Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 2

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Mối quan hệ bắt đầu kỳ diệu như vậy, không cần nhiều thời gian để mọi người biết chuyện cô có bạn trai, Khang Kiếm cũng gọi điện cho cô, đòi cô khao một chầu: “Dù sao cũng phải cảm ơn “cầu nối” như tôi chứ.”

“Cầu nối”, vậy mà hắn cũng nói được. Cô sảng khoái đáp: “Được, nhưng anh phải mang theo gì đó đến.”

Không ngờ hắn lại mang bạn gái theo, tóc dài mắt to, dáng người hao hao Trương Bách Chi, đố cô cũng không tìm ra nửa phần khuyết điểm. Thừa dịp người ta đi trang điểm, cô liếc Khang Kiếm: “Tiểu Khang, lần tới có điện thoại ngàn vạn lần đừng dại mà cúp máy, mỹ nữ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày bị quản lí một chút cũng đáng.”

Khang Kiếm liếc cô, Dương Dật vui vẻ nói: “Tiểu Khang? Thiên Long Bát Bộ Mã phu nhân à?”

Khang Kiếm cầm lên thực đơn , kêu một đĩa tôm kiểu Úc.

Chỉ mới bốn tháng, bắt đầu sau lần cuối cô gọi điện cho Khang Kiếm: “Mời tôi ăn Long Hà đi.”

Kết quả ăn Long Hà bị mù tạt làm cay đến chảy nước mắt, cố gắng nhẫn nhịn khiến vành mắt đỏ hoe. Khang Kiếm thấy vậy liền nói: “Cô không phải muốn khóc đấy chứ? Tôi biết cô tận mười tám năm,chưa từng thấy cô khóc lần nào.”

Cô sặc nước, hồi lâu sau mới nói: “Ai muốn khóc?” rồi đem khăn ăn vỗ lên bàn: “Cũng chỉ là cá chiên tầm thường, không đáng giá.”

Cách bàn cô đang ngồi cũng đang dùng cá chiên, họ ngẩn người không biết nên khóc hay cười.

Lúc trở về trời mưa to, cô ngồi cuộn lại một góc, thời tiết như vậy thật hợp với tình hình hiện tại, xe đang ở trên cầu, mưa rơi ào ào, tiếng nước chảy ù ù, bóng đèn đường ở trong mưa trở thành màu cam nhòe. Từng chiếc xe từ từ xẹt qua, bốn bề mịt mờ hơi nước, giống như đang chìm sâu xuống sông, nước từ bốn phía tuôn qua. Cần gạt nước được mở tối đa cũng không làm được gì.

Điện thoại di động của hắn vang lên, hiện ra gương mặt của người gọi, cô liếc nhìn thấy rõ là Trương Bách Chi, nhưng hắn lại đem cúp điện thoại.

Cô nói thầm: “Sao lại cúp điện thoại của người ta vậy?”

“Ai cần cô xen vào chuyện của người khác?”

Bọn họ nói chuyện với nhau từ trước đến giờ đều một câu đá xéo một câu, không đợi cô nói tiếp, hắn lại trách: “Tiếu Dự Ngạc, tự thú đi, cô nói qua bao nhiêu lần yêu, mỗi lần đều vì những chuyện bé xé ra to mà không cần người ta nữa. Cho dù trên đời này đàn ông tốt còn nhiều, nhưng cô cứ lần lựa mãi như thế, đàn ông tốt rồi cũng hết, cô chắc chắn không ai thèm lấy.” Cô buồn rầu: “Không ai thèm lấy thì không thèm lấy. Ai cần anh xen vào chuyện của người khác?”

Điện thoại vang lên bài hát lần nữa: “Alas, my love, you do me wrong. To cast me off discourteously. . . “, là Trương Bách Chi, hắn nhìn một chút, tắt điện thoại rồi tiếp tục giáo huấn: “Vậy từ nay về sau tôi sẽ không nói nữa, nhìn bộ dạng này đi, đáng đời cô cả đời không ai thèm lấy!”

Cô cười lạnh: “Tôi có lấy chồng hay không liên quan gì tới anh? Sao anh phải để ý tới tôi như vậy chứ? Anh cho mình cũng là đàn ông tốt sao? Hễ một chút thì tắt điện thoại, tôi cho anh biết, bạn gái của anh gọi điện thoại cho anh, đó là vì quan tâm anh, anh không bắt máy, cô ấy lo anh xảy ra chuyện gì, sao không gấp cho được?”

