúa Sama cũng nói một câu.

- Cậu Hạ, hoàng tử Bizi nói bây giờ đã muộn, anh ta và công chúa Sama sẽ phải đi cầu nguyện, vì vậy công chúa Sama sẽ không thể theo cậu ra ngoài chơi được, anh ấy hy vọng cậu đến tìm cô ấy sau hừng đông.

Ôn Sĩ Luân nói với Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không thật sự tin tưởng lý do này. Hắn cảm thấy hoàng tử Bizi lo lắng công chúa Sama sẽ bị Hạ Thiên đưa đến một gian phòng nào đó và cho lên thớt, vì vậy mới không muốn cho công chúa đi theo Hạ Thiên mà thôi.

Khi thấy Hạ Thiên có chút mất vui thì Ôn Sĩ Luân khuyên một câu:

- Cậu Hạ, thật ra cậu không cần gấp gáp, thời gian còn dài, tốc độ du thuyền cũng không nhanh, ít nhất cũng phải lênh đênh trên biển một tháng. Có câu nói không nên ăn đậu hủ nóng, công chúa Sama bây giờ rõ ràng có cảm tình với cậu, nếu cậu làm việc quá nhanh, sợ rằng sẽ phản ngược...

- Nóng vội không cua được gái.

Hạ Thiên lười biếng uốn nắn một câu, sau đó hắn ngáp dài:

- Thật sự là nhàm chán, tôi lại phải đi chơi một mình.

Hạ Thiên bây giờ cũng không quá vội vã nhưng lại rất nhàm chán, hắn muốn mang công chúa Sama đi chơi, cũng chẳng phải là lên giường, ra ngoài bong ngắm cảnh cũng tốt.

Nếu công chúa Sama không thể đi thì Hạ Thiên cũng nên đi một mình, vì vậy hắn nói xong câu đó và biến mất trước mặt mọi người.

- Anh ấy đi đâu rồi?

Công chúa Sama chợt phát hiện Hạ Thiên biến mất thì không khỏi ngẩn ngơ, nàng dùng giọng lo lắng hỏi.

Ôn Sĩ Luân vội vàng giải thích:

- Cậu ấy cảm thấy nhàm chán nên ra ngoài đi dạo rồi.

- Ôi trời, quên mất, anh ta tên gì?

Công chúa Sama đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nàng vội vàng hỏi thăm Ôn Sĩ Luân:

- Anh biết không?

- Cậu ấy tên là...

Ôn Sĩ Luân định nói ra tên của Hạ Thiên, nhưng hắn đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sau đó hắn nở nụ cười có chút xấu hổ:

- Thật xin lỗi, công chúa Sama, tôi không biết tên của cậu ta, ngày hôm qua chúng tôi vô tình gặp mặt trên máy bay, cũng quên hỏi thăm tình huống của cậu ấy.

Ôn Sĩ Luân dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Nhưng cô yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ đến tìm chị.

- Sama, yên tâm đi, hắn còn ở trên thuyền, sẽ không đi đâu cả, chúng ta trước tiên về phòng khách, em đi nghỉ trước.

Hoàng tử Bizi mở miệng nói.

Công chúa Sama khẽ gật đầu, nàng cũng không nói thêm điều gì mà đi theo hoàng tử Bizi, lúc này Ôn Sĩ Luân cũng khẽ thở ra.

Ôn Sĩ Luân là người thông minh, Hạ Thiên cho hắn cảm giác rất thần bí, vùa rồi thiếu chút nữa hắn đã nói ra tên của Hạ Thiên, nhưng hắn đột nhiên nhớ đến sự kiện trên máy bay. Khi đó Hạ Thiên biểu hiện ra năng lực thần ky, phát hiện độc dược, tìm được bom, còn có cô vợ xinh đẹp tóc vàng là tiếp viên hàng không, còn tự xưng là cảnh sát. Ôn Sĩ Luân là người từng trải, trực giác nói cho hắn biết nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia không phải là cảnh sát tầm thường, có thể là đặc công.

