Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh nhờn.

Phiên bản Dịch · 1436 chữ

- Chỗ này quá lớn, ít nhất cũng là cỡ F, lớn thế này thì cảm giác phải thuộc loại tuyệt diệu.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực to lớn của Tống Ngọc Mị, hắn lầm bầm nói.

- Cậu dám động vào, tôi sẽ không bỏ qua.

Tống Ngọc Mị cảm nhận được chút cảm giác không ổn, vì vậy nàng dùng giọng nghiêm nghị uy hiếp.

Nhưng Tống Ngọc Mị còn chưa nói dứt lời thì đã cảm giác trước ngực truyền đến cảm giác khác thường, Hạ Thiên dùng hai tay che lên hai đỉnh núi muốn xông ra. Nhưng lúc này hắn cũng không đánh người mà dùnghai tay vân vê đỉnh núi và chân núi, rõ ràng Hạ Thiên không những không đụng vào nàng, hơn nữa còn xoa nắn rờ mó rất triệt để.

- Hạ Thiên, cậu là loại phàm nhân, cậu dám đụng vào tôi, sau này nhất định phải giết cậu, phải dày vò cho sống dở chết dở... ....

Gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Mị trở nên trắng bệch, nàng điên cuồng mắng lớn.

Hạ Thiên cũng không quan tâm:

- Này, chị nói ai là phàm nhân?

- Nói ngươi, là đám người trong thế giới này.

Tống Ngọc Mị quát lên nghiêm nghị:

-Trong mắt ta tất cả các người khác nào heo chó kiến con, đám người phàm nhân các ngươi dám sàm sỡ với ta, sẽ phải lãnh hậu quả...Ơ.... ....

Tống Ngọc Mị không thể nói thêm được nữa, miệng của nàng bị Hạ Thiên chặn lại. Hạ Thiên hôn môi, hơn nữa hai tay còn liên tục xoa nắn toàn thân, dù cách một lớp quần áo nhưng hắn vẫn sờ soạng khắp nơi vài lượt. Cuối cùng hắn mới buông tay dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị:

- Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp mình, vì vậy tôi mạn phép sờ chị thêm vài lần nữa.

- Cậu... ....

Gương mặt Tống Ngọc Mị trở nên trắng bệch, khoảnh khắc sau hai mắt lóe lên cừu hận, giống như không thể nuốt sống Hạ Thiên.

- Người bình thường tôi cũng không muốn sờ, chị được sờ phải sướng mới đúng, nếu chị không đẹp thì tôi sờ làm gì?

Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.

- Phụt.

Tống Ngọc Mị há miệng phun ra một ngụm máu tươi, vì vậy mà khóe miệng không khỏi đỏ hồng một cách không tầm thường.

Hạ Thiên có chút sững sờ, sau đó hắn lầm bầm:

- Chẳng phải chỉ sờ một lần thôi sao? Tôi cũng thường xuyên bị người ta sờ mà.

- Hạ Thiên, Tống Ngọc Mị ta bây giờ xin thề, nhất định phải giày vò ngươi sống không được chết không xong.

Tống Ngọc Mị dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, nàng nói ra từng chữ, giọng điệu lạnh như băng, ý tứ cừu hận bên trong có thể dễ dàng nghe ra được.

- Tôi đã nói không thích bị người ta uy hiếp.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tống Ngọc Mị:

- Trước tiên tôi đánh chị đã rồi nói sau.

Hạ Thiên nói là làm ngay, hắn vươn tay ôm lấy Tống Ngọc Mị, sau đó lập nàng nằm sấp lên đùi mình rồi khoát tay. Một tiếng đét vang lên, một bàn tay nặng nề rơi xuống cặp mông to lớn co dãn của Tống Ngọc Mị.

- Đúng là đánh đòn thì khá hơn.

Hạ Thiên tự nhủ, bộ ngực của Tống Ngọc Mị là rất tốt, tính co dãn cực kỳ dũng mãnh, thật sự muốn bóp vài lượt. Hơn nữa bộ mông cũng co dãn không kém, điều đáng tiếc duy nhất là không thể cởi quần áo của Tống Ngọc Mị, nếu không đánh mông còn có cảm giác khủng bố hơn.

- Đét, đét, đét... ....

Bàn tay Hạ Thiên liên tục rơi xuống mông Tống Ngọc Mị, lần này nàng không còn nói gì, tất nhiên nếu hắn có thể thấy ánh mắt nàng, như vậy sẽ biết bên trong là cái nhìn cực kỳ cừu hận.

- Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa bị ai ức hiếp, hôm nay không ngờ lại bị ức hiếp, bây giờ không muốn đánh người thì quá mất mặt.

