Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật ra rất đơn giản.

Phiên bản Dịch · 2152 chữ

- Vậy làm phiền tổ trưởng Sử rồi.

Ninh Khiết cũng không dừng lại, nàng nhanh chóng kéo Hạ Thiên bỏ đi. Nàng không biết Trương Đan sao lại ở Cảng Thành, không biết vì sao Trương Đan lại bị bắt cóc, mà nàng cũng không biết phải làm sao để tìm Trương Đan. Nàng không có người quen ở đây, chỉ có thể mượn lực cảnh sát, vì vậy mới đưa ra biện pháp treo thưởng, nàng tin như vậy cảnh sát sẽ ra sức hơn, ít nhất cũng có phương án tìm ra kẻ bắt cóc Trương Đan.

Ninh Khiết về đến nhà vẫn rất lo lắng, khi thấy bộ dạng nàng như vậy thì Hạ Thiên có chút buồn bực, sao bọn cướp nhiều như vậy? Mà sao bọn cướp lại ngốc như vậy? Trương Đan có gì cần bắt cóc? Mặt không đẹp, lji không tiền.

Nhưng khi thấy bộ dạng không vui của Ninh Khiết thì Hạ Thiên cũng an ủi một câu:

- Vợ quỷ keo kiệt đừng lo lắng, cùng lắm thì tôi tìm Trương Đan về là được.

- Chồng, sao mà tìm được? Chúng ta không có ai hỗ trợ.

Ninh Khiết cảm thấy không có biện pháp nào, nếu là nàng vẫn còn là đệ tử của Tống Ngọc Mị thì có thể yêu cầu Tống gia trợ giúp, đáng tiếc là bây giờ nàng không còn danh phận kia, dù thật sự là như vậy cũng không dám liên lạc với Tống gia.

- Thật ra rất đơng giản, đám bắt cóc phần lớn đều là hắc đạo, chúng ta tìm bắt đại ca hắc đạo Cảng Thành, sau đó bắt hắn đưa người ra.

Hạ Thiên hời hợt nói.

Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng phát hiện biện pháp kia tuy có chút đơn giản nhưng quả thật cũng khá hay, dù không có tác dụng với người thường nhưng đối với nàng lại rất tốt. Với thân thủ của nàng thì muốn bắt đại ca hắc đạo tìm người cũng không có vấn đề gì lớn, vấn đề duy nhất chính là nàng không biết đại ca hắc đạo Cảng Thành chính là ai.

Tất nhiên Ninh Khiết cũng cho rằng chuyện này không có gì khó, vừa rồi nàng đã lưu số điện thoại của Sử Kình Tùng, nàng thấy Sử Kình Tùng chắc chắn biết rõ thân phận của đại ca hắc đạo Cảng Thành. Đám cảnh sát kia không thể bắt đại ca hắc đạo nhưng nếu nói chẳng biết thì hoàn toàn không thể.

Ninh Khiết nhìn đồng hồ mà có chút do dự, cuối cùng nàng vẫn điện thoại cho Sử Kình Tùng, nàng muốn hỏi trước rồi tính sau, vì nàng sợ nếu làm lớn thì náo loạn, như vậy sẽ bất lợi với Hạ Thiên.

Tất nhiên, nếu Ninh Khiết biết mình đã sớm chống lại hắc đạo, nàng cũng không có chút kiêng kỵ này.

... ....

- Tôi...Tôi đang ở nơi nào đây?

Trương Đan sờ ra sau gáy, nơi đó vẫn còn đau. Một khắc sau nàng đã phát hiện mình bị cột vào ghế, sau đó nàng chấn động:

- Có ai không? Cứu mạng.

- Không cần hét lên như vậy, nơi đây dù cô em có hét rách họng thì cũng không ai nghe thấy được, không ai đến cứu đâu.

Một âm thanh vang lên.

- Là anh?

Trương Đan ngẩng đầu, nàng phát hiện người đàn ông mặc áo da, người này vốn rất tuấn tú, nhưng bây giờ trên mặt không còn nụ cười nào.

Trương Đan phát hiện mình bị giam ở nơi không có cửa sổ, trong phòng sở dĩ sáng rực vì có đèn. Lúc này nàng cũng thấy Sở Phàm, hắn cũng bị cột lại, hơn nữa hắn đã tỉnh trước nàng, bộ dạng có hơi thê thảm, rõ ràng vừa bị đánh.

- Sở Phàm, anh không sao chứ?

Trương Đan muốn phát khóc, sao thế này? Nàng cảm thấy mình thật sự không may mắn, chẳng lẽ sau khi Ninh Khiết hết xui xẻo thì mình lại nhận thay sao?

