Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông cứng.

Phiên bản Dịch · 2141 chữ

- Đại ca, chuyện thế này sao có thể nói dối cho được?

Trên mặt Thiết Quải Thất lộ ra nụ cười khổ sở:

- Hai người kia thật sự rất lợi hại, còn rất hung ác, người phụ nữ kia muốn đánh nát xương của em, nhưng có lẽ bọn họ còn không muốn gây chuyện, hơn nữa mới từ bên ngoài đến đây, nhìn qua có vẻ không phải là người Cảng Thành.

- Lão Thất, chú mau nói rõ xung đột với bọn họ.

Tên đại ca trầm giọng nói.

Thiết Quải Thất cũng không do dự, hắn lập tức nói rõ sự việc.

- Đại ca, hai người này trước kia làm phiền lão Thất, bây giờ có thể đã giết lão Lục, có phải đang hướng về phía chúng ta hay không?

Sau khi nghe xong sự việc thì lão Tam đầu trọc mở miệng nói.

- Bây giờ còn chưa thể xác định, dù sao thì lão Thất và lão Lục cũng tự mình động đến bọn họ.

Tên đại ca lắc đầu, hắn trầm giọng nói:

- Nhưng bây giờ chuyện bọn họ có phải chĩa mũi dùi về phía huynh đệ chúng ta hay không đã chẳng còn quan trọng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì lão Lục đã chết trên tay bọn họ, vì vậy ngay từ bây giờ bọn họ chính là kẻ thù của Thất Huynh Đệ hội chúng ta.

- Đại ca, hai kẻ kia có vẻ rất khó đối phó, chúng ta nên làm thế nào?

Lão Ngũ có vết đao trên mặt dùng giọng âm trầm nói:

- Nếu không thì em tự mình ra tay thử xem thế nào?

- Lão Ngũ, anh ngàn vạn lần đừng đi, dù vài huynh đệ chúng ta rất có khả năng đánh đấm nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ, anh cũng đừng nên lấy mạng liều mạng.

Thiết Quải Thất vội vàng nói.

- Lão Thất nói không sai.

Đại ca khẽ gật đầu:

- Bây giờ điều chúng ta cần điều tra rõ chính là lai lịch của tên kia, mỗi người chúng ta đều phải đề cao cảnh giác, nếu tên này thật sự hướng về phía chúng ta, như vậy chúng ta đều gặp nguy hiểm.

- Việc này cứ giao cho em, em sẽ cho người theo sát bọn chúng, sẽ điều tra rõ ràng.

Lão Ngũ trên mặt có vết dao lại chủ động xung phong.

- Được, có tin tức gì thì lập tức báo cho mọi người.

Đại ca khẽ gật đầu, sau đó hắn quét mắt nhìn mọi người:

- Cũng không còn sớm nữa, các chú về đi, chuyện lão Lục gặp chuyện không may tạm thời ém xuống, còn chuyện kinh doanh của hắn, anh sẽ tạm thời quản lý. Sau khi tìm được người nối nghiệp, anh sẽ giao lại, các huynh đệ không có ý kiến gì chứ?

- Không có ý kiến, đại ca làm chủ là được.

Năm tên khác không hẹn mà cùng nói.

- Được, giải tán.

Đại ca khoát tay, sau đó chính hắn đứng lên và đi ra ngoài, năm tên khác cũng đứng lên rồi rời khỏi phòng.

Một xã phía tây Cảng Thành.

Bảy giờ đúng, Lục Huy cũng đã rời khỏi cái giường ấm áp, cũng rời khỏi cơ thể mềm mại của bạn gái, hắn nhanh chóng rửa mặt đánh răng, sau đó cầm một chiếc bánh bao và hộp sửa đi xuống lầu, vội vàng chạy đến đứng dưới trạm dừng xe buýt.

Từ nơi này chạy đến trạm dừng xe buýt cũng không gần, cần phải đi mười phút, mà buổi sáng ở Cảng Thành lại rất hay kẹt xe, đồng thời công ty của Lục Huy lại rất xa, đi đường cần một giờ, vì vậy mỗi buổi sáng hắn đều phải thức dậy sớm, nếu không sẽ đi muộn ngay.

