Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Quái Vật (2), Đoạt xác

Tiểu thuyết gốc · 1825 chữ

Đi từ từ vào trong ngôi đền, xung quanh tối om, không chứa đặt cái gì cả, ngay cả cái ghế cũng chẳng có.

-Crộp..rắc...!

Như đạp trúng cái gì đó, Liễu Thiên nhìn xuống, không nhìn thì thôi nhìn thì phải mất cmn hồn.

-Cái..quái.g.ì...xảy ra vậy A?

Nhờ Sharingan , hắn có thể nhìn thấy xung quanh, nhưng điều làm hắn ghê rợn nhất là toàn bộ mặt đất chẳng có gì khác ngoài xương, toàn bộ là xương, xương rắn, xương chó,... xen lẫn trong đó còn có xương người."Đây là đâu vậy? Địa ngục sao?Nhưng ta chưa chết mà?Nơi đây đã xảy ra chuyện gì mà nhiều sinh vật chết như vậy? "

Lông tóc dựng đứng lên, da gà nổi đầy da, trong lòng khó chịu cảm giác bất an một ngày mạnh như có một hơi thở hắc ám nào đó muốn nuốt chửng mình nếu đi vào tiếp.

-Sao giờ? Đi tiếp hay là dừng lại? nếu dừng lại thì chỉ có thể sống trong đây suốt hết cuộc đời a, mình không cam, mình còn phải khám phá thế giới này nữa, có rất nhiều cô gái đang chờ mình mình không thể chết như vậy a. Còn nếu đi tiếp thì có thể cửu tử nhất sinh.

Liễu Thiên do dự, chập chờn trong lòng phân vân giữa hai lựa chọn đi tiếp hoặc dừng lại.Truc giác cho hắn biết có một quái vật nào đó chờ hắn đi vào bẫy của nó.

-Thôi được rồi! Con mẹ nó, bực thật. Đi tiếp! Dù chỉ là nhất sinh nhưng còn hơn thập tử a. Tu luyện là phải nghịch thiên, nếu ta dừng lại ở đây thì nghĩ gì mà tu luyện nữa, nếu ông trời muốn ta chết thì ta phải sống cho ổng xem thằng này mạng dai hơn đỉa.

Liễu Thiên quyết định đi tiếp, không vì gì cả, mà vì cuộc sống của mình, mới có được cuộc sống mới nhưng lại phải chết, hắn không cam lòng như vậy nên phải nghịch thiên mà đi dù biết phải chết.

Mang tâm tình bất định chầm chậm đi vào sâu bên trong.

-Răng...Rắc..rắc..rắc...đạp..rắc.

Từng tiếng xương kêu, như đánh sâu vào linh hồn Liễu Thiên.

Nỗi sợ hãi trào lên, có những lúc hắn muốn quay đầu lại nhưng vì tương lai hắn cũng đành cắn răng ép ý nghĩ đó lại và bước tiếp dù đó có thể là vực sâu vạn dặm.

Cố nén lại tâm tình, bình tĩnh bước tiếp.

Đột nhiên dưới mặt đất xuất hiện các mảnh xương bay lên giáp thành một con khô lâu cao 1m8 không mặc gì hết.

Con khô lâu này xuất hiện liền chạy tới dùng mồm táp tới Liễu Thiên.

Tình cảnh có biến,theo bản năng Liễu Thiên cầm kiếm chém tới đầu con khô lâu. Bóng kiếm xoẹt qua.

Sinh vật: Khô Lâu

Cấp bậc:5

Máu: 100

Sức mạnh: 50

Nhanh nhẹn: 10

Loại: quái thường

Kỹ năng:Vô tận hồi sinh

Chưa kịp làm gì đầu con khô lâu bay lên,thân hình ngã xuống không động tĩnh,một luồng khí màu tím nhẹ chạy vào Huyết Kiếm.

Một luồng khí màu tím nhẹ chạy vào Huyết Kiếm. Màu tím quấn quanh Huyết Kiếm đậm hơn một tí nếu không để ý kĩ.