- Anh không sao.

Sở Phàm miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

- Hắn có việc gì hay không thì phải xem sự hợp tác của cô là thế nào.

Người đàn ông mặc áo da nói, thực tế trong phòng cũng không chỉ có ba người bọn họ, còn có một tên ngồi bên cạnh máy tính và hai tên khác, một tên đang đùa súng, một tên đang nghịch đao, rõ ràng đều là nhân vật hung ác.

- Các người muốn gì? Đòi tiền sao? Tôi vừa tốt nghiệp, vừa công tác được nửa năm, căn bản không có tiền.

Trương Đan chợt tỉnh táo, bây giờ nàng vẫn còn ăn mặc gọn gàng, xem ra đối phương không phải vì sắc mà ra tay.

- Tôi là Jack, này, có phải ta rất giống người Trung Quốc không?

Người đàn ông mặc áo da chợt cười nhạt với Trương Đan:

- Nhưng tôi không phải là người Trung Quốc, tôi cũng có thể nói rõ thân phận của tôi cho mọi người biết, thật ra tôi là một sát thủ.

- Cái gì? Sát...Sát thủ?

Trương Đan chợt lắp bắp, người này sao lại nói cho nàng biết nhiều như vậy, chẳng phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?

- Cô không cần lo lắng, mục tiêu của chúng tôi không phải là cô, chỉ cần cô hợp tác, tôi sẽ không giết cô diệt khẩu. Vì tôi đã sớm là thủ phạm truy nã, tôi không sợ bị thêm lệnh truy nã.

Tên sát thủ tự xưng là Jack dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Trong lúc cô hôn mê thì chúng tôi đã lấy vân tay và tra rõ thân phận của cô, biết rõ cô là Trương Đan, trước đó là phóng viên báo giải trí thủ đô, còn hắn ta là Sở Phàm, là bạn học thời đại học, bây giờ đang làm phóng viên nhật báo Cảng Thành, tôi nói không sai chứ?

- Vậy rốt cuộc anh muốn gì?

Trương Đan có chút sợ hãi, nàng chưa từng gặp qua tình cảnh này.

- Trương tiểu thư, trước đó không lâu cô đã nói mình là bạn tốt nhất của Ninh Khiết, cô nhớ rõ chứ?

Jack hỏi.

- Anh...Mục tiêu của anh Ninh Khiết?

Trương Đan chợt kinh hoàng.

- Bốp.

Một cái tát vang dội.

- Hừ!

Sở Phàm đau đến mức phải hừ một tiếng, người tát hắn không ai khác mà chính là Jack.

- Anh đánh anh ấy làm gì?

Trương Đan lập tức nôn nóng.

- Trương tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể trả lời vấn đề của tôi, nếu không tôi sẽ không đơn giản chỉ là đánh anh ta một tát đơn giản như vậy, nếu cô muốn bạn học của mình, à, có lẽ cũng là bạn trai của cô bị chết thảm thì tốt nhất đừng giấu diếm tôi bất kỳ vấn đề gì.

Giọng nói của Jack chợt trở nên lạnh như băng:

- Jack tôi gần đây luôn nói lời giữ lời, nếu cô phối hợp thì tôi nhất định sẽ thả hai người, nếu không thì kết quả sẽ rất thảm.

- Rốt cuộc anh muốn biết gì? Tôi và Ninh Khiết có quen biết, nhưng Ninh Khiết cũng không chọc giận các người.

Trương Đan đã rất nhanh cảm thấy muốn khóc, sự việc này hoàn toàn không nằm trong suy tính của nàng.

- Trương tiểu thư, chúng tôi là sát thủ, mà sát thủ chỉ biết nhận tiền làm việc, cô ta có chọc vào chúng tôi hay không, điều này chẳng quan trọng, quan trọng là có chọc vào người khác hay không.

Giọng nói của Jack chợt hòa hoãn xuống:

- Chúng tôi có con đường của chính mình, tuy đã tra xét tư liệu về Ninh Khiết nhưng những gì chúng tôi có được lại quá khác xa thực tế, vì vậy tôi muốn từ cô mà biết thêm vài tin tức hữu dụng.

Jack dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Căn cứ vào những gì chúng tôi điều tra được thì Ninh Khiết và Trương tiểu thư là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy đi làm cho một công ty thời trang. Cô ấy bị cận nặng, hơn nữa lại bị tàn tật chân dài chân ngắn, nhưng nếu căn cứ vào những gì chúng tôi nhìn thấy, cô ấy không những cận mà cũng không tàn tật, vì vậy tôi muốn biết hai kẻ kia có phải là một người hay không?

