Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả nhiên có gian tình.

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Trương Đan rất tán thành câu nói của Ninh Khiết, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng bạn mình. Bây giờ miệng lưỡi của Ninh Khiết đã rất lợi hại, mắng người cũng rất hay.

Hai người bọn họ rất quen thuộc Đổng Yến, phải biết rằng trước kia Đổng Yến có gương mặt xấu như quỷ, dáng người không ra gì. Bây giờ Đổng Yến đã biến dạng, nếu không phải nàng cùng đi với tên đàn ông kia, hơn nữa bộ dạng còn có chút tương tự thì Trương Đan thật sự không dám nghĩ người này là Đổng Yến. Nàng từng nghe nói Đổng Yến qua Hàn Quốc sửa sắc đẹp, nhưng không ngờ đối phương lại "dao kéo" toàn diện như vậy.

- Cô nói gì?

Đổng Yến dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Ninh Khiết:

- Cô là ai, tôi không biết cô, muốn gây chuyện sao?

- Tôi là Ninh Khiết.

Ninh Khiết thản nhiên nói.

- Cô nói cô là ai?

Khoảnh khắc này Đổng Yến bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình.

- Xem ra tai không được tốt lắm.

Ninh Khiết châm chọc:

- Cô đừng nói khi phẫu thuật thẫm mỹ thì cắt luôn cả tai rồi đấy nhé? Nếu như vậy thì tôi nói lại, tôi là Ninh Khiết, là bạn học của cô, Ninh Khiết, bây giờ rõ chưa?

- Cô, cô thật sư là Ninh Khiết sao?

Đổng Yến nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc lâu mà cảm thấy khó thể tin được, hơn nữa trong giọng nói còn có vẻ cực kỳ ghen ghét. Nàng cảm thấy Ninh Khiết năm xưa là người phụ nữ xấu nhất lớp, nhưng bây giờ Ninh Khiết lại quá đẹp, có thể so sánh với những ngôi sao trên tivi, điều này đúng là quá khó tưởng.

- Đổng Yến, hình như cô ta thật sự là Ninh Khiết.

Lúc này tên đàn ông cũng nói một câu, thật ra bọn họ chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện ra Ninh Khiết. Dù sao thì tướng mạo của nàng vẫn không thay đổi, trên mặt thiếu cặp kính mà thôi, tuy làn da cũng đẹp hơn nhưng vẫn là gương mặt trước kia.

- Tôi có phải là Ninh Khiết hay không cũng chẳng liên quan đến các người. Đổng Yến, tôi và Trương Đan đang dùng cơm, tôi hy vọng không có ai đến quấy rối, các người ăn xong rồi thì cứ tự nhiên đi trước.

Ninh Khiết thản nhiên nói, nàng thật ra cũng không quá ác cảm với Đổng Yến, nàng thấy so sánh thì Đổng Yến đáng giận hơn, tất nhiên nàng cũng không có cảm tình gì với đối phương.

Đáng tiếc là lời nói của Ninh Khiết cũng không thể đuổi được Đổng Yến, nàng vốn nghĩ đến trước mặt Trương Đan khoe khoang vẻ đẹp, nào ngờ bị Ninh Khiết đả kích. Đổng Yến đã tự cho là mình rất đẹp, bây giờ nàng so sánh mình với Ninh Khiết thì cảm thấy một trời một vực, vì vậy nàng thẹn quá hóa giận rống lên với Ninh Khiết:

- Ninh Khiết cô nói gì? Tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Cô không đi sao? Cô có tư cách gì nói với tôi như vậy?

- Đổng Yến, sợ rằng lại để cô thất vọng rồi, đừng tưởng rằng ai cũng thích đi phẫu thuật thẫm mĩ như cô, cô đi Hàn Quốc để quay về mà cha mẹ nhận không ra, nhưng tôi không thích như vậy.

Ninh Khiết muốn xả giận cho Trương Đan, tất nhiên nàng sẽ không khách khí với đối phương.

Trương Đan ở bên cạnh cũng bồi thêm:

- Đổng Yến, Ninh Khiết cũng không giống với cô, bạn ấy tìm được thần y chữa bệnh. Cô cho rằng ai cũng đi phẫu thuật như cô sao? Ninh Khiết trời sinh đã đẹp, cô kém xa.

- Thối lắm, bộ dạng trước kia và bây giờ khác hẳn nhau, không phẫu thuật sao?

Đổng Yến cười lạnh nói:

- Còn thần y gì? Lừa gạt nhau sao? Tôi không tin có thần y này, có thể chữa tốt chân dài chân ngắn, tôi nghĩ là đi nối xương.

- Tin hay không tùy cô, tôi cũng không yêu cầu cô phải tin.

Ninh Khiết lơ đễnh nói.

