Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự có bánh bao

Phiên bản Dịch · 2136 chữ

- Này, muốn đánh nhau phải không? Mau ra tay đi, tôi rất muốn đánh chị.

Hạ Thiên xoay người nhìn Dạ Ngọc Mị, bộ dạng rất chờ mong:

- Thần tiên tỷ tỷ trước nay luôn không cho tôi đánh chị, nhưng nếu chị ra tay trước, tôi dù có trả đòn thì thần tiên tỷ tỷ cũng không thể trách được.

Những sợi tơ quấn quanh người Dạ Ngọc Mị rung động rất mạnh, xung quanh người đã bùng ra những luồng khí cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng những lời của hạ thiên làm cho nàng càng thêm phẫn nộ. Nhưng cuối cùng những sợi tơ vẫn chỉ rung động xung quanh người nàng, cũng không phát động thế tấn công với Hạ Thiên.

- Đánh thì đánh, không đánh thì đi, tôi không có tâm tình chơi không với chị.

Hạ Thiên bất mãn thúc giục.

- Một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu hối hận.

Dạ Ngọc Mị cắn răng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó khí tức lạnh lẽo chợt được thu lại, những sợi tơ đang tung bay cũng quấn quanh người nàng như thường.

- Một ngày nào đó tôi sẽ làm chị phải cầu xin tha thứ.

Hạ Thiên cũng lầm bầm, vì thần tiên tỷ tỷ không cho phép hắn đánh người phụ nữ chết tiệt này, vì vậy hắn chợt phát hiện biện pháp trả thù duy nhất chính là theo lời của thần tiên tỷ tỷ, lấy người phụ nữ này làm vợ, sau đó hắn có thể cởi sạch quần áo của nàng, muốn ức hiếp thế nào cũng được.

Vì không còn đánh nhau nên hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bây giờ đổi thành Hạ Thiên đi trước, Dạ Ngọc Mị đi theo phía sau.

Hạ Thiên cố ý đi rất chậm, vì vậy mà Dạ Ngọc Mị không khỏi không đi rất chậm, nàng cảm thấy nếu mình đi quá gần tên Hạ Thiên kia, nàng sẽ không nhịn được sẽ ra tay. Nhưng nếu nàng ra tay thì có hại là chính mình, bây giờ trên người nàng vẫn còn bị thương, vì Kim Đan của nàng và Nguyệt Thanh Nhã cùng bị thương tổn, nhưng tên khốn nạn Hạ Thiên này lại tăng tiến rất nhanh, thực lực bây giờ đã vượt qua nàng, nếu thật sự ra tay thì sẽ có kết quả không tốt.

Hai người cứ như vậy mà đi về phía trước với tốc độ ốc sên, đi được nửa giờ thì hình như chưa được một kilomet đường. Dạ Ngọc Mị đáng thương thiếu chút nữa thì tan vỡ, nhưng nàng tự nói với chính mình, phải nhẫn, nhẫn và nhẫn.

Khi Dạ Ngọc Mị thấy Hạ Thiên chợt đặt mông ngồi ở ven đường thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rống lên:

- Cậu lại làm cái quỷ gì vậy?

- Đi mệt thì nghỉ ngơi một chút chứ gì?

Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Dạ Ngọc Mị, sau đó còn giả vờ ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ chị không biết mệt sao? Chị thật sự là thể lực rất tốt, tôi rất hâm mộ.

Lúc này Dạ Ngọc Mị cũng có chút hận chính mình, trước kia sao nàng không bóp chết tên này cho rồi, nếu bóp chết thì nào có nhiều phiền toái như lúc này?

- Này, thần tiên tỷ tỷ nói chị muốn quay về, mà chị cần gì phải quay về? Có tình nhân đang chờ ở nhà sao?

Hạ Thiên bắt đầu chủ động trò chuyện với Dạ Ngọc Mị, hắn muốn cưới nàng làm vợ, tất nhiên phải có trò chuyện tiếp xúc. Tuy hắn rất thích tiếp xúc cơ thể nhưng cũng không thể nào cưỡng ép, vì vậy trước tiên cứ tiếp xúc ngôn ngữ trước đã, đợi đến khi tán tốt thì hoàn toàn có thể tiến hành trao đổi cơ thể sau.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh nhìn Hạ Thiên, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nàng cũng không nói lời nào, rõ ràng là không muốn nói chuyện với Hạ Thiên.