- Cùng là một người, trước đó bạn ấy bị cận và chân dài chân ngắn, nhưng bạn ấy gặp được một thần y, người này trị mắt và chân cho bạn ấy, vì vậy mà bạn ấy càng ngày càng xinh đẹp.

Trương Đan cũng không che giấu, nàng cảm thấy thứ này cũng không cần giấu diếm làm gì.

- Thần y sao?

Jack khẽ nhíu mày:

- Thần y gì? Có thần y lợi hại như vậy sao?

- Tất nhiên là có, trước đó tôi cũng không tin, nhưng người ta thật sự rất lợi hại, rất nhiều người đều biết, điều này không phải là giả, các người nên tin tưởng tôi.

Trương Đan có chút vội vàng.

- Được, tôi coi như tin tưởng những lời nói của cô, tôi lại hỏi cô một vấn đề, Ninh Khiết có phải có bối cảnh hoặc hậu trường gì đó không?

Jack lại hỏi.

- Điều này tôi thật sự không biết... ....

Trương Đan vừa nói xong thì Jack đã đá lên người Sở Phàm, trực tiếp đá ngã Sở Phàm.

- Này, đừng đánh người, tôi thật sự không biết rõ, chỉ biết bạn ấy có chút quan hệ với Tống gia.

Trương Đan lập tức vội vàng, nàng nói ngay.

- Tống gia, Tống gia nào?

Vẻ mặt Jack chợt biến đổi.

- Là Tống gia ở thủ đô, rất nổi tiếng, tôi nghe nói bây giờ bọn họ là đệ nhị gia tộc ở thủ đô.

Trương Đan nhanh chóng nói:

- Tôi thấy người Tống gia rất khách khí với Ninh Khiết, nhưng bọn họ cụ thể có quan hệ gì thì tôi không biết.

Trương Đan nói ra những lời này cũng không vì bán đứng Ninh Khiết, nàng cảm thấy đối phương nếu biết Ninh Khiết có hậu trường lớn như vậy thì sẽ không dám làm gì, cũng có thể không làm gì mình.

- Hừ, thật sự là Tống gia kia sao?

Jack chợt chửi thề một câu, rõ ràng hắn cũng biết đến Tống gia kia.

Jack suy tư mười giây rồi lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trương Đan xem:

- Cô xem, có biết người này không?

Trương Đan nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, tấm ảnh không quá rõ ràng, cũng không phải chính diện, nhưng Trương Đan chỉ cần nhìn qua là biết ngay.

- Tấm hình này không chụp chính diện, tôi cũng không dám khẳng định, nhưng có lẽ là... ....

Trương Đan nói đến đây thì có hơi chần chừ.

- Có lẽ là ai?

Jack truy vấn.

- Có lẽ là Hạ Thiên.

Trương Đan trả lời.

Lời này vừa nói ra thi bốn sát thủ trong phòng đều đứng đơ người, bọn họ cùng nhìn về phía Trương Đan.

... ....

Thanh Phong Sơn.

Một nữ tử áo bào trắng lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, gió núi thổi bay mái tóc nàng, gương mặt xinh đẹp không thuộc về nhân gian chợt bộc lộ ra ngoài.

Kiều Tiểu Kiều nãy giờ cũng đứng lặng nhìn nữ tử này, lần đầu tiên nàng thấy đối phương thì cũng cảm thấy đây là tiên tử nhân gian. Sau đó nàng biết rõ đây đúng là tiên tử, là tiên tử thật sự, vẻ đẹp thoát tục, phong hoa tuyệt đại, nguyên bản không thuộc về thế giới này.

- Tiểu Kiều, đã làm những thứ kia chưa?

Nữ tử áo trắng tất nhiên là Nguyệt Thanh Nhã, nàng chậm rãi xoay người dùng giọng dịu dàng nói.

- Chị Nguyệt, em đã làm, em nghĩ nhiều nhất là vài ngày nữa thì cô ấy nhất định sẽ biết rõ tin tức này.

Kiều Tiểu Kiều vội vàng trả lời.

- Vậy là tốt rồi.

Nguyệt Thanh Nhã gật đầu, sau đó nàng nở nụ cười điềm tĩnh, cũng di chuyển chủ đề:

- Tiểu Kiều, em nghĩ gì chị đều hiểu, nhưng vì sao tiểu sắc lang xảy ra chuyện mà chị không hạ sơn giúp đỡ, chỉ ở đây chờ?

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 2004

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.