Thật ra tiền lương của Lục Huy cũng không thấp, ba năm trước hắn tốt nghiệp đại học danh tiếng ở thủ đô, sau đó công tác ở một thành phố ở Trung bộ được ba năm, cuối cùng mới quen một bạn gái ở đây. Ba năm qua tiền lương của hắn hầu như không có gì tăng trưởng, vẫn mãi là ba ngàn đồng, vì thế hắn mới chạy đến Cảng Thành, hy vọng có thể tìm được một công việc tốt hơn ở đây.

Vận may của Lục Huy không tệ, hắn là người học kinh tế, khi đến Cảng Thành thì lập tức được một tập đoàn thông tin thu nhận, tiền lương cũng đến năm con số. Dù ở Cảng Thành thì mức lương này là không cao nhưng hắn biết rõ không gian đề bạt của công ty này là rất lớn, chỉ cần công tác ổn định thì hai ba năm sau mua nhà mua xe cũng có thể trở thành sự thật.

Bạn gái của Lục Huy cũng cùng đi đến Cảng Thành, cũng tìm được một công tác, tuy tiền lương không tính là cao, chỉ có ba nghìn đồng, nhưng nếu cộng tiền lương của cả hai người lại cũng không ít. Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể thuê một căn phòng tốt, nhưng vì vấn đề nhà ở sau này, bọn họ quyết định thuê nhà ở một xã phía tây Cảng Thành, vì tiền thuê nhà ở đây rất rẻ.

Dù công ty làm việc vào lúc chín giờ nhưng Lục Huy vẫn lo lắng sẽ đến muộn, mỗi ngày bảy giờ hắn đã ra đứng ở trạm xe buýt. Hơn nửa năm nay hắn phát hiện ra mình là người đến đứng sớm nhất.

Mười phút sau Lục Huy đã đến trạm xe buýt, những trạm xe buýt ở Cảng Thành đã được cải tạo lại, tuy không thể chắn gió nhưng cũng có thể che mưa, cũng coi như có chút tiện lợi cho dân, ít nhất trời mưa cũng thoải mái hơn.

Tất nhiên hôm nay cũng không mưa, nhưng khi Lục Huy nhìn qua trạm xe buýt thì không khỏi ngẩn ngơ, hôm nay còn có người đến đợi xe buýt sớm hơn cả hắn sao?

Lục Huy nhìn kỹ lại thì thấy đúng là như vậy, quả thật có người đến sớm hơn cả hắn, người này có cách ăn mặc giống thành phần tri thức đô thị, nhưng kỳ quái là hắn lại nằm trên mặt đất.

Tuy cảm thấy kỳ quái nhưng Lục Huy tạm thời không quan tâm, dù sao thì tất cả mọi người cũng có tâm tính không lo chuyện của người. Hơn nữa những năm nay loại người gì cũng có, phụ nữ cởi sạch quần áo tắm rửa trên đường cũng có, bây giờ có một tên đàn ông nằm chờ ở nhà chờ xe buýt cũng không có gì kỳ lạ.

Tất nhiên hôm nay thời tiết có hơi lạnh, ngủ nơi đây rõ ràng khó thể chịu nổi. Nếu là tên ăn mà thì còn có thể tin, nhưng nhìn cách ăn mặc của đối phương thì thấy không có gì liên hệ với hình tượng ăn mày.

Lục Huy tuy nói không quan tâm nhưng khi chờ xe vẫn nhìn về phía đối phương, hôm nay xe đến có vẻ muộn, hắn đợi hơn mười phút mà xe còn chưa tới, mà bây giờ người đến đợi đã nhiều hơn, đã có vài người đến đứng.

Đám người chờ xe tất nhiên cũng thấy được người đàn ông ngủ trên mặt đất, nhưng bọn họ chỉ nhìn nhìn mà không ai tiến lên, ngược lại có vài người bắt đầu nghị luận.

- Này, anh nói xem người kia bị làm sao vậy? Không phải đã uống say rồi đấy chứ?

- Tôi cảm thấy hắn ta là ăn mày.

- Nào có ăn mày ăn mặc tốt như vậy?

- Nói không chừng thì quần áo trên người hắn là người ta cho.

- Này, tên này giống như có gì đó là lạ, mắt nhắm lại, giống như sinh bệnh.

- Không phải đã chết rồi đấy chứ?

- Sao? Chết?

Nói đến chết thì vô tình không khỏi có người hô lên, sau đó mọi người vô thức di động, không phải đến xem mà đứng cách xa một chút. Những năm nay dính vào người chết sẽ chẳng có gì tốt.

