Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa chị ấy đi

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

Khi Hạ Thiên quay về Thanh Phong Sơn thì trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, hắn nhanh chóng đặt Liễu Mộng đã ngủ say lên giường, sau đó đi ra mở cửa, nhìn Tống Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã đang ngồi cùng với nhau rồi tò mò hỏi:

- Thần tiên tỷ tỷ, vợ Mị Mị, cả hai đang ngồi cùng nhau nhìn hoàng hôn sao?

- Không phải.

Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu, nàng khẽ ngoắc để Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh.

Hạ Thiên ngồi xuống, nhưng trước khi ngồi hắn bế Nguyệt Thanh Nhã lên, sau đó ngồi xuống vị trí vừa rồi của nàng, lại thuận tiện đặt nàng lên đùi mình.

- À, mặt trời đã xuống núi, hai người không phải ngắm hoàng hôn, nhưng có lẽ đang chờ ngắm bình minh sao? Mặt trời còn lâu lắm mới xuất hiện.

Hạ Thiên còn nói thêm.

- Cũng không phải, hai chúng tôi ngồi đây để nhìn Mị Di.

Tống Ngọc Mị dịu dàng nói.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Nhìn chị ta làm gì? Mà chị ta cũng đâu có ở đó.

- Là nhà đá của Mị Di, ở hướng kia.

Tống Ngọc Mị giải thích.

- Vợ Mị Mị, chị đã đến gặp chị ta chưa?

Hạ Thiên hỏi:

- Nếu xong thì mai tôi đưa chị về.

- Được rồi, tiểu sắc lang, đừng nóng vội đưa Ngọc Mị đi, cô ấy còn phải ở lại đây có chút việc.

Nguyệt Thanh Nhã lúc này mở miệng, sau đó nàng quay đầu nhìn Tống Ngọc Mị:

- Ngọc Mị, hôm nay em cũng đã mệt, trước tiên cứ vào phòng nghỉ ngơi, chị có chuyện cần nói với tiểu sắc lang.

- Vâng, chị Nguyệt, em vào trước.

Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu rồi đi vào nhà gỗ.

Khi thấy Tống Ngọc Mị đi ra, Nguyệt Thanh Nhã khẽ vùng người ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên.

- Tiểu sắc lang, chị có chuyện quan trọng cần cậu đi làm giúp.

Bàn tay mềm mại của Nguyệt Thanh Nhã vẫn nắm lấy tay Hạ Thiên, giọng điệu vẫn dịu dàng động lòng người.

- Thần tiên tỷ tỷ, có chuyện gì?

Hạ Thiên có chút kỳ quái, thần tiên tỷ tỷ đã khỏi bệnh, có gì quan trọng nữa chứ?

- Tiểu Mị ở đây vài tháng, tuy đã dựa theo ước định trước đó là phải ở lại hơn nửa năm nữa mới được đi, nhưng chị biết rõ, thật ra cô ấy đã rất muốn bỏ đi.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ nói:

- Tiểu sắc lang, chị nghĩ muốn cậu đưa cô ấy đến một nơi.

- Tốt.

Hạ Thiên đồng ý, hắn lập tức vui sướng, cuối cùng cũng đuổi người phụ nữ Tống Ngọc Mị này đi, thật sự quá tốt.

- Tiểu sắc lang, vài tháng trước chị đã nói với cậu, khi chị và Tiểu Mị quyết chến với nhau ở thế giới kia đã tạo ra một con đường để đến nơi này. Nhưng điều kỳ quái là chị và Tiểu Mị không xuất hiện cùng một chỗ ở thế giới này, lần đầu tiên Tiểu Mị xuất hiện là ở khá gần thủ đô, mà vị trí của chị thật ra cách không xa Thanh Phong Sơn này.

Nguyệt Thanh Nhã vẫn nói rất dịu dàng:

- Tiểu Mị trước nay luôn tin có đường quay về, thật ra cô ấy luôn tìm đường về, nếu có thể đến vị trí đầu tiên xuất hiện, có lẽ sẽ tìm được phương pháp.

- Vậy thì cứ để cho chị ta đi, để chị ta quay về.

Hạ Thiên thật sự cầu còn chưa được.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:

- Tiểu sắc lang, chị muốn cậu làm một việc, chính là cậu và Tiểu Mị đi đến chỗ kia.