Hắn quay lại nhìn: “Cô đừng có xen vào, lo mà quản tốt chính mình đi.”

“Tôi thế này không quản được mình sao?” Tiếu Dự Ngạc rốt cuộc nổi giận: “Tại sao anh cứ phải xen vào việc của người khác? Tại sao?”

Mưa to trút xuống , chiếc xe giống như bị cuốn trong nước, hắn bất ngờ đạp thắng xe, nước bắn lên tung tóe, hắn giận run người: “Tiếu Dự Ngạc, em đừng được voi đòi tiên!” Hắn mất lý trí, cuối cùng cũng bật lên: “Em biết rõ tôi yêu em.”

Thế giới đột nhiên lắng xuống, xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Mười tám năm nay vẫn không nói được câu đó, quỷ thần xui khiến thế nào mà bây giờ hắn lại nói ra. Cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo, mưa vẫn rơi đều đều, đèn đường trong làn nước tỏa sáng nhạt nhòa, tựa như toàn bộ thế giới đều đang ở trên mây.

Mười tám năm trước lúc cô bảy tuổi, leo qua hàng rào đi hái quả xanh trên cây, vô ý để váy vướng vào hàng rào, thằng nhỏ đứng cách đó không xa thấy thế liền trưng ra nét mặt hả hê. Má cô bị phơi đến ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhà bọn họ hôm qua mới chuyển đến sát vách nhà cô, nuốt nước bọt cũng khiến cô thấy mình bị nhạo báng: “Người nhảy hàng rào này học ở Tiểu Sơn Dương?”

Cứ như vậy quen biết nhau, hắn lớn hơn cô hai tuổi, đang học cấp một, năm bốn tuổi cô cũng học cấp một, cuối cùng học chung với hắn. Đến trung học, ở trong lớp hắn lớn tuổi nhất, cô nhỏ tuổi nhất, mỗi lần cãi nhau, Tiếu Dự Ngạc chắc chắn là người thua thiệt, một lần cô giận đến nỗi hét lớn: “Tôi và cậu không chung một bầu trời!” Xa hơn nữa, tùy tiện gây gổ, cũng vẫn câu đó: “Tôi và cậu không chung một bầu trời.” Mỗi lần gặp hắn, hắn luôn ra vẻ khiêu khích nhưng Tiếu Dự Ngạc luôn tỏ vẻ bình tĩnh bỏ đi.

Thời trung học cô rất trong sáng đáng yêu, mặc áo thun màu vàng nhạt, tóc ngắn giống như đóa bồ công anh, mềm mại nở rộ trong ánh nắng sáng sớm. Ngồi trên lan can cất tiếng cười, ánh mắt trong veo như bỏ cả bầu trời ở sau lưng.

Hắn chần chừ cả một tháng, rốt cuộc đem thư tình nhét vào tay cô, vội xoay người rời đi.

Trưa hôm đó ở phòng ăn, cô đi về phía hắn, hắn nghe như lòng ngực mình nhảy lên thình thịch, chiếc muỗng inox cầm trong tay cũng run lên.

Cô cười như ánh mặt trời rực rỡ: “Tiểu Khang, thư này là cho ai vậy, viết rất cảm xúc, rất thắm thiết. Thật không ngờ cậu có sở trường này, nhưng cậu phải nói với tôi là gửi cho ai thì tôi mới có thể giúp cậu đưa cho người ta.”

Trong lúc quẫn bách, không biện pháp che giấu, hắn giận dỗi nói tên nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp, cô nửa ngày sau mới trợn trắng mắt: “Thật biết thưởng thức” Cứng rắn bỏ lại một câu: “Tôi và cậu không chung một bầu trời.”

Cô vội vàng bước ra ngoài, bóng lưng run lên, hắn lại nghĩ cô buồn cười không kiềm chế được nữa.

Trong thư không xưng hô rõ ràng, cô đem lá thư đọc một lần rồi lại một lần, tin rằng hắn viết cho mình.

Cô vội vàng bước ra ngoài, bóng lưng run lên, biết đáp án kia không phải là mình, cô cảm thấy trong lòng nhói đau, cố không để mình bật khóc nức nở.

-Hoàn

Bạn đang đọc Hiểu Lầm của Phỉ Ngã Tư Tồn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.