Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 1

Phiên bản Dịch · 1950 chữ

Tiếu Dự Ngạc bước xuống nhìn chiếc kính chiếu hậu bị gãy, trên cửa xe cũng xước mất hai đường, vì vậy đứng ở con đường lớn, mặt mày lạnh tanh cùng đối phương cãi nhau. Cướp lời còn làm xe của cô trầy xước, bảo sao cô bỏ qua cho được.

Tài xế taxi thấy cô không dễ đối phó, một mặt giải thích, một mặt nói vào bộ đàm trong xe. Tiếu Dự Ngạc giận dữ, nghĩ, anh gọi viện binh chứ gì, chẳng lẽ tôi không thể? Đang mở cửa xe lật túi tìm điện thoại, phía kia đường một người thò đầu ra gọi cô xe: “Dự Ngạc! Dự Ngạc!”

Tiếng phổ thông pha chút giọng Bắc kia giống như đang kêu”Ngư Nhi! Ngư Nhi!” ( Dự Ngạc 豫鄂 phát âm giống Ngư Nhi 鱼儿 ), cô đưa mắt nhìn, trong lòng tự nhiên thấy giận. Nhiều năm như vậy, lần nào Khang Kiếm xuất hiện là lần đó cô chẳng vui vẻ gì.

Từ bảy tuổi váy cô bị vướng vào hàng rào, hắn đứng cười hì hì ở đầu kia hàng rào, dáng vẻ rất hả hê. Đến chín tuổi cô trốn học, bị phạt ở lại quét dọn vệ sinh, lớn hơn một chút, mười hai tuổi làm báo tường nhưng vẽ hỏng, mười lăm tuổi bị bạn qua thư tìm đến tận trường học , mười bảy tuổi thầm mến cậu bạn đẹp trai lớp kế bên trong vô vọng. . . . . . Hắn toàn chọn những lúc cô quẫn bách nhất xuất hiện. Cũng may sau khi tốt nghiệp trung học, hắn được học bổng đi du học nước ngoài, bằng không cùng hắn học Đại Học, cô sẽ trở thành người xui xẻo nhất Trung Quốc mất.

Cũng chỉ thanh bình được vài năm, hắn lại trở về, năm ba bữa xuất hiện trước mặt cô.

Thành phố rộng đến thế, tai nạn giữa đường ngoài ý muốn lại nhỏ như vậy, hắn có thể đúng lúc đi ngang qua sao?

Tài xế taxi thấy dáng vẻ cao lớn, khí thế của Khang Kiếm thì nhanh chóng cúi đầu. Tiếu Dự Ngạc không phải là người không nói lý lẽ, cả hai bên đều lười báo cảnh sát, vì vậy bắt tài xế taxi bồi thường 100 đồng. Tiếu Dự Ngạc nhét tờ tiền màu hồng vào túi, hỏi Khang Kiếm: “Ăn cơm không?”

“Ăn.” Hắn trả lời dứt khoát: “Vừa đúng lúc đói bụng.” Rồi chỉ chỉ vào xe của cô: “Đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa đổi xe?”

Tiếu Dự Ngạc liếc hắn: “Không có tiền.”

Xe của Khang Kiếm là một chiếc Hummer H2 (1) còn mới tinh, nhìn thấy nó mà cặp mắt của Tiếu Dự Ngạc sáng lên: “Tiểu Khang, phát tài rồi à?”

Khang Kiếm về nước năm trước mà xe đã đổi ba chiếc, hắn liếc xéo Dự Ngạc: “Đừng gọi tôi là Tiểu Khang nữa! Hôm nay tôi muốn ăn Úc Long Hà.”

Tiếu Dự Ngạc bất mãn: “Tại sao là tôi mời? Anh nhiều tiền hơn tôi mà.”

Khang Kiếm thản nhiên: “Cô chưa nghe nói qua người càng có tiền càng hẹp hòi sao?”

Kết quả là xe của cô được đem đặt ở tiệm để phun lại lớp sơn, sau đó leo lên xe hắn đi ăn, hai người ăn no căng chết cũng chẳng qua 90 đồng được. Tiếu Dự Ngạc đem tờ bạc 100 đồng lúc nãy của gã tài xế để lên bàn, hết sức hào phóng nói: “Ông chủ, cho tôi 10 xiên tôm viên nướng.”

Khang Kiếm cố tình cười cười cho cô nhìn: “Cười cái gì, chẳng qua đúng giờ bữa tối thôi.”

