Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin Người

Tiểu thuyết gốc · 1856 chữ

Chương 36: Tin Người

Sau một hồi lâu tìm kiếm, bọn lính cũng nhanh chóng hội tụ lại vị trí ban đầu. Thấy bọn chúng tới, tên đội trưởng là to mồm hỏi:

“ Thế nào rồi? Đã tìm được tên hỗn đản ấy chưa? “

“ Chúng tôi đã dò xét tất cả các ngõ nghách nhưng không thấy hắn đâu” Một tên trong số đó nói.

“ Bên chúng tôi cũng vậy “ Những tên còn lại lúc này cũng trở về, nghe bọn hắn nói chuyện cũng là nhanh chóng chạy đến hội họp.

“ Quái lạ, chạy đến đây thì mất dấu, hắn trốn ở đâu chứ? “ Tên đội trưởng tức giận nói.

Phải biết rằng thành phố này là giáo trị, nhà thờ là nơi linh thiêng, ấy vậy mà cái tên ấy lại lại ngang nhiên đặt nhà thờ ở dưới chân của mình ah. Thật là một tên ôn dịch, nhất quyết phải tìm ra được hắn.

Hắn lập tức vung chân đá một hòn sỏi to bằng bàn tay trên đường, cú đá khá mạnh khiến hòn đá bay khỏi mặt đường va vào một cái thùng gỗ.

Cốc!

Hay thay nó lại là cái thùng gỗ mà Chấn Nguyên đang trốn. Tên đội trưởng nhìn vào cái hòn sỏi mình vừa đá, lại nhìn vào cái thùng gỗ vừa phát ra âm thanh. Bỗng hắn như nhận ra điều gì đó, lập tức đưa ngón trỏ đặt lên bờ môi thâm đen của mình ra dấu hiệu im lặng. Bỗng trong một nốt nhạc không khí trở nên trầm lặng, thoáng thoáng chỉ nghe tiếng gió cuốn lá bay xào xạc trên mặt đường.

Cái ngón trỏ của tên đội trưởng đang đưa lên môi, lại bỏ xuống chỉ chỉ vào cái thùng gỗ trước mắt. Cả bọn như hiểu ra điều gì, gật gật cái đầu ngay lập tức rút nhẹ các trường đao đang nằm im trong vỏ. Gần như một âm thanh sinh ra cũng không có, cả đám cuối thấp người, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, nếu không nhìn thấy, sợ rằng còn không nhận ra sự tồn tại của bọn chúng ahh.

Chấn Nguyên lúc này bên trong thùng gỗ là một mặt đầy hắc tuyến, hắn biết...hắn biết rằng bọn tạp nham này đã nhận ra gì đó, sau lần trải qua sinh tử, trực giác của hắn lại là thêm phần nhạy bén, hơn thế nữa, đối với võ giả tu luyện mà nói giác quan của hắn chính là đã tăng lên không ít, cho dù có không nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể nghe và cảm nhận, những tiếng bước chân nhẹ nhẹ đang dần đến gần...rất gần...lúc này sợ rằng chỉ còn cách hắn một cái tấm gỗ mà thôi...Trường thương được Chấn Nguyên cầm chắc trong tay.

Két...một âm thanh kéo dài

Cánh cửa thùng gỗ mở ra, ánh sáng dần đi vào tầm mắt, ngay khi Chấn Nguyên định vung trường thương lên đón đòn thì....

“ Ủa “ Chấn Nguyên thầm hỏi..

Không phải bọn chúng ư? Lúc này đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ, khuôn mặt lấm lem, mang trên người một bộ y phục cũ kĩ, trên đầu quàng một chiếc khăn màu trắng sẫm, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Nét mặt có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vô cùng lanh lợi. Hẳn là một cô gái rất thông minh.

Ngay khi cánh cửa gỗ cót két mở ra, cả thân hình của Chấn Nguyên chính là đập hết vào mắt của nàng ah. Đôi mắt nàng có chút co giật bất quá rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Lúc nàng đến đây đổ rác lại bỗng dưng thấy bọn quân tuần tra lại lượn lờ quanh khu này, hẳn là đang truy tìm vị nam tử trước mắt.

