Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Thanh Thanh hung hãn.

Phiên bản Dịch · 2301 chữ

- Tôi đụng ngã anh ta hồi nào? Rõ ràng chính anh ta say rượu và ngã xuống, hơn nữa tôi từ trong nhà vệ sinh nữ đi ra, đúng lúc anh ta gục ở đây, chẳng lẽ anh ta muốn vào nhà vệ sinh nữ sao?

Tôn Hinh Hinh tức giận phản bác, nàng mười sáu tuổi rời khỏi thôn lưu lạc vào thành phố, cũng coi như người có kiến thức rộng rãi. Lúc này tên mập không che dấu ánh mắt dâm dục khi nhìn mình, điều này nàng chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, tất nhiên nàng cũng biết, nếu theo tên mập kia vào phòng tiếp rượu thì sau đó sẽ phát sinh việc gì, điều này không cần nghĩ cũng biết.

Trước kia Tôn Hinh Hinh gặp những sự việc thế này sẽ cố gắng trốn tránh, vừa rồi nàng cũng có thể nhanh chóng bỏ đi, nhưng từ sau buổi tối hôm qua đập phá ở Đêm Giai Nhân thì tâm tình cũng sinh biến hóa. Nàng cảm thấy mình không thể luôn nhường nhịn, tất nhiên quan trọng nhất là Hạ Thiên đang ở đây, nàng không có gì phải sợ.

- Người đẹp, em nói vậy rõ ràng là vô lý, lời nói của anh đầu bóng anh đây luôn đúng, nếu em nể mặt thì sau này chúng ta gặp mặt sẽ tốt hơn, nói cách khác... ....

Tên đầu bóng không tiếp tục nói hết lời, nhưng lời nói rõ ràng có ý uy hiếp, chỉ cần không phải là người ngu thì đều có thể nghe rõ.

Tôn Hinh Hinh còn chưa nói câu nào thì trong đám người có một tên tiến lên nói:

- Anh đầu bóng, anh muốn đến gây sự ở địa bàn của Báo ca sao?

Người mở miệng chính là Hắc Tam, hắn nhận được tin chạy đến và nhìn thấy tên đầu bóng thì không khỏi nhíu mày. Tên này cũng lăn lộn ở đây, hắn cùng Báo ca thầm tranh giành địa bàn, tất nhiên Hắc Tam sẽ cho rằng đối phương cố ý đến gây sự. Đáng lý ra hắn phải báo sự việc lần này cho Báo ca, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Tôn Hinh Hinh.

Sở trường đặc biệt của Hắc Tam là nhớ kỹ những người đã gặp, dù là người nào, chỉ cần hắn được thấy một lần thì sau đó có thể nhận ra ngay. Vì thế mà ngày hôm đó hắn có thể nhìn ra Hạ Thiên, bây giờ cũng có thể nhận ra Tôn Hinh Hinh, đây chính là bà chủ cửa hàng hoa đã hại hắn bị đánh một trận.

"Cô nàng này chính là một kẻ gây họa!"

Hắc Tam có chút buồn bực, đám người bọn họ đều bị đánh, Báo ca cũng mất mặt, bị khám phá ra sự việc cắm sừng. Mãi đến bây giờ Hắc Tam cũng không nghĩ ra Hạ Thiên sao có thể biết được chuyện này? Bọn họ suốt ngày đi theo Báo ca mà còn không thể biết được.

Hắc Tam thầm nghĩ phải đứng xa Hạ Thiên ra một chút, nhưng không ngờ Hạ Thiên lại tặng hoa đến tận đây, vì thế mà hắn không thể không đánh cho tên Triệu Tranh kia ngất xỉu. Điều này còn chưa tính, bây giờ Tôn Hinh Hinh lại xuất hiện ở đây, lại còn gây ra chuyện, điều này không thể gọi là kẻ gây họa, phải nói là hồng nhan tai họa.

- Hắc Tam, hôm nay anh và Vương ca đến đây, chỗ này của các chú mở cửa kinh doanh, chẳng lẽ không đón khách sao?

Tên đầu bóng cười ha hả, hắn dùng ánh mắt cố ý nhưng vô tình nhìn tên mập ở bên cạnh.

- Thì ra là đội trưởng Vương.

Vẻ mặt Hắc Tam chợt biến đổi, hắn biết rõ chuyện đêm nay càng thêm phiền phức.

Người trong giang hồ cũng không thiếu những lúc phải liên hệ với cảnh sát, quán Thịnh Thế nằm trong quận Đông, thuộc địa phận cai quản của cảnh sát quận Đông. Mà tên mập này chính là đội phó đội trật tự xã hội Vương Kiếm của công an quận Đông, là kẻ phụ trách các khu căn chơi, nếu đắc tội với đối phương thì phiền phức lớn.

Hắc Tam không biết tên đầu bóng làm sao có thể kéo Vương Kiếm đến đây, nhưng hắn có thể xác định đây không phải chuyện gì tốt đẹp. Mà càng phiền phức chính là Vương Kiếm bây giờ đang mượn rượu giả điên, rõ ràng vừa ý kẻ gây họa Tôn Hinh Hinh. Nếu Hắc Tam giúp Vương Kiếm thì Hạ Thiên nhất định sẽ không để yên, nhưng nếu giúp Tôn Hinh Hinh thì lại rơi vào cái bẫy của tên đầu bóng.

