Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh đến khi nào tình nguyện đi mới thôi

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Khi mọi người còn đang nghi hoặc thì một bóng người chợt lóe lên, một người đàn ông với bộ dạng không chút đặc sắc đột nhiên xuất hiện, sau đó hắn phóng đến trước mặt hai tên vệ sĩ của Hùng Hổ. Hắn tung hai cú đá, hai tên bảo vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đạp ngã xuống đất.

Nhưng người đàn ông này còn chưa để yên, hắn giẫm chân lên đùi một tên vệ sĩ, một tiếng rắc vang lên, tên vệ sĩ của Hùng Hổ chợt gào lên, xương đùi đã gãy.

- Dừng tay.

Hùng Hổ chợt chấn động, hắn vội vàng quát.

Đáng tiếc là lúc này đến lượt người ta không quan tâm đến hắn, người đàn ông kia tiếp tục vung chân lên giấm xuống. Một tiếng xương gãy vang lên kèm theo tiếng kêu thảm hiết, lúc này kết quả đã giống như những gì Tống Ngọc Mị vừa nói, hai tên vệ sĩ đều đã bị đánh gãy chân.

- Tống Ngọc Mị, cô làm gì?

Hùng Hổ tức giận phóng về phía Tống Ngọc Mị.

- Cút!

Tống Ngọc Mị chỉ đơn giản nói ra một chữ, nhưng một chữ này chính là sỉ nhục cực hạn với Hùng Hổ. Hắn đường đường là một trong tứ thiếu gia thủ đô, nào đã bị người ta sỉ nhục như vậy? Dù là người đẹp Tống Ngọc Mị cung không được.

- Tống Ngọc Mị, đại học Bắc Kinh này cũng không phải là nhà cô, cô có quyền gì bắt tôi phải đi khỏi đây?

Hùng Hổ tức giận nói.

Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hùng Hổ:

- Anh nói không sai, đại học Bắc Kinh không phải nhà tôi, nhưng anh đánh học sinh của tôi, tôi nói anh cút là khách khí lắm rồi.

- Đúng vậy, cút mau.

- Giáo sư Tống đã bảo cút đi, sao còn chưa đi?

- Chẳng phải chỉ có vài đồng tiền sao? Có gì hơn người?

- Đúng vậy, chẳng ra gì mà dám ở đây diễu võ dương oai, có gì ngon sao?

- Lão Tứ, mau đứng lên, có giáo sư Tống, không còn gì phải sợ.

Đám sinh viên sau lưng Tống Ngọc Mị chợt mắng lên, còn có một tên tiến lên kéo tên sinh viên đang nằm trên mặt đất. Tên sinh viên bị đánh không nhẹ, mặt mũi bầm dập, giống như không thể đứng vững.

Đám người vây quanh cũng có chút ồn ào.

- Đúng vậy, mau cút đi, đừng đến đại học Bắc Kinh mà khoe khoang.

- Tao ghét nhất là đám con nhà giàu bố láo này.

- Trời ạ, trường của chúng ta cũng không có bao nhiêu người đẹp, đám khốn nạn này muốn tán gái cũng không còn chỗ nào khác sao? Không phải muốn cướp của chúng ta đấy chứ?

- Đúng vậy, đuổi đám khốn nạn này ra... ....

Hùng Hổ nghe những lời ồn ào của đám người mà hét lên:

- Con bà nó câm mồm cho ông, có tin ông đánh chết chúng mày không?

Sau khi mắng xong thì Hùng Hổ nhìn Tống Ngọc Mị, hắn cắn răng nói:

- Tống Ngọc Mị, ai cũng là người ở thủ đô, đi ra không cúi đầu cũng ngẩng đầu nhìn nhau, không cần tuyệt tình thế chứ?

- Tôi nói lại lần cuối, cút!

Tống Ngọc Mị căn bản không có ý muốn nói nhảm với Hùng Hổ.

Hùng Hổ chỉ cảm thấy gò má nóng bỏng, tuy Tống Ngọc Mị không thật sự đánh hắn nhưng lời nói của nàng còn khó chịu hơn.

- Nếu tôi không đi thì sao?

Hùng Hổ cắn răng nói, nếu hắn cứ đi như vậy thì sau này còn mặt mũi ở thủ đô nữa sao?

- Đánh đến khi nào muốn đi mới thôi.

Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói một câu.

Tống Ngọc Mị nói xong thì tên đàn ông kia đã hành động, hắn phóng đến trước mặt Hùng Hổ, một quyền vung lên đánh thẳng vào ngực đối phương.

- Á.

Hùng Hổ đau đớn hừ một tiếng, hắn lui về phía sau vài bước, sau đó hổn hển mắng:

- Con bà mày, Tống Ngọc Mị mày muốn chơi phải không? Đừng tưởng ông sợ mày... ....

- Vả vào miệng.