Ở trên đường, tôm viên bị cô gặm mút, vừa cay vừa khát. Khang Kiếm cũng hết cách, đành rẽ xe vào một quán nhỏ, ly nước còn chưa uống xong, điện thoại của Khang Kiếm đã vang lên, hắn đáp ngắn gọn, thật ra nói mấy từ tỏ ý vẫn đang lắng nghe: “A” “Ừ” “Nha” , cuối cùng nói một câu”Không được.” rồi cúp điện thoại. Một lát sau nó vang lên, lần này hắn dứt khoát không nhận. Tiếu Dự Ngạc nghĩ đến bộ dạng người bên kia chắc đang “hừ hừ”, không nhịn được cười: “Tiểu Khang Tử, bị quản lí à? Chắc người kia cũng thần thông quảng đại, dám quản cả anh.”

Khang Kiếm hung hăng lườm cô, sĩ diện nam nhân chết tiệt, lại bị cô chọt trúng rồi. Tiếu Dự Ngạc đang cực kì vui vẻ, đột nhiên thấy trai đẹp từ bên kia đường đi đến, bộ dáng giống Chu Chính, lại có mấy phần giống như Triệu Văn Tuyên (2), Tiếu Dự Ngạc chỉ biết cầm ly uống nước lên, dạo này ngoài đảo mà vẫn có trai đẹp ẩn hiện, đúng là tổ quốc được xây dựng ngày càng tốt đẹp mà.

Khang Kiếm chạy đến chỗ trai đẹp, hai người vui vẻ không ngừng, cậu một lời tôi một câu, nói chừng mấy phút, Khang Kiếm lúc này nhớ ra còn Tiếu Dự Ngạc mà mình quên không giới thiệu.”Tiếu Dự Ngạc.” Khang Kiếm nói cực nhanh, nghe qua lại giống như là “Tiểu Ngư Nhi” , Tiếu Dự Ngạc đành phải tranh thủ giải thích: “Chopin Tiếu, Hà Nam Dự, Hồ Bắc Ngạc.”

Trai đẹp cười, khóe mắt mang ba phần đào hoa: “Tôi tên Dương Dật.”

Dương trai đẹp cùng Khang Kiếm lời nói qua lại, hai người tình đầu ý hợp, cũng may trai đẹp còn biết làm người, sợ Tiếu Dự Ngạc bị phủi qua một bên, cười hỏi: “Tên họ Tiếu tiểu thư đẹp như vậy, không biết do ai đặt?” Tiếu Dự Ngạc vừa thấy trai đẹp cười liền vui vẻ vô cùng: “Là bố tôi đặt cho, lúc tôi chưa sinh ra thì ông ấy đang ở Hà Nam làm việc, lúc tôi sinh ra lại đúng lúc ông ấy bị điều đến Hồ Bắc, vì vậy lấy tên tôi là Dự Ngạc.”

Khang Kiếm bỗng chen vào nói: “Tôi biết cô mấy chục năm rồi, thế mà chưa bao giờ được nghe chuyện này.”

Tiếu Dự Ngạc nhìn hắn cười: “Tại anh chưa từng hỏi” Khang Kiếm không so đo nháy mắt: “May mà bố cô năm đó không ở Hắc Long Giang, sau không bị điều sang Tân Cương, nếu không lại đặt tên cô là Tiếu Hắc Tân, Tiểu Hắc Tâm, ha ha.”

Tiếu Dự Ngạc phẫn uất khi Dương trai đẹp còn trước mặt lại bị hắn giễu cợt như vậy, đôi chân đang yên vị dưới bàn bèn duỗi thẳng ra đạp vào chân hắn, hắn bị đạp lại nhe răng cười, lúc này cảm thấy trong lòng rất thống khoái.

Ra khỏi quán cà phê, Tiếu Dự Ngạc liều mạng nháy mắt ra hiệu, Khang Kiếm cuối cùng cũng hiểu được, nói với Dương Dật: “Tôi còn chuyện phải về trước, cậu có thể đưa Tiếu tiểu thư về giúp tôi được không?”

Dương Dật đồng ý, lái chiếc Audi A6 (3) đẹp đẽ đến, Tiếu Dự Ngạc trong lòng thầm cảm tạ Khang Kiếm, người này cuối cùng cũng biết điều một lần. Trên xe đang hát bài “Riders On The Storm” (4), đúng lúc hợp với thời tiết mưa bay ngoài kia, trên trời có trăng tròn xinh đẹp. Ánh sáng từ những tòa cao tầng sáng lập lòe, chiếu xuống mắt đường và cả những người đang đi bộ.

Giọng Dương Dật ôn tồn trong đêm: “Cô Tiếu cùng Khang Kiếm biết nhau đã bao lâu?”

Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mười tám năm.”

