Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần gặp mặt đầu tiên mười sáu năm trước.

Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Nguyệt Thanh Nhã còn chưa nói dứt lời thì đã cảm giác eo thon bị xiết chặt, hương vị đàn ông quen thuộc cũng bay vào mũi, một cái đầu vùi vào ngực nàng.

- Thần tiên tỷ tỷ, tôi rất nhớ chị.

Hạ Thiên thì thào nói, hắn thật sự rất nhớ thần tiên tỷ tỷ, vì vậy dù lúc này vẫn còn rất nhiều nghi vấn về Tống Ngọc Mị nhưng hắn vẫn không hỏi, bây giờ hắn muốn ôm nàng, cảm nhận mùi hương trên người nàng, cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, cảm nhận bộ ngực tuyệt vời, cảm nhận tất cả.

- Chị cũng rất nhớ cậu.

Nguyệt Thanh Nhã dùng cánh tay mềm mại ôm lấy Hạ Thiên, hai bên ở với nhau mười sáu năm, ngày đêm làm bạn với nhau, đột nhiên lại xa cách sáu tháng, tất nhiên điều này cũng làm cho nàng không thích ứng. Vì thế mà khoảng thời gian nửa năm gần đây mỗi ngày nàng đều không tự giác được phải nhớ đến hắn.

Mười sáu năm trước lần đầu tiên Nguyệt Thanh Nhã gặp mặt Hạ Thiên, khi đó hắn mới ba tuổi, nàng hai mươi ba tuổi, đã đi đến thế giới này được bốn năm. Mười sáu năm trôi qua, nàng vẫn nhớ y nguyên lần gặp mặt đầu tiên với hắn.

Lúc đó Hạ Thiên ba tuổi, hắn gầy gò hơn những đứa bé ba tuổi bình thường rất nhiều, quần áo khá cũ nhưng rất sạch sẽ, nhìn qua là biết con nhà nghèo, điểm khác biệt duy nhất chính là hắn có cặp mắt rất sáng, rất thanh khiết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã thì Hạ Thiên cũng dùng ánh mắt sáng ngời và thanh khiết nhìn chằm chằm, sau đó hắn mở miệng hỏi:

- Chị thật đẹp, chị là tiên nữ sao?

- Đúng vậy, chị là thần tiên, chị muốn mang cậu đi chơi, cậu có đồng ý không?

Khi đó Nguyệt Thanh Nhã thản nhiên cười với Hạ Thiên, sau đó dùng giọng dịu dàng nói.

- Nhưng, thần tiên tỷ tỷ, tôi đang chờ mẹ.

Hạ Thiên trừng mắt, dù hắn mới ba tuổi nhưng vẫn nói chuyện rất rõ ràng, đọc từng chữ cũng rõ ràng. Tất nhiên Nguyệt Thanh Nhã cũng biết, hắn thông minh hơn những đứa bé ba tuổi bình thường rất nhiều, dù mới ba tuổi nhưng đã hiểu được rất nhiều chuyện.

- Mẹ bảo cậu ở đây chờ sao?

Nguyệt Thanh Nhã dùng giọng dịu dàng hỏi.

- Đúng vậy, mẹ nói sẽ đưa tôi đến nhà trẻ, nhưng mẹ vừa đi mua đồ, để tôi đứng chờ một lúc.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi một câu:

- Thần tiên tỷ tỷ, chị xinh đẹp như vậy, chị làm vợ tôi được không?

Khi Nguyệt Thanh Nhã nghe được vấn đề này thì ngây người vài chục giây, sau đó nàng lại hỏi:

- Sao chị lại làm vợ cậu?

- Vì thần tiên tỷ tỷ là người đẹp nhất, tôi là người thông minh nhất, chị làm vợ tôi thì con của chúng ta sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp nhất.

Hạ Thiên ba tuổi đã có thể nói ra những lời như một người lớn, lý do của hắn rất đầy đủ:

- Nếu thần tiên tỷ tỷ tình nguyện làm vợ tôi, tôi sẽ không đợi mẹ mà cùng bỏ trốn với chị, nếu mẹ biết tôi bỏ trốn với thần tiên tỷ tỷ, chắc chắc sẽ không trách tôi.

- Được, chị đồng ý làm vợ cậu.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười, nàng dùng giọng đùa giỡn nói, nhưng ngay khi đó nàng không ngờ chỉ một hứa hẹn vui đùa nhưng cuối cùng lại thành sự thật, cũng thành một hứa hẹn quan trọng nhất trong đời nàng.

Cứ như vậy mà Nguyệt Thanh Nhã dẫn Hạ Thiên đến Thanh Phong Sơn, mười sáu năm, ngoài thời gian hắn học võ công với ba vị sư phụ, hắn luôn ở cùng một chỗ với nàng, mười sáu năm qua bọn họ giống như chưa từng tách rời.