-Cảm giác này!

Nhìn lại tay cầm kiếm. Cảm giác thật là khó tả. Liễu Thiên hưng phấn cười cảm thụ cảm giác này.

-Mà nó không hồi sinh sao?Thôi kệ, không hồi sinh thì tốt.

...

[Sâu bên trong Ngôi Đền]

-Hở! không ngờ có thể phá giải vô tận chuyển sinh của ta! chẳng lẽ là do thanh kiếm kì quái kia sao?

Trong quang cầu, làn khói đen lẩm bẩm. Trong lúc Liễu Thiên đi vào trong ngôi đền thì hắn có một kế hoạch là phải làm Liễu Thiên suy yếu đi vì linh hồn của hắn đang rất yếu chỉ có thể duy trì thêm một năm nên để nắm chắc thì hắn phải làm Liễu Thiên yếu đi, đây là cơ hội cuối cùng của hắn để đoạt xác. Vì thế hắn gọi Khô Lâu ra để thực hiện kế hoạch này. Tuy khô lâu này yếu nhưng có vô tận hồi sinh, với lại ít tiêu hao hồn lực nên hắn chọn phương án này. Nhưng không ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Liễu Thiên có thể phá giải vô tận hồi sinh của hắn, nhìn lại thanh kiếm kì quái, lục lại kí ức nhưng không nhớ được một thanh kiếm như vậy, cả thần khí cũng không có một cây có khả năng phá giải vô tận hồi sinh của hắn, đó cũng là lí do hắn bị phong ấn chứ không bị giết. Lòng tham nổi lên nhưng cũng có một tia kiêng kị nhỏ, hắn không tin hắn không thể giết một thằng nhóc nhưng cũng phải cẩn thận vì thanh kiếm kì quái kia có thể tổn thương đến hắn thậm chí cũng có thể giết chết hắn, cảm giác bị lật thuyền trong mương rất là khó chịu.

-Khặc, nhóc con, hai ta sẽ chơi đùa một chút, và thân thể của ngươi cùng thanh kiếm kia đều là của ta... Khặc Khặc. Quân đoàn khô lâu lên cho ta!! Hừm tuy hơi ít nhưng cũng đủ rồi.

Kết một ấn thức kì lạ, Ma Đế hô lên. Tự tin nghĩ, chỉ là một thằng nhóc con chắc không kiên trì được lâu.

.........

Cùng lúc đó bên Liễu Thiên xuất hiện hàng loạt khô lâu mọc từ đất lên bao vây bên trong. cả đám hung thần ác sát nhìn chằm chằm Liễu Thiên.

Quan sát xung quanh,đôi mắt đỏ nhìn khoảng cỡ 1000 con khô lâu, không ít không nhiều.

-Đệt! Mệt rồi đây!

Nhìn đám xương khô vô cùng vô tận kéo dài vào trong ngôi đền , Liễu Thiên cảm thấy khá áp lực. Không gian hơi chật hẹp, đành phải tiên hạ thủ vi cường. Nghĩ vậy, Liễu Thiên huơ kiếm chém tới con khô lâu trước mặt.

"Rắc"

Như dấu hiệu bắt đầu trận chiến, cả đám khô lâu nhào tới, có con dùng răng, dùng kiếm,... tấn công Liễu Thiên nhưng chỉ có một số đó thôi, còn có một đống đứng đằng sau xem chiến.

Tuy đông nhưng nhanh nhẹn của chúng rất thấp, với chỉ số nhanh nhẹn gấp chục lần của Liễu Thiên thì né rất dễ dàng. Nhờ Sharingan ,trong mắt Liễu Thiên thì tốc độ của mấy con khô lâu rất chậm. Né rất dễ dàng.

Chém xong con trước mặt, con gần kề đó huy động kiếm trên tay chém tới đầu Liễu Thiên.

Cúi đầu xuống né kiếm, đứng thẳng lên chém ngang, đầu con khô lâu bay lên.

Tiếp đó một con khô lâu chạy vào, Liễu Thiên bồi một kiếm, chết.