Nàng lúc này có hại sự lựa chọn, một là khai báo tên nam tử trước mắt cho đám lính tuần đằng sau đang không ngừng dòm ngó, hai là giúp vị mam tử này, lừa lọc bọn chúng. Nhưng rất nhanh không quá một giây, nàng đã đưa ra câu trả lời, những bao rác do nàng đặt bên cạnh lúc này được nàng nhẹ nhàng nhấc lên, đổ xuống ào ào, Chấn Nguyên nằm trong thùng lúc này là im phăng phắc mặc cho nàng không ngừng đổ hết bao này đến bao khác, bất quá khuôn mặt vẫn là có chút khổ sở.

Bỗng nàng trợn tròn con mắt nhìn Chấn Nguyên, hắn cũng không ngu rất nhanh liền hiểu ý, lấy tay che miệng bịt mũi, cả thân chúi xuống, rác rải khắp lên nhanh chóng che lấp cơ thể Chấn Nguyên, không để lộ một kim quang ra ngoài.

Két... cánh cửa lúc này được nàng đóng sầm lại. Nàng thản nhiên quay đầu bước đi.

Đám lính tuần lúc này nhìn thấy biểu hiện thản nhiên như không có gì của nàng thì nhanh chóng thu lại ý định tiến soát.

“ Một kẻ có thân thủ cao như vậy, hẳn sẽ không nhục nhã vì bị chúng ta truy bắt mà trốn vào thùng rác ahh...có hơi kĩ tính quá rồi...đi...chúng ta qua bên kia tìm “ Tên đổi trưởng dẫn đầu, tay hắn phẩy phẩy chỉ về hướng ngược lại, toàn thân nhanh chóng cùng đội phóng khỏi khu phố lặng người này.

Thiếu nữ lúc thấy bọn lính quay đầu bước đi thì nhanh chóng thở phù một hơi, cả thân quay người lại đến trước cái thùng rác làm bằng gỗ, hai tay nàng co lại gõ cốc cốc. Chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy vị thiếu niên khi nãy, nàng bỗng dâng lên trong lòng một cổ cảm giác kỳ quái rằng nàng nhất định phải giúp hắn.

“ Bọn chúng đi rồi “ một âm điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần thanh thót, quả là thẩm thấu lòng người.

Rầm

Cánh cửa bị bật tung ra một cách mạnh dữ dội. Chấn Nguyên thoát cái đã nhảy ra ngoài thở hổn hển...

“ Hộc hộc....trời ơi...thối quá, khác gì thúng phân ở thế giới ta?...hộc hộc...phù phù “ Chấn Nguyên thở ra một hơi hôi thối, hắn chính là đã nín thở ahh. Nghĩ gì? Thối như vậy, kẻ mất khứu giác cũng phải bị một phen thông đến não ah.

Nữ nhân thấy Chấn Nguyên bộ dáng bên cạnh thì cười cười rất vui vẻ, khuôn mặt có chút lấm lem, bất quá đôi gò má ửng hồng, đôi môi mỏng nhẹ cong lên để lộ một nụ cười đầy sức sống, lúc này nàng còn đứng bên cạnh Chấn Nguyên, nhẹ nhàng đôi tay phủi phủi nhẹ môt số lá cây xanh còn dính trên chiến y của hắn.

Lúc này Chấn Nguyên liền quay sang chỉ thấy nàng vừa cười vừa lấy tay phủi phủi trên chiến phục của mình khiến hắn không khỏi cảm thấy quái lạ.

“ Nữ nhân này sao đối với người lạ như ta lại tự nhiên như vậy? Không chỉ giúp ta lừa đám tạp nham kia mà còn không sợ hôi thối giúp ta phủi đồ...Nữ nhân nơi này đều như vậy hay chỉ có mỗi nàng? “ Chấn Nguyên thì thầm trong lòng, hắn lúc này kinh ngạc còn kèm theo vui sướng.