- Được.

Hạ Thiên đồng ý ngay:

- Thần tiên tỷ tỷ, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con đàn bà chết...À, Dạ Ngọc Mị đến chỗ kia, tôi có thể tìm ra phương pháp cho chị ta quay về, thuận tiện đưa chị ta về chỗ cũ.

- Không, tiểu sắc lang, cậu hiểu sai ý của chị rồi.

Nguyệt Thanh Nhã lại lắc đầu:

- Chị muốn cậu và cô ấy đi đến đó, sau đó đưa cô ấy về đây, nếu cậu tìm được phương pháp quay về cũng không nói cho cô ấy biết, nếu tìm được thì cũng phải nghĩ biện pháp để cô ấy không thể quay về. Tóm lại, chị cần cậu đi cùng cô ấy, cũng cùng cô ấy quay về, tiểu sắc lang, hiểu ý chưa?

- Thần tiên tỷ tỷ, tôi thật sự không hiểu.

Hạ Thiên mất vui, hắn bắt đầu có chút buồn bực, hắn thầm nghĩ muốn đuổi Dạ Ngọc Mị đi, không ngờ lại phải mang về.

- Tiểu sắc lang, chị đã từng nói chuyện giữa mình và Tiểu Mị cho cậu nghe rồi, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu, nhưng chị muốn cho cậu biết, chị không thể không có cậu, cũng không thể thiếu Tiểu Mị, chị cần cô ấy ở lại thế giới này và làm bạn với mình, cậu hiểu chưa?

Nguyệt Thanh Nhã dùng ánh mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy tình cảm:

- Thật ra không riêng gì chị, Ngọc Mị cũng nghĩ như vậy, vì thế chị mới để cậu đi cùng Tiểu Mị, hy vọng cậu lợi dụng khoảng thời gian đó để đánh động Tiểu Mị, để cô

ấy tình nguyện quay về, hiểu chưa?

Hạ Thiên vô tình khẽ gật đầu:

- Thần tiên tỷ tỷ, tôi hiểu, chị muốn tôi tìm cách biến chị ấy thành vợ mình.

- À, chỉ có như vậy thì chị, Tiểu Mị, Ngọc Mị và cậu mới thật sự ở cùng nhau. Tiểu sắc lang, tuy chị biết rõ bây giờ cậu có hiểu lầm với Tiểu Mị, nhưng chị tin, sau này cậu sẽ thích Tiểu Mị.

Nguyệt Thanh Nhã dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:

- Cậu có thể đồng ý không?

- Thần tiên tỷ tỷ, tuy tôi không thích Dạ Ngọc Mị kia, nhưng việc chị muốn làm, tôi nhất định sẽ làm.

Hạ Thiên dù không quá tình nguyện nhưng vẫn gật đầu đồng ý không chút do dự.

- Chị biết rõ cậu sẽ đồng ý, nhưng, tiểu sắc lang, cậu phải đồng ý không thể dùng sức mạnh với Tiểu Mị, cậu phải để cho cô ấy tình nguyện.

Nguyệt Thanh Nhã cũng không có bất ngờ với câu trả lời của Hạ Thiên, vì người đàn ông này trước nay luôn rất nghe lời nàng.

- Được rồi.

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn vốn muốn đánh mạnh vào mông Dạ Ngọc Mị để ép đối phương làm vợ mình, như vậy chẳng những làm thần tiên tỷ tỷ vui, cũng làm hắn phát tiết. Nhưng bây giờ xem ra hắn không thể trút giận, nếu không thần tiên tỷ tỷ sẽ mất hứng.

- Tiểu sắc lang, thật ra tuy chị không muốn để Tiểu Mị quay về, thật sự là vì không muốn cô ấy đi mất, nhưng thực tế cũng vì tương lai của chúng ta mới không cho cô ấy đi.

Nguyệt Thanh Nhã lúc này nói thêm:

- Hai mươi năm trước chị và Tiểu Mị mất tích, nếu bây giờ quay về, sư môn sẽ nhất định đi tìm cô ấy. Chị tin, Phiêu Miểu Tiên Môn nhất định sẽ tìm được biện pháp đến đây, đến lúc đó chỉ sợ chị không khỏi không về, không làm tốt thì chúng ta sẽ phải tách ra.

- Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta sẽ không tách ra.

Hạ Thiên lập tức nói:

- Dù người của Phiêu Miểu Tiên Môn có đi tìm chị, như vậy tôi cũng sẽ đuổi bọn họ đi, còn nữa, thần tiên tỷ tỷ cứ yên tâm, tôi sẽ không cho Dạ Ngọc Mị quay về.

Câu nói vừa rồi của Nguyệt Thanh Nhã thật sự làm cho Hạ Thiên coi trọng chuyện này, hắn thầm quyết định, tuyệt đối không cho Dạ Ngọc Mị quay về, nếu không thể tán tỉnh được Dạ Ngọc Mị, hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn, thậm chí không tiếc vi phạm ý nguyện của thần tiên tỷ tỷ mà dùng sức mạnh để ép Dạ Ngọc Mị ở lại, vì hắn không muốn thần tiên tỷ tỷ gặp nguy hiểm.

- Tiểu sắc lang, chị cần vài ngày thuyết phục Tiểu Mị đi cùng cậu đến chỗ kia, vì vậy vài ngày sau cậu nên xuống núi với các nàng Mộng Mộng, khi có tin chị sẽ để Ngọc Mị xuống thông báo.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ đứng lên rồi kéo Hạ Thiên đứng lên theo:

- Vào thôi, đêm nay chúng ta nghỉ sớm.

Tâm tình của Hạ Thiên cũng tốt hẳn lên, xem ra tối nay tuyệt đối không ngủ sớm.

...

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Thiên cả đêm không ngủ, hắn đang định ghé vài bờ vai mềm của thần tiên tỷ tỷ để ngủ một giấc, nhưng âm thanh của Liễu Mộng đã truyền vào.

- Tiểu bại hoại, thức dậy, theo chị xuống núi ăn sáng.

Liễu Mộng vừa hô vừa gõ cửa.

Hạ Thiên nhắm mắt cố ý không lên tiếng.

- Tiểu bại hoại, cậu đừng giả vờ, chị biết rõ cậu có nghe thấy, cậu mau ra đây, nếu không chị sẽ tiến vào.

Liễu Mộng lại la lên.

- Đi thôi, chị còn phải nghỉ ngơi.

Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng nói, lúc này nàng không giống là một tiên tử, giống một người phụ nữ bình thường hơn.

- Chị Mộng, tôi sẽ ra ngay.

Hạ Thiên biết không còn cách nào khác, không riêng gì vì thần tiên tỷ tỷ, mà hắn biết rõ, hắn không ra thì chị Mộng sẽ chạy vào, bây giờ chị Mộng chưa vào vì biết bên trong có thần tiên tỷ tỷ mà thôi.

Liễu Mộng tuy không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất tôn trọng Nguyệt Thanh Nhã, nếu không với tính cách của nàng, sợ rằng đã trực tiếp chạy vào kéo Hạ Thiên thức dậy.

- Nhanh lên.

Liễu Mộng thúc giục:

- Đói muốn chết rồi.

Hạ Thiên muốn lười biếng nhưng Liễu Mộng thúc giục như vậy, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ mặc quần áo. Chưa đến một phút sau hắn đã ra khỏi phòng, sau đó chưa đến một phút sau đã kéo Liễu Mộng bay xuống núi, vài phút sau đã xuất hiện trong một hàng quán dưới chân núi.

Thôn Thanh Phong trước kia không có hàng quán bán thức ăn sáng, bây giờ đã có và kinh doanh rất khá.

Hạ Thiên đưa mắt nhìn và phát hiện chỗ này thật sự không có quá nhiều món, ngoài mì ra thì chỉ là bánh bao và bánh bao. Cũng may mà Hạ Thiên không quá khó ăn, mà Liễu Mộng đang đói cũng vậy, cả hai ăn hai tô mỳ và mỗi người một *g bánh bao.

- Chị Mộng, hôm nay chị muốn đi đâu chơi?

Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên lại phát hiện mình càng muốn ngủ, hắn vừa ngáp vừa hỏi.

- Chị đi đóng phim, cậu đến xem.

Liễu Mộng có quyết định.

Hạ Thiên chợt buồn bực, hắn lầm bầm:

- Hay tôi cũng đóng phim luôn?

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 27
Lượt đọc 2424

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.