- Chính mình lạc hậu còn ở đây làm càn.

Trương Đan có chút khinh bỉ:

- Toi thấy cô ở Hàn Quốc mà ngu như heo rồi, chẳng lẽ cô không biết dạo này ở thủ đô có một thần y sao? Người ta rất lợi hai.

- Thần y? Tôi thấy đó là thần côn thì đúng hơn.

Đổng Yến cười lạnh một tiếng:

- Trương Đan, cô đừng gạt người, nếu có bản lĩnh thì kéo thần y đến xem, tôi cũng không tin có thần y.

- Người ta có thân phận gì? Cô muốn gặp là gặp sao?

Trương Đan có chút bất mãn, nàng nhìn Đổng Yến:

- Đủ rồi, chúng tôi đang dùng cơm, cô đến làm càn làm gì? Tôi thấy cô rõ ràng đang ghen ghét với vẻ đẹp của Ninh Khiết.

- Tôi ghen ghét cô ta sao?

Đổng Yến nói bằng vẻ mặt khinh thường:

- Chẳng phải cũng là phẫu thuật sao? Tôi có nhiều tiền, sau này còn đẹp hơn nhiều.

- Trương Đan, đừng quan tâm đến cô ta.

Ninh Khiết nhíu mày:

- Cô ấy nghĩ tôi phẫu thuật, cứ để mặc đi, cô ta thích nghĩ sao cũng được.

- Ờ, không so đo với tiểu nhân.

Trương Đan gật đầu.

- Cô nói ai là tiểu nhân?

Đổng Yến nổi giận:

- Ninh Khiết, cô bảo mình không phẫu thuật sao? Tên trị bệnh cho cô ở đâu? Nếu có thể tìm hắn đến đối chất, tôi sẽ tin cô.

- Xin lỗi không cần.

Ninh Khiết dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Cô chỉ cần đồng ý sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và Trương Đan là được.

- Được, nếu các người có thể gọi tên thần y kia đến để chứng minh không phẫu thuật, sau này khi thấy các người tôi sẽ tự đi chỗ khác.

Đổng Yến cười lạnh một tiếng:

- Nếu cô không thể chứng mình thì sau này thấy tôi phải cút đi ngay.

- Được rồi, cô quay đầu lại đi, cô có thể thấy tên thần y kia.

Vẻ mặt Ninh Khiết có chút cổ quái, hôm nay đúng là trùng hợp, không chỉ đụng mặt Đổng Yến ở nơi đây, hơn nữa còn gặp cả Hạ Thiên.

Đổng Yến quay đầu lại nhìn, trong mắt lập tức có cái nhìn ghen ghét, vì nàng thấy hai người đẹp, đại mỹ nữ dù nói về dáng người hay khí chất cũng là hoàn mỹ, còn cao hơn Ninh Khiết một bậc. Còn tiểu mỹ nhân tuy không có dáng người quá đẹp nhưng gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Điều duy nhất làm Đổng Yến có chút tự tôn chính là hai người đẹp kia cùng dán lên người một tên đàn ông, mà tên đàn ông này cũng không đẹp trai bằng đàn ông của nàng.

- Này, Hạ Thiên.

Ninh Khiết hô một câu, nàng không gọi không được, vì nàng thấy Hạ Thiên sắp đi ra.

Hạ Thiên cuối cùng cũng quay đầu nhìn, sau đó hắn phát hiện ra Ninh Khiết thì rất kinh ngạc:

- Quỷ sứ, chị sao lại ở đây?

Ninh Khiết lập tức buồn bực, tên khốn kia quá ghê tởm, dám gọi nàng là quỷ sứ, nàng không tức giận sao?

Đổng Yến nhìn Hạ Thiên rồi hỏi:

- Cậu là vị thần y đã chữa bệnh cho Ninh Khiết sao?

Hạ Thiên khẽ ồ lên một tiếng, hắn buông Diệp Mộng Oánh rồi lóe người đến trước mặt Ninh Khiết. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng vài lượt, sau đó đột nhiên giữ lấy cổ tay nàng.

Ninh Khiết cảm thấy Hạ Thiên đưa tay đên, nàng vô thức muốn tránh, nhưng nàng không thể nào làm được, nàng bị hắn giữ chặt tay, vì vậy có chút bất an. Nàng căng thẳng hỏi:

- Cậu làm gì?

- Căng thẳng làm gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Ninh Khiết:

- Đụng tay mà thôi, người chị có thứ gì tôi chưa sờ?

Ninh Khiết lập tức sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, người này sao đáng giận như vậy? Hắn không biết nói lời dễ nghe hơn sao?

Trương Đan ở bên cạnh nghe thấy câu nói này thì hai mắt tỏa sáng, quả nhiên có gian tình.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 30
Lượt đọc 2347

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.