“ Này, tại sao ngươi lại bị bọn lính kia truy bắt thế? “ Nữ nhân lên giọng hỏi, nét cười còn chưa vơi đi trên khuôn mặt nàng.

“ À, chuyện này nói ra thì dài lắm “ Chấn Nguyên hê hê nói cười, lấy tay gải gải đầu.

“ Hả, khoan đã “ Chấn Nguyện là tự hỏi chính mình, hắn như mới nhận ra điều gì đấy.

Khoan đã, ta vừa rồi mới trả lời nàng ư? Hình như ta nghe hiểu tiếng của họ? Đùa à? Nàng biết nói bách ngữ ư? (bách ngữ: một ngôn ngữ chung của bách nguyên đại lục) Thế nhưng Chấn Nguyên là chợt nhận ra, rõ ràng cách phát âm ngôn từ là không giống nhau vì thế chỉ có thể cho là hắn đã thông hiểu thứ tiếng này. Lúc vừa mới tới đây hắn rõ ràng là chẳng nghe hiểu cái cứt chi, vậy mà bây giờ lại có thể nghe rõ mồn một. Đây là do ta bẩm sinh thiên phú ư, bất quá Chấn Nguyên nhanh chóng gạt bỏ tư tưởng này, hắn mà giỏi như vậy thì giờ đã đứng trên đầu thiên hạ rồi, đâu phải sống như một phế vật suốt chục năm qua.

Lúc này Chấn Nguyên nhìn lên đồng hồ cái màn hình hiển thị đang lơ lửng trên đầu hắn.

1:37s con số này khiến Chấn Nguyên toát mồ hôi.

“ Sắp đến rồi...sắp đến rồi “ Chấn Nguyên kinh sợ nói

“ Sắp đến? Cái gì sắp đến?” Nữ nhân thấy Chấn Nguyên rên rỉ thì một mặt hiếu kì ghé miệng hỏi.

Chấn Nguyên nhìn lên đồng hồ rồi nhìn nữ nhân trước mặt. Quyết đoán hắn vọt tới nâng bế cả người nàng lên, vọt ra ngoài khu phố.

Mặt nữ nhân này có chút hoảng sợ, tay chân cứ dãy dụa như muốn thoát ra khỏi lồng ngực Chấn Nguyên, bất quá nàng càng dãy dụa, Chấn Nguyên lại là nắm chặt hơn.

“ Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra, mau thả ta ra “ giọng nàng một lúc một lớn, nhịp tim bắt đầu đập liên hồi.

“ Không có thời gian giải thích, một chút nữa thú triều sẽ đến, đến lúc đó cho dù ta có mọc thêm cánh cũng không cứu nổi cô...đừng dảy dụa nữa, nhanh theo ta đến nơi đến nơi thủ quân của thành phố “

“ Thú triều?” Nàng là nét mặt kinh hoàng, sống ở thế giới này, nàng sao lại không biết thú triều là gì? Nó là một loại tồn tại xa xưa ahh, hậu quả mà nó gây ra nàng chính là đã đọc rất nhiều trong sách sử, những thành phố mà thú triều đi qua đều chỉ còn là thứ đổ nát, cả thành phố đều bị diệt sát, không mấy người sống sót.

Bất quá nó chỉ còn tồn tại trong sách mà thôi, đã hơn một vạn năm qua, cả đại lục không hề ghi nhận một cơn thú triều nào. Thế nhưng nam nhân trước mặt lại nói nó sẽ đến trong cái hoàn cảnh này, liệu nàng có nên tin hay không? Nàng vốn dĩ cho rằng nó rất khó tin bất quá khi nhìn vào đôi mắt như tinh hà sâu thẳm của nam nhân này, nàng lại cho rằng chàng là không phải là dạng lừa gạt thế nhân. Đã lỡ tin thì phải tin cho trót.

“ Theo ta chỉ, đến trung tâm sầm uất của thành phố” Nữ nhân lên tiếng nói.

“Đến nơi đó làm gì? “ Chấn Nguyên là cau mày hỏi...

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu

Truyện Thánh Ma Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.