Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 1: Âm Phủ thật tráng lệ!!! (1)

Tiểu thuyết gốc · 1329 chữ

12 giờ đêm, thành phố A bao trùm trong không khí yên lặng, chỉ còn vài cây đèn đường còn sáng đèn. Trong một căn phòng trên lầu thứ ba mươi sáu là hắt ra vài ánh đèn mờ mờ. Trên chiếc giường màu xám nhạt , thiếu nữ với mái tóc được buộc tạm bằng dây chun đang chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết với tựa đề "Nữ Quỷ".

Bên cạnh, chiếc điện thoại bỗng sáng đèn thông báo có tin nhắn nhưng cô gái chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, tiếp tục đọc đến say sưa. Chuông điện thoại vang lên, từng hồi chuông reo inh ỏi khiến thiếu nữ khó chịu, hai hàng lông mày nhíu lại. Cuối cùng, cô đành giơ cờ trắng đầu hàng và bắt máy.

"TỐ THƯƠNG, CẬU CÓ BIẾT MẤY NGÀY RỒI CẬU CHƯA NỘP BẢN THẢO KHÔNG HẢ !?!?"

Tố Thương nhanh tay đưa điện thoại ra xa tai mình rồi mới chậm rãi nói "Tôi cũng bận lắm chứ!"

Đầu dây bên kia nghe tiếng nói bình thản như vậy thì càng điên tiết "Hừ, cậu bận cái gì? Nếu không phải nằm nhà đọc tiểu thuyết kinh dị hay chơi game thì còn làm gì nữa! Tôi nói cho cậu cậu biết luôn , cuối tuần này cậu mà không nộp bản thảo thì khỏi nhận tiền lương đi nhé!"

"Rồi rồi, mai tôi gửi cho cậu bộ Nữ Quỷ được chưa?"

"Hể? Chẳng phải đó là bộ tiểu thuyết kinh dị đang bán chạy gần đây sao?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói phấn khích của thiếu nữ. Tố Thương khẽ nhếch miệng cười "Vậy chuyện bản thảo?"

"Tôi liền gia hạn cho cậu thêm một tháng là được chứ gì! Nhớ gửi cho tôi đấy!"

Tố Thương nghe được câu trả lời hài lòng liền tắt máy. Cuối cùng cũng được yên bình rồi! Tác giả viết truyện cũng khổ sở lắm chứ, đang bí ý tưởng thì biết làm sao?

Cô tiếp tục đọc tiếp trang truyện còn dang dở mà không để ý rằng không khí trong căn phòng ngày càng lạnh dần. Giữa trần nhà, một vòng xoáy tím hiện ra, hơi lạnh từ nó lan ra khắp căn phòng. Một cái đầu đen bóng chòi ra từ cuốn tiểu thuyết, thè cái lưỡi đỏ dài như lưỡi rắn ra cười hì hì "Chào buổi tối!"

Tố Thương giật mình kinh hãi nên ném bay cuốn tiểu thuyết đập "bộp" một phát vào tường. Cô kéo chăn chùm kín người, trong miệng lầm bẩm những câu từ run rẩy "Cái gì vậy? Cái gì vậy? Có ai không cứu tôi với?" Một bóng hình đen từ trong vòng xoáy bay ra, chạy đến đỡ cái đầu đen đang bất tỉnh nhân sự kia.

"Nữ nhân, cô đừng hoảng sợ! Chúng tôi không có ý gì cả!"

"Đừng lại đây! Đừng lại đây! Tránh xa tôi ra! Mau cút đi!" Tố Thương sợ hãi, co rúm người trong chăn, cô lùi cơ thể đến góc giường, chôn mặt vào giữa hai đầu gối.

"Nữ nhân, chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường! Chúng tôi đến đây để mời cô xuống Âm Phủ gặp Diêm Vương một chuyến!"

Nghe đến bốn chữ " Hắc Bạch Vô Thường", cảm giác sợ hãi ban đầu của Tố Thương liền bay đi hết, trong cô giờ chỉ còn lại những cảm xúc vui mừng vì được gặp thứ mà mình hằng mong ước. Mắt Tố Thương sáng lên, cô vùng dậy khỏi chăn, lao tới chỗ Hắc Bạch Vô Thường hào hứng sờ chỗ này nhéo chỗ nọ.

"Thật sự là hàng thật sao? Đọc nhiều truyện kinh dị như vậy cuối cùng cũng có ngày được thấy hàng thật! Không ngờ ông trời lại yêu thương Tố Thương ta như vậy!"