Nhưng Hạ Thiên cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy, hắn tiếp tục nói:

- Không nói lời nào thì coi như chấp nhận, xem ra chị thật sự có tình nhân chờ đợi, nhưng tôi cảm thấy kỳ quái, tuy chị xinh đẹp, dáng người cũng tốt nhưng chỉ là một khối băng, sao có người lại thích một khối băng như vậy? Đúng là ánh mắt quá kém.

Dạ Ngọc Mị vẫn không nói lời nào, chỉ là trên người lại càng bùng ra khí lạnh, càng giống như một khối băng.

Nhưng Hạ Thiên vẫn không quan tâm, hắn vẫn tiếp tục nói không ngừng:

- À, không đúng, có lẽ không có người thích chị, là chị yêu người ta, à, gọi là tình đơn phương, hoặc là yêu thầm. Ôi, chị vì yêu thầm một người mà muốn chạy về, có đáng giá không? Người tình của chị đã sớm quên mất rồi, không đúng, nói không chừng người ta còn không nhớ đến chị, đi về không phải là rất mất mặt sao?

- Cậu không nói lời nào cũng không ai bảo cậu câm.

Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà trợn mắt nhìn Hạ Thiên.

- À, không sao, nhưng tôi thích nói, ảnh hưởng đến kinh tế nhà chị sao?

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Nếu chị không muốn tôi lên tiếng, chỉ có một biện pháp.

- Giết cậu đi sao?

Dạ Ngọc Mị nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- A, không ai có thể giết tôi, vì vậy biện pháp duy nhất duy nhất chính là chặn miệng tôi lại, tất nhiên không phải dùng những thứ bình thường có thể chặn lại được.

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Thấy chị muốn chặn miệng tôi lại như vậy, tôi sẽ dạy cho chị, chị có thể dùng miệng mình để chặn miệng tôi. Tuy chị là khối băng nhưng tôi cũng không ngại, dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu tiên hôn nhau. Nói đến đây tôi mới nhớ, dù sao miệng chị cũng không lạnh như vậy...

- Cậu câm miệng lại cho tôi.

Dạ Ngọc Mị đang tiến đến sát biên giới bộc phát, sự kiện kia đối với nàng thì thật sự là sự sỉ nhục lớn nhất, mà tên khốn kia lại cứ lấy ra để chọc tức nàng.

- Tôi đã nói cho chị biết rồi, muốn chặn miệng tôi thì phải dùng thứ gì đó thực tế một chút.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Phụ nữ ngực lớn quả nhiên không thông minh.

Hạ Thiên nhìn vào cặp ngực khủng bố của Dạ Ngọc Mị mà ánh mắt có chút nóng lên, hắn không khỏi nhớ đến cảm giác đã từng sờ vào chỗ đó, dù cách một lớp quần áo nhưng xúc cảm vẫn cực kỳ tuyệt diệu. Tuy người phụ nữ này đáng giận nhưng tiền vốn trên người rất tuyệt.

- Này, thật ra còn có một cách khác để chặn miệng tôi, chị có thể cho tôi ăn bánh bao, tôi sẽ tạm thời không nói.

Hạ Thiên còn nói thêm.

- Vụt!

Một bóng trắng bay về miệng Hạ Thiên.

Hạ Thiên vung tay tiếp nhận bóng trắng kia, hắn không khỏi ngẩn ngơ.

- Này, trên người chị thật sự có bánh bao à?

Hạ Thiên có chút không biết nói gì hơn, trên người của Dạ Ngọc Mị thật sự có bánh bao?

- Đừng nói nhảm, ăn đi, chặn miệng lại.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, nàng còn kỳ quái vì tên khốn nạn kia sao biết trên người nàng có bánh bao?

- Tôi không thích ăn bánh bao này.

Hạ Thiên cười hì hì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ vị khủng bố của Dạ Ngọc Mị:

- Tôi thích ăn bánh bao lớn, trên người chị có hai cái.

- Cậu đi chết đi.

Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt bực bội, tên khốn kia không phải biết trên người nàng có bánh bao, chẳng qua có ý nghĩ xấu xa.

Một sợi tơ bắn về phía Hạ Thiên, Dạ Ngọc Mị cuối cùng cũng ra tay, nàng vốn nín nhịn, nhưng nào chịu được sự chọc giận liên tục này của Hạ Thiên?