- Hắc Tam, chú đã biết Vương ca thì mọi chuyện dễ nói, bây giờ Vương ca chỉ muốn người đẹp kia biết chút lễ phép mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, cậu quản làm gì?

Tên đầu bóng lột da hổ làm cờ, hắn dùng Vương Kiếm để uy hiếp Hắc Tam.

Nếu không có Vương Kiếm ở đây thì Hắc Tam tuyệt đối không nể mặt tên đầu bóng, nhưng bây giờ Hắc Tam không dám đắc tội với Vương Kiếm. Tuy Báo ca có quan hệ trong đồn cảnh sát, nhưng chỉ vì một người ngoài mà đắc tội với một kẻ địch lớn là không đáng. Hơn nữa Hắc Tam cảm thấy Hạ Thiên muốn tìm phiền phức thì cũng chỉ đến đổ tai họa lên đầu tên đầu bóng, không có liên quan gì đến mình, hắn có giúp Tôn Hinh Hinh hay không cũng chẳng sao.

- Tôn tiểu thư, cô nói lời xin lỗi đi.

Hắc Tam nhìn Tôn Hinh Hinh, đồng thời cũng phân phó những nhân viên phục vụ ở bên cạnh:

- Đưa vài ly đến đây, đẻ Tôn tiểu thư cùng uống vài ly với đội trưởng Vương.

- Hắc Tam, chú muốn làm gì vậy?

Tên đầu bóng nghe thấy Hắc Tam nói như vậy thì lập tức trở mặt, dù là tên ngốc cũng biết Vương Kiếm cũng không muốn đơn giản uống vài ly với Tôn Hinh Hinh.

- Anh đầu bóng, vị Tôn tiểu thư này là người quen của tôi, mọi người cùng lùi một bước, làm gì phải tuyệt tình như vậy?

Tuy Hắc Tam không muốn đắc tội với Vương Kiếm nhưng cũng thật sự không nghĩ rằng nhượng bộ quá nhiều, vì điều này còn liên hệ đến mặt mũi của Báo ca. Nếu hắn nhượng bộ quá phận thì sau này tên đầu bóng sẽ xua quân chiếm hết tất cả địa bàn ở đây.

Khóe miệng tên đầu bóng lộ ra nụ cười âm hiểm, hắn đến nói vài lời bên tai Vương Kiếm, sau đó Vương Kiếm quay đầu dùng ánh mắt không thiện cảm gì nhìn Hắc Tam:

- Cậu có tin tôi sẽ lập tức điều người đến đây không?

- Không tin.

Có người nói.

Vương Kiệt quay đầu lại thì thấy một cô gái khá xinh đẹp, hắn lập tức tức giận:

- Em không tin sao? Bây giờ anh sẽ điện thoại ngay lập tức.

- Điện đi, nếu không thì sẽ là tên khốn kiếp.

Cô gái bĩu môi nói.

- Được, chờ đấy.

Vương Kiếm nổi giận, hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số:

- Mang người đến quán Thịnh Thế.

Vương Kiếm cúp điện thoại thì dùng ánh mắt hung hăng nhìn cô gái:

- Cứ đợi đấy.

- Này, biểu hiện của anh cũng không tệ, tôi sẽ cho anh mang họ của sư phụ tôi.

Cô gái nở nụ cười xảo quyệt nói.

- Sư phụ của em?

Vương Kiếm có chút say khướt, đầu óc đã hồ đồ:

- Sao anh phải mang họ sư phụ em?

- Vì sư phụ em họ Hạ, bây giờ nếu anh mang họ sư phụ thì sẽ không giống người thường, không giống người thường.

Cô gái nói xong thì cười ngặt ngẽo.

- Họ Hạ? Anh cũng không phải Hạ Kiếm... Nha đầu khốn kiếp, dám mắng anh à?

Dù Vương Kiếm có uống rượu say cũng kịp phản ứng, mà đám người đứng ngoài xem cũng cười thành tiếng.

- Cười cái gì? Tất cả im miệng lại, có tin tôi bắt hết tất cả các anh không?

Vương Kiếm nghiêm nghị quát.

Vương Kiếm hét lên như vậy thì người chung quanh cũng yên tĩnh trở lại.

- Không tin!

Cô gái lại thốt ra một câu.

- Tiểu thư, cô đang làm gì ở đây vậy? Cô đã hại chúng tôi rồi, cô có biết không?

Hắc Tam có chút tức giận, nha đầu này từ đâu tới, sao lại muốn gây khó khăn cho Vương Kiếm? Còn chưa tính vấn đề cô gái này gây khó cho Vương Kiếm, hơn nữa còn ép đối phương phải gọi điện về để cảnh sát kéo đến, tất nhiên quán Thịnh Thế sẽ gặp phải chuyện không may.

- Tôi biết rồi.

