Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị cởi quần áo ra dùm cậu.

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

- Tiểu sắc lang, chờ chút.

Đúng lúc này Nguyệt Thanh Nhã lại mở miệng.

Hạ Thiên dừng động tác lại, hắn có chút kỳ quái:

- Thần tiên tỷ tỷ, sao vậy?

Nguyệt Thanh Nhã không nói gì, nàng chậm rãi đứng dậy trên giường nhưng vẫn không mặc quần áo, vẫn là không mảnh vải che thân, điều này làm thân thể hoàn mỹ của nàng vẫn tiếp tục bộc lộ bên ngoài không khí.

Hạ Thiên vốn hô hấp rất dồn dập nhưng vẫn có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng hắn thật sự rất vả, nếu không phải hắn thật sự quá để ý đến sức khỏe của thần tiên tỷ tỷ, sợ rằng hắn đã bổ nhào lên người nàng từ lâu rồi.

- Cậu đúng là đứa ngốc, cần gì phải khổ cực nín nhịn như vậy?

Nguyệt Thanh Nhã dùng bàn tay trắng nõn khẽ ôm lấy Hạ Thiên:

- Kim Đan của chị đã bị tổn thương hai mươi năm, thật ra cũng không gần phải gấp.

- Nhưng, thần tiên tỷ tỷ, tôi còn muốn chữa Kim Đan cho chị, như vậy tôi sẽ không còn phải lo lắng cho cơ thể của chị.

Hạ Thiên cũng tạm thời thu hồi ngân châm, hơn nữa cũng khẽ ôm lấy vòng eo của Nguyệt Thanh Nhã, chạm đến da thịt trắng ngần mềm mại của nàng, trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tuyệt vời, vì vậy mà nhịp tim của hắn không khỏi gia tốc. Lúc này bàn tay của hắn không thể nào không chuyển dời xuống, chậm rãi hoạt động trên mông Nguyệt Thanh Nhã.

- Tiểu sắc lang, nếu cậu cứ như bây giờ, chị sẽ không để cậu thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu, giọng nói rất dịu dàng:

- Ngịch Thiên Bát Châm cực kỳ thần kỳ, trước cậu sợ rằng chă có ai chính thức học hết Ngịch Thiên Bát Châm, mà theo chị biết, dù là nghịch thiên đệ ngũ châm thì cũng không có người thi triển. Vì vậy mà nghịch thiên đệ ngũ châm khi thi triển sẽ sinh ra hiệu quả gì, dù là cậu hay chị cũng không thể biết được, vì vậy mà lúc này, dù với cậu hay với chị đều là khiêu chiến.

- Thần tiên tỷ tỷ, chị yên tâm, không có gì đâu, lần đầu tiên tôi dùng nghịch thiên đệ tứ châm cũng lo lắng về vấn đề này, nhưng cuối cùng tôi cũng không có chuyện gì xảy ra, lần này tôi cũng có lòng tin chữa tốt Kim Đan cho chị.

Hạ Thiên dùng giọng tin tưởng mười phần nói, mà hắn vừa nói vừa không tự giác được phải xoa bóp cặp mông đầy đặn của Nguyệt Thanh Nhã.

Thân thể mềm mại của Nguyệt Thanh Nhã không khỏi run rẩy, trên gương mặt trắng nõn có hơi đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp khó gì sánh được. Nhiều năm tu tâm đã làm cho nàng có cảm giác tương đối tẻ nhạt với chuyện nam nữ, thật ra nàng cũng không có mưu cầu gì với thứ này. Dù là thế, bây giờ bàn tay nóng bỏng của Hạ Thiên ve vuốt lên người, dù nàng là một tiên tử chưa nhuốm chịu khói lửa nhân gian cũng cảm thấy có chút khát vọng bùng lên trong lòng.

Nguyệt Thanh Nhã là tiên tử, ở thế giới của nàng, nàng là người của Phiêu Miểu Tiên Môn, bọn họ cao cao tại thượng, nhưng nhiều năm tu tâm chỉ làm nàng khó động tâm mà thôi, không có nghĩa là nàng không phải là người bình thường. Thật ra nàng cũng là người phụ nữ bình thường, trước mặt người ngoài hoặc có thể nói là trước mặt người khác, tuy nàng có vẻ như ôn hòa nhưng nội tâm lại cách xa cả ngàn dặm. Nhưng Hạ Thiên không phải là người ngoài, cũng không phải là đàn ông khác, hắn là chồng nàng, là đàn ông duy nhất của nàng, một người đàn ông duy nhất chiếm trọn nội tâm của nàng. Vì vậy ở trước mặt hắn nàng không còn phải là tiên tử cao cao tại thượng, nàng là người phụ nữ của hắn, thân thể nàng đều hiện ra vì hắn.

- Tiểu sắc lang, chị tin vào bản lĩnh của cậu, cũng tin cậu có thể thành công thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm để chữa Kim Đan cho chị, nhưng dù là vì cậu hay vì tôi, bây giờ cậu cũng không thích hợp thi châm.

Trong giọng nói của Nguyệt Thanh Nhã có thêm vài phần kiều diễm:

- Chúng ta ở cùng nhau mười sáu năm, cậu cho rằng chị không hiểu cậu sao? Tuy cậu cố nén không chiếm tiện nghi của chị, nhưng trong lòng cậu khó thể nào bình ổn, nhưng muốn thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm thì nhất định cậu phải tỉnh táo, nếu không cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm.

- Thần tiên tỷ tỷ, tôi chẳng phải không muốn chiếm tiện nghi của chị, tôi chỉ vì quá nhớ chị.

Hai tay của Hạ Thiên tạm thời dừng lại, hắn dùng giọng bất an giải thích, trong mắt hắn thì thần tiên tỷ tỷ quá quan trọng, vì vậy hắn không thể để cho nàng tức giận, cũng không thể để cho thần tiên tỷ tỷ không vui.

- Tiểu sắc lang, chị biết rõ.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu:

- Chị cũng rất nhớ cậu, vì vậy chị hiểu tâm tình của cậu, chị cũng biết bây giờ cậu cần nhất là thứ gì. Vì thế chị càng thêm hiểu, dưới tình huống này cậu thi triển đệ ngũ châm cho chị, chị cảm thấy hay là mình mặc lại quần áo, như vậy mới cho cậu chữa trị.

- Được rồi, thần tiên tỷ tỷ, tôi nghe lời chị.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu khi nàng mặc quần áo vào thì hắn mới có thể tỉnh táo thi châm. Lúc này vì muốn suy nghĩ an toàn cho thần tiên tỷ tỷ, hắn cho rằng làm như vậy là rất tốt.

Nhưng nếu để thần tiên tỷ tỷ mặc quần áo vào, Hạ Thiên thật sự không muốn, phải biết rằng hắn thật sự không thể không chiều ý nàng.

- Tiểu sắc lang, chị cởi áo cho cậu nhé?

Âm thanh êm tai của Nguyệt Thanh Nhã lại truyền vào trong tai Hạ Thiên, lúc này hắn phát hiện thần tiên tỷ tỷ không mặc quần áo vào, hơn nữa còn dùng bàn tay thon như ngọc cởi bỏ quần áo trên người mình, giống như một người vợ dịu dàng cởi bỏ quần áo giúp chồng.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 2832

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.