Đúng là rất lâu, đủ cho Trương Ái Linh (5) viết một bộ tiểu thuyết rồi.

Quả nhiên Dương Dật cười: “Lâu thật đấy.”

Cô sợ Dương trai đẹp hiểu lầm, vội vàng nói thêm: “Tiểu tử kia đúng là trọng sắc khinh bạn, năm đó tôi giúp hắn đưa bao nhiêu thư tình, truyền không ít kinh nghiệm. Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn và bạn gái chia tay, tôi ở trong công viên an ủi hắn đến trưa, ra khỏi nước chưa tới ba tháng, lập tức biết gọi Bắc muội muội, vượt biển đường dài vẫn không quên khen người ta xinh đẹp tới động lòng người. Hiện tại vẫn như vậy, vừa nhìn thấy gái đẹp liền đem tôi bỏ ra khỏi đầu.”

Dương Dật cười như không cười, âm thanh cực kỳ dễ nghe. Đáng tiếc chỗ cô ở quá gần, chốc lát đã đến cửa tiểu khu, bây giờ chỉ mới gần mười giờ. Lúc chuyển ra mẹ có ra cho Tiếu Dự Ngạc ba quy định, điều đầu tiên chính là không cho mang đàn ông về nhà sau mười giờ. Ngay cả khi là trai đẹp có nụ cười đáng yêu, nhưng nếu mẹ biết được sẽ dài dòng đến ba tháng, hậu quả nghiêm trọng nhất là không chừng lập tức bắt cô chuyển về nhà, thế nên dù trai đẹp cười có rực rỡ đến đâu, cô cũng chỉ đành đau khổ bỏ qua ý đó.

Cũng may ông trời đã định sẵn hết, hai ngày nghỉ sau đó cô cùng Ngân Lan đi dạo phố mệt đến độ cổ chân suýt bị thương, hai người đành tìm nơi nghỉ ngơi, một ly Lam Sơn còn chưa uống xong, Ngân Lan lại nhìn cô cười cười, hại cô tưởng mặt mình dính gì đó, bèn lấy hộp phấn ra nhìn, chỉ thiếu việc đi vào WC soi cho thật kĩ nữa thôi. Ngân Lan lúc này mới nói cô biết: “Muội muội, cậu đúng là số đào hoa, anh đẹp trai bên kia nhìn cậu suốt.”

Tôi liền quay đầu lại, a, quả thật rất vui, là Dương Dật.

Anh ấy đứng dậy bước tới, nở nụ cười quen thuộc, chân mày hơi chếch lên: “Thì ra đúng là cô Tiếu, vậy mà tôi cứ sợ rằng mình lầm nên đã không dám sang đây chào hỏi.”

Cũng khó trách, hôm nay cô mặc váy, lại trang điểm nhẹ, tóc tai cũng gọn gàng chỉnh tề, chẳng qua là hôm nay phải về gặp lão gia gia thôi. Bộ dạng giả dạng thục nữ này so với hình tượng giương nanh múa vuốt hôm nọ chắc chắn khác xa nhau, thấy trong mắt Dương trai đẹp lóe lên ngạc nhiên, cô chỉ đành nở một nụ cười che giấu sự gượng gạo của mình, bắt đầu nói lan man từ chuyện cà phê đến chuyện tin tức với trai đẹp. Ngân Lan ở một bên cười tủm tỉm, tự xem như trên mặt mình viết tám chữ “Tôi vô hình, đừng để ý đến tôi” to đùng.

Lúc ra về, Ngân Lan nói: “Buổi chiều cho tớ mượn xe đi nha.” Nói rồi liền cầm chìa khóa nghênh ngang đi mất, đến Dương Dật cũng không nhịn được cười: “Cô Tiếu, tôi đưa cô đi.”

Hôm nay xe anh ấy vang lên bài “Tình yêu thực sự”, giọng hát của Dư Văn Nhạc có chút bình thường, nhưng giai điệu trong trẻo, bên ngoài ánh sáng trong suốt chiếu khắp nơi, nhìn dòng xe cuồn cuộn nối nhau đi quả thật rất thú vị. Tôi cũng đang chờ tình yêu đích thực đến, coi như một chút ảo tưởng, theo như thực tế của mình thì có lẽ sẽ khó đây.

Gương chiếu hậu soi gương mặt đang khẽ cười của cô, Dương Dật nhìn thấy liền hỏi: “Cô cười gì vậy?” Cô không đáp, sau mấy giây, Dương Dật cũng không kìm được mà cười lên.

——————————-

Bạn đang đọc Hiểu Lầm của Phỉ Ngã Tư Tồn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.