Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu tiên là bà nội, sau là bà ngoại.

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

- Ông không thấy chị ấy có mặt ở đây sao?

Hạ Thiên có chút mất hứng:

- Nhanh nói các người là ai, nếu không tôi sẽ đuổi đi.

- Cậu nói chuyện thế nào vậy?

Người đàn ông trẻ tuổi dùng giọng bất mãn nói.

- Tiểu Uy, đừng nói lung tung.

Người đàn ông già lão chợt quát lên, lão nhìn Hạ Thiên, giọng điểu rất bình hòa:

- Tiểu tử, cậu là bạn trai của Vân Thanh sao? Tôi là Đàm Học Vũ, là bác trai của Vân Thanh, đây là Đàm Uy con tôi, là em họ của Vân Thanh, chúng ta đều là người nhà.

- Phải không?

Hạ Thiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, không nghe chị Vân Thanh nói mình có cha, sao có bác trai?

- Tiểu tử, không biết cậu xưng hô thế nào?

Đàm Học Vũ cười ẩn giấu nói.

- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Hạ Thiên trả lời, ông lão này xem như khách khí, vì vậy hắn nói ra tên mình rồi bổ sung một câu:

- Tôi không phải là bạn trai của chị Vân Thanh, tôi là chồng của chị ấy.

- Sao?

Đàm Học Vũ có chút hứng thú:

- Các người đã kết hôn rồi à?

- Còn chưa, chưa quá nhanh như vậy.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

Đàm Học Vũ khẽ vuốt cằm:

- Vậy trước tiên chúc mừng cậu.

Đàm Học Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi:

- Tôi nghe nói Vân Thanh đã trở lại, bây giờ cô ấy không có trong nhà sao?

- Chị ấy đi tắm, các người ra ngoài chờ đi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Vậy cũng được, chúng tôi ở bên ngoài chờ một chút.

Đàm Học Vũ khẽ gật đầu, lão đang định xoay người thì một âm thanh chợt truyền vào tai:

- Cút.

- Chị Vân Thanh, chị tắm xong rồi à?

Hạ Thiên lách mình đi vào, hắn đến bên cạnh Vân Thanh.

Lúc này tóc Vân Thanh khá ướt, quần áo trên người vẫn là bình thường, vẫn là một bộ quần áo cực kỳ bảo thủ. Nhưng lúc này gương mặt nàng hơi đỏ, cặp mắt xếch xinh đẹp lại lóe lên lửa giận, rõ ràng lửa giận không dành cho Hạ Thiên, danh cho hai cha con Đàm Học Vũ và Đàm Uy.

Đàm Học Vũ xoay người nhì Vân Thanh rồi thở dài:

- Vân Thanh, bác biết cháu rất hận chúng ta, nhưng... ....

- Tôi nói các người cút đi, không nghe thấy sao?

Vân Thanh tức giận quát:

- Chỗ này không chào đón các người.

- Này, cô có ý gì vậy, cha tôi tự mình đến tìm cô, cô không chào đón cũng chẳng sao, nhưng có người nói như cô sao?

Đàm Uy rất bất mãn.

- Chị Vân Thanh, có muốn tôi giúp một tay đuổi bọn họ ra ngoài không?

Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi:

- Thật ra tôi vừa đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ nói mình là bác trai và em họ của chị, vì vậy tôi mới không ra tay.

- Tôi không có bác trai, không có em họ.

Vân Thanh lạnh lùng nói:

- Hạ Thiên, nếu bọn họ không đi, cậu đẩy bọn họ ra.

- Được rồi, chị Vân Thanh.

Hạ Thiên lên tiếng, sau đó hắn nhìn Đàm Học Vũ và Đàm Uy:

- Này, hai người nghe rõ chưa? Các người nên tự mình đi, đừng để tôi ném các người ra ngoài.

- Cha, chúng ta đi thôi, nếu chị ta không nghĩ mình họ Đàm, chúng ta cũng không cưỡng cầu.

Đàm Uy tức giận nói.

Đàm Học Vũ nhìn Vân Thanh rồi thở dài:

- Được rồi, chúng tôi lập tức đi ngay, nhưng trước khi đi vẫn phải nói một câu, bà nội của cô đã lớn tuổi, cuộc sống sau này cũng không còn dài, bà rất muốn thấy cháu gái. Nếu có thể, tôi hy vọng cháu đến gặp mặt, như vậy bà ra đi cũng an tâm hơn.

- Cút.

Vân Thanh chỉ nói một câu như vậy.