Có một chuyện mà Nguyệt Thanh Nhã chưa nói với Hạ Thiên, đó chính là nàng gặp mặt hắn cũng không phải ngẫu nhiên, dù đó là lần thứ nhất, cũng chính là lân đầu tiên nàng và hắn gặp mặt nhau, nhưng thực tế hắn chính là người mà nàng đang khổ sở tìm kiếm. Vì hắn có thân thể băng hỏa linh thể đặc thù, nàng từ trong miệng Đại sư phụ Trương Minh Đà của Hạ Thiên mà biết được có người như vậy, vì thế nàng tự mình xuống núi khảo sát, để xem có tìm được người phù hợp điều kiện hay không.

Dựa theo ý của nàng, nếu Hạ Thiên phù hợp, nàng sẽ thương lượng với cha mẹ hắn, sẽ đưa hắn lên núi bồi dưỡng. Nhưng sau khi xuống núi thì nàng phát hiện mình không cần thương lượng với cha mẹ hắn, vì ngày hôm đó hắn bị mẹ bỏ rơi.

Nguyệt Thanh Nhã thật sự không nhắc đến vấn đề này, vì nàng không muốn cho Hạ Thiên biết hắn bị cha mẹ vứt bỏ, hắn luôn nói mình và nàng bỏ trốn, nàng cũng hy vọng hắn nghĩ như vậy.

Thật ra Nguyệt Thanh Nhã cũng có nghi ngờ, có lẽ ngày hôm đó Hạ Thiên đã biết mình bị ném bỏ, vì vậy hắn mới chọn phương án cùng nàng bỏ đi. Vì thế mà nhiều năm qua hắn chưa từng có ý nghĩ đi tìm kiếm cha mẹ mình, thậm chí Nguyệt Thanh Nhã còn có ý nghĩ bất đắc dĩ, năm đó nàng hai mươi tuổi mà giống như bị một Hạ Thiên ba tuổi tính kế, kết quả là nàng thật sự trở thành vợ hắn.

Tất nhiên đối với Nguyệt Thanh Nhã thì điều đó không quan trọng, mười sáu năm nàng là chỗ dựa cho Hạ Thiên, mà Hạ Thiên cũng thật sự là chỗ dựa cho nàng, nếu không có hắn thì sợ rằng nàng sẽ không thể nào kiên trì ở thế giới này được lâu như vậy, không có hắn thì khoảng thời gian mười sáu năm sẽ không có thời gian vui vẻ, nhưng nàng có hắn và tất cả đều không giông như trước. Khoảng thời gian bốn năm trước khi nàng được gặp hắn, hầu như mỗi ngày nàng đều nghĩ làm sao để quay về, nhưng khi ở cùng hắn được ba năm, nàng đã không còn kiên quyết với ý nghĩ quay về. Ba năm nữa trôi qua, nàng cảm thấy có quay về hay không cũng chẳng sao, nàng cũng không muốn quay về, vì nàng cảm thấy nơi đây giống như là nhà mình rồi.

- Ủa, tiểu bại hoại, cậu đến đây khi nào?

Một âm thanh dễ nghe truyền vào trong tai kéo Nguyệt Thanh Nhã từ trong hồi ức quay về hiện tại, lúc này nàng phát hiện mình đã quay về trong căn nhà gỗ trên Thanh Phong Sơn, trong phòng còn có một tiên nữ váy trắng, là Liễu Mộng.

Đây là một căn nhà làm bằng gỗ, bên trong có rất nhiều phòng, nhưng vị trí của Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã lúc này chính là phòng ngủ của bọn họ, Liễu Mộng đang ngồi trên giường, nàng nhàn chám đung đưa cặp chân dài trắng nõn.

- Chị Mộng, sao chị lại ở đây?

Hạ Thiên lúc này ngẩng đầu lên, hắn thấy Liễu Mộng, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

- Chị Nguyệt bảo chị chờ ở đây.

Liễu Mộng trừng mắt nhìn, sau đó nàng nhìn về phía Nguyệt Thanh Nhã đang bị Hạ Thiên ôm chặt:

- Chị Nguyệt, tôi đã chờ chị hai ngày hai đêm, sao chị không gọi em sang giúp.

- Mộng Mộng, chị đã thắng, vì vậy không cần em trợ giúp, nếu không thì em đi nghỉ một chút đi.

Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng nói.

- Được.

Liễu Mộng nhảy xuống giường, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:

- Tiểu bại hoại, ngủ với chị nhé?