Tống Ngọc Mị chậm rãi nói.

- Bốp!

Những tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, tên đàn ông cho Hùng Hổ một bạt tai trời giáng.

- Hay, ha ha.

Đám sinh viên bắt đầu khen ngợi.

- Đáng đánh!

- Còn nói còn tát!

- Đánh chết xem nó còn kiêu ngạo nữa không?

... ....

Mọi người hoan hô cực kỳ vui vẻ, tên đàn ông nhận lệnh đánh Hùng Hổ cũng ra ta nhanh gọn lẹ. Sau khi cho Hùng Hổ ăn vài bạt trai tráng miệng thì lập tức đấm đá liên tục, rõ ràng người này có kinh ngiệm đánh người, ra tay rất có chừng mực.

Còn Hùng Hổ thì rất bi thảm, hai tên vệ sĩ thì nằm rên rỉ trên mặt đất, căn bản không thể nào giúp dược gì, vì thế hắn chỉ biết ăn đòn một mình mà thôi. Gần đây Hùng Hổ chủ yếu là đánh người, bây giờ nhanh chóng không chịu được tra tấn.

- Dừng tay, mau dừng tay, tôi đi là được.

Hùng Hổ cực kỳ khốn khổ, hắn phát hiện Tống Ngọc Mị căn bản không cho nói lý lẽ. Người ngoài đồn Tống Ngọc Mị là kẻ không nói lý lẽ và nóng giận thất thường, xem ra cũng không phải là giả. Hùng Hổ quyết định không nên lì đầu rồi ăn hết thiệt thòi, bây giờ nên tỏ ra yếu thế, sau này vãn hồi chút danh dự cũng còn kịp.

- Tốt lắm, cho hắn cút đi.

Tống Ngọc Mị lúc này mới mở miệng.

Người đàn ông kia chợt dừng tay sau đó biến mất trong đám người, còn Tống Ngọc Mị cũng xoay người đi vào trong trường, rõ ràng nàng cũng không vui sướng gì khi dừng lại ở đây.

Tống Ngọc Mị vừa đi thì đám sinh viên vừa rồi đi theo nàng và tên sinh viên vừa bị đánh cũng vào theo, đám người vây quanh cảm thấy không còn gì vui, vì vậy chuẩn bị bỏ đi.

Đung lúc này một âm thanh giòn tan vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Đám người quay đầu lại nhìn, bọn họ phát hiện nữ sinh viên có chút xinh đẹp và thanh khiết đang bụm lấy mặt, bộ dạng rất uất ức.

- Hừ, đi theo ông, ồn ào cái gì? Ông cho mày tiền, cho nhà, bây giờ ông bị đánh, chẳng lẽ không cho ông phát tiết một chút sao?

Hùng Hổ ở bên kia có vẻ rất hùng hùng hổ hổ, sau đó hắn dắt nữ sinh viên đi vào trong xe BMW.

Mọi người nổi giận, tên khốn này đúng là không phải người.

Một số người nhìn về phía Tống Ngọc Mị, ai cũng hy vọng người đẹp cổ trang này có thể ra mặt cho nữ sinh viên kia. Nhưng Tống Ngọc Mị rõ ràng không muốn xen vào chuyện này, nàng đi về phía trước không nhanh không chậm giống như tất cả sự việc đang phát sinh không liên quan gì đến nàng.

Đám người còn lại tuy tức giận nhưng thật sự ra mặt dạy bảo Hùng Hổ thì chẳng ai dám, không thể không nói đây là một cảm giác đau đớn.

Đúng lúc này có một âm thanh trong trẻo vang lên:

- Này, nghe an nói này thằng ngu, chú vừa bị một người phụ nữ ức hiếp cho không dám phản kháng, bây giờ lại ức hiếp một người phụ nữ khác, đúng là quá đáng ghét, hèn gì ngay cả vợ anh cũng đoán chú là loại không ra gì. Chú cút nhanh lên, anh mà nóng thì cho chú ra bã bây giờ, bây giờ tâm tình của vợ anh cũng không tốt.

Người nói là Hạ Thiên, hắn định đi theo Tống Ngọc Mị nhưng biểu hiện của Hùng Hổ lại làm cho Mộc Hàm muốn đánh người. Hạ Thiên không cho Mộc Hàm ra tay, hắn cũng hiểu Hùng Hổ quá ác tâm, loại này để cho vợ đánh đúng là bẩn tay, thôi thì hắn ra tay cho rồi, đuổi đối phương đi, miễn cho đối phương tiếp tục làm ra những hành vi đáng ghét.

Hạ Thiên nói xong thì phóng đến trước mặt Hùng Hổ, sau đó hắn thúc giục một câu:

- Biến đi cho anh, lề mề vậy chú em? Không nhanh anh cho ăn đòn bây giờ

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 2184

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.