Đàm Học Vũ lắc đầu thở dài, sau đó xoay người đi rất bất đắc dĩ. Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, Vân Thanh đột nhiên nhào vào lòng Hạ Thiên, nàng khóc ồ lên.

- Chị Vân Thanh, chị đừng khóc, bây giờ tôi sẽ đuổi theo đánh hai kẻ kia.

Hạ Thiên vội vàng an ủi Vân Thanh.

- Không, không cần tìm bọn họ.

Vân Thanh ngửa đầu nhìn Hạ Thiên:

- Tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với bọn họ, nghe tôi một lần, được không?

- Được rồi.

Hạ Thiên gật đầu:

- Nhưng, chị Vân Thanh, chị cũng đừng khóc nữa.

- Ừ.

Vân Thanh khẽ lên tiếng, nàng dựa vào lòng Hạ Thiên, dân dần ngừng khóc. Nhưng nàng vẫn cứ ôm lấy Hạ Thiên không rời.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, bầu không khí có chút kiều diễm. Hạ Thiên nhìn cặp môi đỏ mọng của Vân Thanh, hắn đanh nghĩ xem có hôn xuống hay không.

- Chị Thanh.

Một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí, Vân Chí Quang xuất hiện ngoài cửa, khi thấy hai người bên trong đang ôm nhau thì hắn có chút xấu hổ. Một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Điều này, chị Thanh, anh rể, cơm chín rồi, cha bảo em đến mời hai anh chị.

- Tiểu Quang, em đi trước, chúng tôi sẽ đến ngay.

Vân Thanh lên tiếng, sau đó nàng rời khỏi lòng Hạ Thiên:

- Chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt.

Một phút sau Vân Thanh đã quay lại, sau đó nàng kéo tay Hạ Thiên đi ra ngoài.

Nhà cậu Vân Thanh cách đây không xa, nói chung khoảng hai trăm mét, là một tòa nhà hai lầu nhưng hơi nhỏ, người trong nhà cũng không nhiều, chỉ có cậu mợ Vân Thanh, Vân Chí Quang, vợ Vân Chí Quang và một đứa bé ba tháng tuổi.

Vợ Vân Chí Quang không lớn lắm, chỉ vừa đúng hai mươi, bộ dạng xinh xắn, có lẽ vì như vậy mà nàng mới có thể làm cho một Vân Chí Quang ăn chơi lêu lổng quay về một lòng nuôi gia đình.

Bữa tối rất phong phú, cả nhà cậu Vân Thanh rất nhiệt tình với Hạ Thiên, Vân Ba liên tục gắp rau cho Hạ Thiên. Tất nhiên điều làm cho Hạ Thiên thỏa mãn nhất chính là món thịt chó, nghe nói đây là Vân Chí Quang cố ý chuẩn bị cho Hạ Thiên, vì hắn nghe Hạ Thiên khen thịt chó ăn ngon.

Sau khi kết thúc bữa tối thì mọi người đến ngồi trước ti vi, bầu không khí rất hòa hợp, sau đó Vân Ba hỏi một câu:

- Tiểu Thanh, cháu có đến thăm bà ngoại không?

- Cháu không có bà ngoại.

Vẻ mặt Vân Thanh lập tức biến đổi.

Vân Ba thở dài muốn nói lại thôi.

- Cậu, cháu mệt rồi, cháu về trước.

Vân Thanh nói xong thì đứng lên kéo Hạ Thiên vội vàng bỏ đi.

Sau lưng truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Vân Ba.

Hạ Thiên có chút buồn bực, vì sao tối nay có người muốn Vân Thanh đến thăm bà nội, sau đó lại là bà ngoại? Kỳ quái là chị Vân Thanh không thích cả hai bà, giống như cả hai có thù oán gì với nàng.

- Có phải cậu có rất nhiều nghi vấn không?

Về đến nhà Vân Thanh đóng cửa chính, nàng kéo Hạ Thiên vào phòng ngủ rồi khẽ hỏi.

- Có một chút.

Hạ Thiên khẽ gật đầu.

- Tôi không phải không muốn nói cho cậu biết, tôi chẳng qua chỉ không muốn nhớ lại những chuyện cũ, vì vậy cậu cũng đừng hỏi tôi.

Vân Thanh nói rất nhỏ.

- Chị Vân Thanh, tôi sẽ không hỏi.

Hạ Thiên chăm chú nói:

- Thật ra tôi chẳng quan tâm đến bà nội, bà ngoại, bác trai hay cậu của chị, tôi chỉ quan tâm đến chị thôi.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 26
Lượt đọc 2292

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.