Cô gái cười hì hì, câu nói tiếp theo lại làm cho Hắc Tam tức lộn ruột:

- Tôi cố ý như vậy.

- Cô đến quấy rối sao?

Hắc Tam trừng mắt nhìn cô gái:

- Rốt cuộc cô là ai?

- Bản nữ hiệp không có tâm tình quấy rối, tôi đến để hát, nhưng các anh có thể làm bảo vệ được nữa sao? Sư nương của tôi bị người khác ức hiếp, anh không giúp đỡ, lại còn bắt sư nương tôi phải nhận lỗi. Các anh là bảo vệ mà không phụ trách an toàn cho khách, rõ ràng là vô dụng, vì vậy nên cho cảnh sát đi qua thì hay hơn.

Cô gái nói với lời lẽ rất hùng hồn.

Hắc Tam cảm thấy rất khó hiểu, mình đã hỗ trợ mà đối phương còn nói như vậy sao? Chẳng lẽ hắn phải đánh văng Vương Kiếm và tên đầu bóng ra ngoài? Tuy Hắc Tam có vài tên thủ hạ nhưng nói trắng ra chỉ là lưu manh, sao có thể chống đối với đội trưởng cảnh sát như Vương Kiếm?

Cô gái không tiếp tục nói với Hắc Tam, nàng trừng mắt nhìn Vương Kiếm và tên đầu bóng:

- Này, tôi cảnh cáo hai người, nên đứng cách xa sư nương ra một chút, nếu không bổn nữ hiệp sẽ đánh người.

Cô gái tự xưng mình là nữ hiệp tất nhiên là Triệu Thanh Thanh, sau khi kéo Hạ Thiên đến thì nói tự mình nhận vụ này, vì thế Hạ Thiên cũng chỉ biết vui vẻ ở bên cạnh xem kịch hay.

- Em gái, em cũng biết đánh đấm sao?

Tên đầu bóng nhìn vào ngực Triệu Thanh Thanh:

- Nếu em muốn đánh thì chúng ta nên đổi địa điểm, hai ta lên giường đánh nhau nhé?

- Hừ, hạ lưu.

Triệu Thanh Thanh tức giận, nàng lập tức vung chân đá tới.

- Á... ....

Tên đầu bóng hét lên một tiếng thảm thiết, hắn dùng hai tay bụm lấy đũng quần, đau đến mức khó thở.

Hắc Tam không khỏi há hốc mồm, nha đầu quấy rối này cũng không phải chỉ là mạnh mẽ bình thường, một đá trực tiếp trúng "gậy sắt" của tên đầu bóng, có thể nói là đoạn tuyệt đường con cháu.

- Con khốn... ....

Tên đầu bóng muốn mở miệng mắng, nhưng lại hét lên thảm thiết:

- Á... ....

Triệu Thanh Thanh lại tung một đá, lần này trúng ngay cái đầu bóng. Ngay cả Hạ Thiên ở bên cạnh cũng nhịn không được phải tán thưởng, liên hoàn cước của Triệu Thanh Thanh là khá tốt.

- Tên đầu bóng chết bầm, cho ngươi biết tay, dám sàm sỡ với bà, này thì lưu manh, này thì cưỡng gian... ....

Triệu Thanh Thanh tay đấm chân đá, vừa dánh vừa mắng, bộ dạng giống như rất uất ức.

Hắc Tam ở bên cạnh trợn mắt há mồm, dù hắn không thích tên đầu bóng nhưng cũng muốn đứng ra nói vài lời, đối phương sàm sỡ nha đầu kia sao? Đừng nói là sàm sỡ, thậm chí còn chưa đụng đến người.

Tên đầu bóng đáng thương bị Triệu Thanh Thanh đánh như heo, cuối cùng cũng ngã xuống đất không thể đứng lên, mà Triệu Thanh Thanh vẫn còn chưa hết tức, nàng tiếp tục dùng liên hoàn cước phục vụ cho Vương Kiếm.

Vương Kiếm đã uống đến mức say khướt, tất nhiên Triệu Thanh Thanh chỉ cho hai đá là nằm im trên mặt đất.

Hắc Tam lúc này thật sự bội phục Triệu Thanh Thanh, hắn đã từng gặp qua khá nhiều người mạnh mẽ, nhưng là lần đầu tiên gặp được một tiểu nha đầu như thế này. Tên đầu bóng này tốt xấu gì cũng có vài chục thuộc hạ, nhưng Vương Kiếm là đội phó đội trật tự xã hội cũng bị đánh ngã, nha đầu kia đúng là quá mạnh, Hắc Tam cảm thấy nếu không có gan thì ít nhất cũng chẳng dám ra tay trước mặt mọi người.

Sau mười phút đồng hồ, một đám cảnh sát xông đến hiện trường, lúc này Vương Kiếm đã bầm dập nằm trên mặt đất, mà bên cạnh chính là một cô gái mặc đồ thể thao. Khi thấy đám cảnh sát thì cô gái vẫy tay:

- Này, các anh đến rồi à, đội trưởng các anh bị tôi đánh, mau khiêng đi.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 32
Lượt đọc 4726

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.