Hạ Thiên vừa đánh vừa lẩm bẩm:

- Đánh chị bao nhiêu cái thì tốt nhỉ? Một trăm cái hình như lại hơi ít, ít nhất cũng hai trăm cái.

- Chín mươi tám, chín mươi chín... ....

Hạ Thiên bắt đầu tính toán, nhưng khi hắn chuẩn bị đánh đến một trăm thì trong lòng đột nhiên xuất hiên cảm giác cảnh giác khủng bố, một luồng sát khí khổng lồ từ trên người Tống Ngọc Mị bùng ra.

Hạ Thiên vội vàng ném Tống Ngọc Mị ra, sau đó nhanh chóng lùi lại, nhưng hắn vẫn muộn.

- Bùm!

Một chưởng của Tống Ngọc Mị vỗ vào ngực Hạ Thiên.

Nhưng điều đáng mừng chính là chẳng biết Tống Ngọc Mị không muốn giết mình hay công lực bị ảnh hưởng mà lực lượng của một chưởng vừa rồi không quá mạnh, Hạ Thiên chỉ lùi về phía sau vài bước, thân thể cũng không có gì khác thường.

- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết.

Tống Ngọc Mị lạnh lùng nói một câu, sau đó bàn tay trắng trong suốt lại vỗ về phía Hạ Thiên.

Tốc độ của Tống Ngọc Mị là rất nhanh, Hạ Thiên căn bản không kịp tránh né, rơi vào đường cùng hắn đành phải dứt khoát cứng đối cứng, bàn tay phải đưa lên nhận một chưởng của nàng.

- Ầm!

Hai chưởng va vào nhau rồi dính chặt lại.

Hạ Thiên rất muốn thu tay về nhưng phát hiện lòng bàn tay của Tống Ngọc Mị truyền đến lực hút, thứ này làm hắn không thể rút tay ra. Một giây sau hàn khí đã từ cơ thể Tống Ngọc Mị truyền qua lòng bàn tay vào cơ thể Hạ Thiên.

Luồng hàn khí này cực kỳ khổng lồ, Hạ Thiên vừa rồi đã chuẩn đoán bệnh cho Tống Ngọc Mị, vì vậy hắn có thể chuẩn đoán đây chính là âm hỏa dư thừa trong người nàng, cũng chính là âm hỏa mà vừa rồi đã tập trung trong đan điền của nàng. Nhưng lúc này không biết nàng đã dùng biện pháp gì mà lại chuyển sang người hắn.

- Đàn ông mà có quá nhiều âm hỏa cũng không tốt.

Hạ Thiên nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, hắn vội vàng dùng chân khí để chống đỡ. Hắn căn bản không muốn âm hỏa của Tống Ngọc Mị chuyển sang người mình, nhưng nàng quá mạnh, với băng hỏa linh khí của Hạ Thiên thì khó thể chống lại.

Âm hỏa xuyên thấu qua lòng bàn tay mà tiến vào theo cánh tay của Hạ Thiên, hắn chống cự nhưng chỉ trì hoãn được một chút mà thôi, căn bản không thể thay đổi được kết quả.

Hạ Thiên tất nhiên cũng không khoanh tay chịu chết, hắn đột nhiên lấy ra một cây ngân châm, sau đó vung tay, mười cây ngân châm phóng về phía Tống Ngọc Mị.

Tống Ngọc Mị hừ lên một tiếng khinh thường, những sợi hắc tơ quấn quanh người chợt bay lên, khoảnh khắc sau đã cuốn lấy tất cả ngân châm của Hạ Thiên, mà âm hỏa cũng liên tục tuôn vào trong người hắn.

- Lúc này thật sự phiền phức rồi.

Hạ Thiên có chút buồn bực, rõ ràng hắn đã dùng ngân châm để chế trụ Tống Ngọc Mị, nàng đã không còn cách nào sử dụng chân khí, nhưng vì sao nàng lại lợi hai như vậy? Xem ra hắn phải nghĩ biện pháp để nàng không còn lợi hại như trước.

- Hạ Thiên, cậu có muốn âm hỏa thiêu đốt mà chết không? Tôi sẽ cho cậu nếm thử, để cậu nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Giọng điệu lạnh lùng của Tống Ngọc Mị chợt vang lên.

Hạ Thiên lập tức nổi giận, người phụ nữ này đúng là quá kỳ cục, lại muốn hắn nam không ra nam nữ không ra nữ, đây chẳng phải cướp mất hạnh phúc nửa đời sau của thần tiên tỷ tỷ sao? Thật sự thần tiên tỷ tỷ có thể nhịn nhưng hắn khó thể nhẫn, hắn nhất định phải thắng người phụ nữ này

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 2798

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.