Hạ Thiên đi khá lâu, tất nhiên Liễu Mộng cũng rất nhớ, nếu không phải lúc này có Nguyệt Thanh Nhã ở bên cạnh, sợ rằng nàng đã ào lên người hắn.

- Chị Mộng, tôi không thể ngủ với chị, tôi phải chữa bệnh cho thần tiên tỷ tỷ.

Hạ Thiên lần này không đồng ý yêu cầu của Liễu Mộng, tuy hắn rất nhớ cặp bánh bao lớn của Liễu Mộng, nhưng bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng cần làm.

- Được rồi, tôi đi ngủ, cậu chữa bệnh cho chị Nguyệt đi, nếu chữa xong thì nhớ đến tìm tôi.

Liễu Mộng dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý, nàng nghe Hạ Thiên nói sẽ chữa bệnh cho Nguyệt Thanh Nhã, nàng cũng biết chuyện này rất quan trọng.

Liễu Mộng nhìn Hạ Thiên rồi lóe người biến mất, thân pháp của nàng rất nhanh, khong thể nghi ngờ vài ngày ở Thanh Phong Sơn làm nàng tiến bộ rất lớn.

- Thần tiên tỷ tỷ, bây giờ tôi có thể thi triển đệ ngũ châm chữa bệnh cho chị.

Hạ Thiên lúc này mở miệng nói, tuy hắn rất muốn ôm hôn Nguyệt Thanh Nhã nhưng vẫn áp chế xúc động, việc trị bệnh cho nàng mới là quan trọng nhất, chỉ cần thần tiên tỷ tỷ hết bệnh, như vậy sau này bọn họ có thể đi dạo chơi khắp nơi.

- Cậu học xong nghịch thiên đệ ngũ châm nhanh như vậy sao?

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Thanh Nhã chợt xuất hiện biểu cảm kinh ngạc. Dù khi hạ thiên xuất hiện thì nàng biết công lực của hắn tăng tiến rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả nàng, nhưng nàng không ngờ chỉ mới là nửa năm mà hắn đã học được nghịch thiên đệ ngũ châm.

Phải biết rằng khi Hạ Thiên vừa xuống núi chỉ thi triển được nghịch thiên đệ nhị châm mà thôi, căn cứ vào dự đoán của Nguyệt Thanh Nhã khi đó, nếu hắn muốn thi triển được đệ ngũ châm, ít nhất cũng phải mất thời gian mười năm, thậm chí có thể nói là mười năm vẫn quá nhanh. Tất nhiên mười năm đối với nàng thì thật ra cũng không quá lâu, nàng vẫn có thể đợi được mười năm. Nhưng nàng cũng không ngờ, bây giờ nàng còn chưa phải đợi mười tháng thì hắn đã có thể thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm.

- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ, hôm nay trong người tôi vừa ngưng tụ ra Băng Hỏa Linh Đan, căn cứ vào sách châm cứu ghi lại, bây gời tôi có thể thi triển được nghịch thiên đệ ngũ châm.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn hỏi một câu:

- Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ, rốt cuộc chị bị bệnh gì? Vì sao trước kia tôi không để kiểm tra được.

Nguyệt Thanh Nhã có chút trầm ngâm, sau đó nàng đưa một cánh tay trắng ngà đến trước mặt Hạ Thiên, nàng dịu dàng nói:

- Cậu nhìn lại xem, có lẽ bây giờ cậu đã biết đó là bệnh gì.

Hạ Thiên khẽ nắm lấy cổ tay trong suốt như ngọc của Nguyệt Thanh Nhã, một luồng băng hỏa linh khí thấm vào trong người nàng điều tra tình huống, chỉ vài giây sau hắn đã khẽ ồ lên, có chút kinh ngạc.

- Tiểu sắc lang, bây giờ cậu biết chị bị bệnh gì chưa?

Nguyệt Thanh Nhã dịu dàng hỏi.

- Thần tiên tỷ tỷ, sao trong người chị lại có Băng Hỏa Linh Đan?

Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi, nhưng không đợi Nguyệt Thanh Nhã trả lời, hắn lắc đầu nói:

- Không đúng, thứ này không phải là Băng Hỏa Linh Đan, vì Băng Hỏa Linh Đan của tôi có hai màu sắc khác biệt, mà nội đan của chị chỉ có một màu vàng.

- Thật sự không phải là Băng Hỏa Linh Đan, đó là Kim Đan.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp có chút mừng rỡ:

- Tiểu sắc lang, cậu có thể dò xét được Kim Đan trong người tôi, điều này chứng tỏ cậu thật sự thi triển được đệ ngũ châm. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn làm ra những sự kiện đáng mừng, lần này cũng giống như vậy, cậu học xong đệ ngủ châm sớm hơn mười năm so với dự đoán của chị.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 24
Lượt đọc 2681

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.