Hắc Bạch thực sự không thể hiểu nổi cô gái này, mới giây trước không nói lời nào liền kéo cô bay vào cánh cổng Âm Dương, một đường thẳng tiến tới Âm Phủ.

Thứ đầu tiên đập vào mặt cô là một dòng sông đen ngòm, bên trên là những vật không rõ hình dạng trôi nổi. Cây cầu Nại Hà lấp ló xuất hiện sau dải sương mùa trắng xóa, hai bên trồng toàn Mạn Đà La Hoa đỏ tươi như máu. Mùi tử khí, chết chóc lan tỏa trong không khí. Hàng ngàn quỷ lớn quỷ nhỏ đi lại trên đường, chúng thì thầm với nhau những câu chuyện cổ quái đầy kinh dị.

"Mời cô đi hướng này!" Vô Thường Nhị Gia vừa mới chạm chân xuống đất liền tận tình chỉ đường đi. Chẳng mấy chốc đã đến trước một cái cổng màu đỏ uy nghi , bên trên treo biển khắc hai chữ "Diêm Vương" tạo cảm giác trang nghiêm mà lại rùng rợn. Nhưng, hai người bọn hắn liền phát hiện ra có vấn đề, trên đường đi, họ...đã để lạc mất cô rồi!

...

Trong lúc đó, người mà Vô Thường Nhị Gia đang hoang mang tìm kiếm thì vô cùng thoải mái ngồi trong bàn ăn của nhà bếp Âm Phủ. Tố thương cầm một miếng đùi gà nhét vào trong miệng, cảm thán "Thực sự quá ngon mà! Đồ ăn của Âm Phủ còn ngon hơn trên Dương Gian nữa!"

Các tiểu quỷ xung quanh vô cùng kinh sợ, nữ nhân này là ai? Sao lại...lại có thể ăn nhiều như vậy cơ chứ? Hơn nữa, không phải cô ta là người sống sao?

"Tiểu cô nương này, cô ăn nhiều như vậy mà không chán sao?" Một cái bóng vụt tới ngồi cạnh cô kèm theo là một giọng nam nhân rất dễ nghe. Tố Thương đang nhồm nhoàm nhai nuốt miệng thịt trong miệng, rất không lịch sự lấy luôn chiếc khăn tay của hắn lau miệng.

"Cô nương họ tên là gì vậy? Không biết tại sao lại xuống dưới này chơi?" Không nghe được câu trả lời của Tố Thương, hắn cũng không hề tỏ ra khó chịu, tiếp tục nhã nhặn đặt thêm một câu hỏi nữa.

"Ta họ Tố, tên Thương!" Nói xong, cô liền chia cho hắn một ít đồ ăn, cô thực sự rất tốt bụng mà. Bọn tiểu quỷ xung quanh nghe cô nói vậy thì thất vọng tràn trề, chúng thật muốn biết sao người sống lại có thể ở dưới đây lâu như vậy mà?

Bỗng nhiên, đám tiểu quỷ lại hoảng loạn chạy đến loạn thất bát tao. Xem ra, thứ đang đến có thân phận cực kì không nhỏ mới khiến chúng sợ hãi như vậy.

"Tố cô nương, may quá! Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi! Bây giờ, chúng ta đưa cô đến gặp Diêm Vương!" Hắc Bạch Vô Thường bay tới chỗ cô, mỗi tên bắt lấy hai tay cô chuẩn bị lôi đi.

"Được được, ăn hết món này, ta liền đi cùng các ngươi! À, đúng rồi, người ngồi cạnh ta..." Tố thương quay sang nhìn bên cạnh, người vừa nãy mới ở đây đã biến đi đâu mất.

"Tố cô nương, sao vậy?"

"Không....Không có gì!"

Sau đó, Đại Nhị lão gia liền ngồi chờ ở quầy ăn thêm một tiếng nữa mới có thể dẫn người về phủ. Tố Thương bước chân vào cửa, mắt nhìn thẳng vào người đang ngồi trên chiếc ghế được làm bằng những con chuột xám kia. Đó là Diêm Vương, ngài mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, lấp ló trong đó là những đầu linh hồn gào thét, tưởng chừng như chiếc áo ấy được dệt lên từ hàng ngàn linh hồn trong Âm Phủ. Diêm Vương cất giọng phiền não "Tố cô nương, cô vẫn chẳng thay đổi gì cả!"

"Diêm Vương, ông cũng đâu thay đổi gì đâu!" Tố Thương rất tự nhiên sai một nữ quỷ đi lấy ghế cho cô.

Bạn đang đọc [ Hệ Thống - Xuyên Nhanh ] Công Lược Tra Nam, Tra Nữ Phản Kích sáng tác bởi UyểnNghi1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.