Sợi tơ đến trước mặt Hạ Thiên nhanh như chớp, mà hắn thì tỏ ra không có vấn đề, hoàn toàn không muốn tránh. Chỉ thấy sợi tơ nhanh chóng đâm trúng ngực hắn, sau đó lại chuyển hướng, xẹt qua người hắn.

- Ầm!

Sợi tơ đen đánh trúng một tảng đá ven đường, đá nát bấy, văng tung tóe, giống như vừa nổ tung ra vậy.

Hạ Thiên chợt thất vọng:

- Này, chị không thể đánh thật sao? Chị đánh tôi thì tôi có thể không nói nữa.

- Cậu muốn bị đánh như vậy thì cứ đi đập đầu vào đá.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, nàng thu hồi sợi tơ, sau đó không nói gì nữa, giống như vừa rồi đã phát tiết được khá nhiều lửa giận.

- Tôi không muốn bị đánh, chỉ muốn đánh chị mà thôi.

Hạ Thiên không muốn che giấu ý nghĩ của mình:

- Tôi chưa từng bị người ta ức hiếp, kết quả là bị chị ức hiếp, nhưng thần tiên tỷ tỷ lại không cho tôi ức hiếp chị, đúng là quá buồn bực.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Này, chúng ta thương lượng nhé, chị để tôi đánh, nhưng chị đừng nói cho thần tiên tỷ tỷ, như vậy tôi sẽ nhanh chóng đưa chị đến chỗ kia.

- Cậu muốn thì cứ ra tay.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:

- Tôi dù chết trên tay cậu, cũng không cần Nguyệt Thanh Nhã làm gì cho mình cả.

- Như vậy à, xem ra tôi thật sự có thể đánh chị.

Hạ Thiên có chút hưng phấn, nhưng sau đó lại sa sút tinh thần:

- Nhưng cũng không được, tôi không thể lừa gạt thần tiên tỷ tỷ, tôi muốn đánh chị, nhất định sẽ phải tự mình nói cho thần tiên tỷ tỷ, tuy thần tiên tỷ tỷ sẽ không giận nhưng chị ấy sẽ mất vui, như vậy sẽ không tốt. Tôi tình nguyện để mình không vui, cũng sẽ không làm cho thần tiên tỷ tỷ mất vui, thôi không đánh chị.

- Cậu thật sự không thể để cho cô ấy mất vui, một phàm phu tục tử như cậu lại ưu ái một tiên nữ như thế, đúng là quá phúc khí.

Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.

Hạ Thiên cũng không quan tâm:

- Này, tôi ghét nhất chị nói cái gì là phàm nhân, chị cho rằng mình giỏi lắm sao? Thần tiên tỷ tỷ thật sự là tiên nữ, nhưng chị thì không phải, tôi nếu là phàm phu tục tử mà chị đánh không lại, như vậy chị là gì? Đừng nói là tôi không biết chị trước kia là ai, chỉ là một đứa ăn mày mà thôi.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi lại tỏ ra bừng tỉnh:

- Này, cuối cùng tôi cũng biết, trước đó vì sao chị ném tôi đến Cảng Thành làm ăn mày, này, có phải chị muốn tôi làm ăn mày, sau đó làm vợ ăn mày? Chị muốn làm vợ tôi thì cứ nói thẳng ra, tuy tôi cảm thấy chị rất đáng ghét, nhưng tôi nể mặt thần tiên tỷ tỷ, tôi cũng không thể không để cho chính mình chịu chút uất ức. Chị cũng không cần chơi "nho" như vậy, cứ nói thẳng tình cảm của mình ra, tôi biết chị ngưỡng mộ tôi từ lâu rồi.

Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh hơn, nhưng lần này nàng thật sự không làm gì, chỉ lạnh lùng nói một câu:

- Cậu đã mơ tưởng nhiều như vậy, chúng ta có thể đi chưa?

Hạ Thiên nhìn đồng hồ rồi ngáp một cái:

- Mới nghỉ ngơi được mười phút, không vội, mười phút nữa đã.

Dạ Ngọc Mị tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nàng rất muốn bước đi, muốn đánh người, nhưng nàng thật sự không làm gì được, chỉ biết áp chế chính mình mà thôi.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 32
Lượt đọc 2374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.