Lục Huy lúc này có chút do dự, có nên tiến lên xem xét hay không? Nguyện vọng lớn nhất của hắn là cố gắng công tác kiếm tiền mua nhà cưới bạn gái, vì vậy hắn cũng không muốn dẫn đến phiền toái. Bây giờ cứu người thường sinh ra phiền toái, trên mạng thường xuyên đưa tin, hắn thật sự lo lắng sẽ phát sinh phiền toái.

Sau hai phút do dự thì Lục Huy cuối cùng cũng đi lên, khi đến gần hắn mới phát hiện người trên mặt đất còn rất trẻ, có lẽ khoảng hai mươi, mắt nhắm lại, hít thở yếu ớt. Hắn có chút chần chừ, sau đó dùng tay lắc tên thanh niên:

- Này, tỉnh lại...Trời, lạnh băng!

Một luồng cảm giác lạnh thấu xương từ trên người tên thanh niên truyền ra, điều này làm Lục Huy chấn động, tuy hắn không phải là bác sĩ nhưng cũng biết người bình thường không nên lạnh như vậy. Vô tình hắn có một ý nghĩ, chẳng lẽ người này chết thật rồi sao?

Lục Huy không kịp suy nghĩ nhiều, hắn cũng không do dự mà bấm một số điện thoại:

- Alo, 120 sao? Tôi đang ở trạm xem bút Xã Đông thành phố Cảng Thành, chỗ này có người hôn mê... ....

Lục Huy không phải loại giúp người tìm nguồn vui, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn một người chết cóng như vậy, vì thế hắn bất chấp lo lắng đi làm trễ. Vài phút sau xe buýt chạy qua trạm nhưng hắn vẫn đứng đợi, hắn phải chờ xe cứu thương đến, nếu không hắn có đến công ty cũng khó thể công tác. Trước đó hắn đã từng được thấy thông tin một người chế cóng ở trạm chờ xe buýt mà người đi đường chỉ biết lạnh lùng vây quanh xem xét, hắn thấy như vậy rất xấu hổ, sợ rằng nửa đời sau sẽ bị lương tâm khiển trách.

- Huynh đệ, người này sao rồi? Thật sự sinh bệnh sao?

Lúc này đám người khác cũng chạy đến xem, một người mở miệng hỏi thăm. Bây giờ luôn là như vậy, không có kẻ nào làm người đầu tiên can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng nếu thật sự có người thứ nhất xuất hiện thì những người tiếp theo chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Nói đến cùng đều là vì sợ đưa đến phiền toái, mà có người chọc vào phiền toái thì bọn họ lại không sợ.

- Không rõ lắm, cơ thể lạnh như băng, tôi không phải là bác sĩ, cũng không dám động vào, cứ đợi xe cứu thương đến là hay nhất, tôi đã điện thoại cho xe cấp cứu.

Lục Huy trả lời.

- Anh bạn, đừng sợ, nếu người này chết thật, nếu có người đến làm phiền anh, tôi có thể đứng ra làm chứng, anh rõ ràng đang giúp người.

Kẻ hỏi thăm trước đó cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc này hắn đang cho Lục Huy một liều thuốc an thần.

- Cám ơn, có lẽ không có gì.

Lục Huy cười cười với đối phương, sau đó hắn nhìn đồng hồ, hắn lo lắng nhất bây giờ chính là đi làm muộn.

Mười phút sau xe cứu thương cũng đến, bác sĩ cấp cứu nhanh chóng nhảy xuống kiểm tra tình huống, sau đó hắn phán một câu:

- Người đâu, cùng hỗ trợ đưa hắn lên xe, tình huống nghiêm trọng, phải đưa ngay đến bệnh viện.

- Bác sĩ, tôi giúp anh.

Lục Huy vội vàng nói, sau đó hắn hỏi:

- Anh ta bị sao?

- Còn chưa rõ ràng, nhìn có vẻ là đông cứng, trái tim cũng có vấn đề... ....

Tên bác sĩ trả lời một câu, nhưng còn chưa dứt lời đã có kẻ cắt ngang:

- Tim của anh mới có vấn đề.

Giọng nói kia rất bất mãn:

- Đầu óc anh cũng có vấn đề, tôi không bị bệnh.

Khi âm thanh vang lên thì tên thanh niên vốn nằm trên mặt đất không có phản ứng chợt nhảy dựng lên, sau đó hắn duỗi lưng ngáp một cái:

- Ôi, hình như vẫn còn buồn ngủ.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 2214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.