Vì ý nghĩ như vậy mà Ôn Sĩ Luân liên tưởng đến vấn đề Hạ Thiên có phải là đặc công hay không? Hạ Thiên ở trên con thuyền này, có phải đang chấp hành nhiệm vụ gì đó? Nếu thật sự là như vậy thì Hạ Thiên rất có thể sẽ không dùng tên thật, nếu bây giờ hắn khai báo ra tên của Hạ Thiên, sợ rằng sẽ làm hại đối phương.

Ôn Sĩ Luân dù sao cũng là một kẻ có chút tinh thần yêu nước, hắn cũng không biết Hạ Thiên là tội phạm bị truy nã, chỉ cho rằng Hạ Thiên là đặc công, vì vậy muốn giúp Hạ Thiên che giấu.

Có thể nói suy luận của Ôn Sĩ Luân là cơ bản chính xác, với thân phận của Hạ Thiên bây giờ trong Ám tổ thì thật sự là một đặc công, nhưng hắn lên du thuyền cũng chẳng vì chấp hành nhiệm vụ, chỉ là muốn về nước mà thôi.

Lúc này Hạ Thiên đang đứng trên bong thuyền, vì bây giờ là đêm khuya, bốn phía đều tối đen như mực nên lúc này chẳng còn ai ra ngắm cảnh, không gian rất trống.

Nhưng với thị lực của hạ thiên thì hắn vẫn có thể thấy được vài phần, trước đây hắn chưa từng được nhìn biển.

- Biển có vẻ khá đẹp, rất đồ sộ.

Hạ Thiên lầm bầm:

- Không biết thần tiên tỷ tỷ đã được xem qua chưa? Nếu chưa thì sau này mình sẽ đưa chị ấy đi xem.

Hạ Thiên nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ mà cảm thấy có chút buồn bực, chiếc thuyền này đi trên biển cả tháng, điều này cũng có nghĩa là một tháng sau hắn mới quay về, không biết có kịp thời điểm mua Thanh Phong Sơn hay không.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn quyết định điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, nhưng khi lấy ra hắn mới phát hiện trên du thuyền căn bản chả có tín hiệu gì.

- Con thuyền trời ơi, không có sóng điện thoại.

Hạ Thiên bất mãn thầm nói.

Du thuyền công chúa Sama xa hoa mà bị Hạ Thiên gọi là trời ơi, điều này cũng có chút vô tội. Thật ra ở trên biển không có tín hiệu điện thoại chỉ là bình thường, nếu ở gần bờ thì có thể còn sóng, nhưng bây giờ đã chạy đi vài giờ, rời xa lục địa, không có tín hiệu là lẽ thường.

Hạ Thiên rất khó hiểu, xem ra sau này không nên tùy tiện rời khỏi nhà, bây giờ muốn điện thoại cho vợ cũng không được, đúng là nhàm chán.

- Thôi thì đi ngủ vậy.

Hạ Thiên thì thào nói, hắn ra bong thuyền cũng có nguyên nhân, tuy du thuyền có rất nhiều phòng nhưng chẳng có cái nào thuộc về hắn, vì vậy hắn quyết định ngủ ngoài này.

Đúng lúc này cổ tay trái của Hạ Thiên chợt rung lên, hắn lập tức nhớ đến một vấn đề và vui mừng trở lại. Hắn nâng tay trái và phát hiện chiếc đồng hồ điện thoại mà Ám tổ cung cấp, Mị Nhi cũng không gạt hắn, dù là nơi nào cũng có thể dùng điện thoại để liên lạc.

Tất nhiên người liên lạc với Hạ Thiên thông qua đồng hồ chẳng phải là Mị Nhi, đó là Mộc Hàm vừa tách ra vài ngày trước.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 2717

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.