Tiếp tục một con chạy vào cũng không thoát khỏi kết cục chết.

-Xa luân chiến sao? Muốn mài chết ta à? Không dễ đâu. Tới đây anh tiếp mấy đứa.

Liễu Thiên cười lạnh. Tiếp tục công việc chém giết.

Không biết giết được bao lâu, hắn cảm thấy hơi mệt, mặc dù hắn né tất cả nhưng không thể tránh việc tiêu hao thể lực mặc dù khá nhỏ nhưng cũng là tiêu hao.

-Hừ cũng chỉ là một đám tạp nham!Còn gì không. Tưởng ghê lắm làm anh hết hồn.

Xử lí xong một đám, Liễu Thiên tiếp tục đi tới phía trước.

.......

-Không ngờ thằng nhóc này lợi hại như vậy. Đôi mắt đó là sao? chẳng lẽ cũng là một loại thần nhãn khác? Không ngờ thần khí với thần nhãn mà ai đều thèm thuồng lại cùng nằm trên một thằng nhóc, Khặc Khặc... Nhưng giờ nó sẽ đổi chủ thôi ông trời đúng là thương ta mà. khặc khặc. Quân đoàn khô lâu mà không làm được gì thằng nhóc này thì chắc phải dùng Sát Thủ Khô Lâu thôi, đông cũng chẳng làm được gì. Ai, nếu mình có thể ra khỏi Tụ hồn châu này lâu một chút là khỏi cần rườm rà như vậy rồi.

Ma Đế ngạc nhiên với vận số của Liễu Thiên. Đồng thời tự yy một mình. Trạng thái linh hồn của hắn hiện giờ không ổn, nếu đi ra khỏi quang cầu này thì rất nhanh tiêu tán đi.

Kết một thức ấn phức tạp. Ma Đế hô.

-Sát Thủ Khô Lâu. Lên cho ta!

Trên mặt đất xuất hiện một con khô lâu cao 2m xương trắng tinh, bên hông bọc 2 thanh chủy thủ, mặc áo bào màu đen quỳ trước quang cầu.

-Thưa chủ nhân có gì giao phó.- Khô lâu nói.

-Ngươi ra kia bắt thằng nhóc lại cho ta, nhớ không được giết. Ta cần thân thể của hắn để hồi sinh.

-Vâng thưa chủ nhân.

Nói xong không nhiều lời, khô lâu áo bào đen trực tiếp biến mất.

-Giờ để xem ngươi có đường nào để chạy, Khặc.

Ma Đế cười lạnh tự tin nói.

.....

Bên Liễu Thiên.

Đang đi, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, Liễu Thiên theo bản năng cúi đầu xuống, vài cọng tóc rớt xuồng.

Trên trán đổ mồ hôi lạnh, hết hồn, xém một chút nữa là đứt đầu rồi.

Nhìn xung quanh, không có ai nhưng hắn biết có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.( Sharingan không có khả năng nhìn thấu nhé).

Đột nhiên một bóng hình màu đen xuất hiện đằng sau hắn, sau đó... không có sau đó, đôi mắt nặng nề nhắm lại.

Thân thể Liễu Thiên biến mất.

.....

-Thưa chủ nhân, việc ngài yêu cầu đã làm xong.-Sát Thủ Khô Lâu xuất hiện trước quang cầu, quỳ xuống cung kính nói.Bên cạnh hắn là thân thể của Liễu Thiên.

-Ồ! xong rồi sao? Hắn sao rồi? để hắn lên đó đi.

-Vâng. Thân thể hắn còn nguyên, linh hồn của hắn đã bị thuộc hạ đánh tan tác rồi, chúc chủ nhân đoạt xác thành công

Nói xong Sát Thủ Khô Lâu sách Liễu Thiên đem lên cái bàn gần quang cầu nằm ngửa xuống.

-khặc khặc, làm tốt lắm,giờ ta sẽ bắt đầu đoạt xác ngươi có thể đi rồi.

Ma Đế hạ lệnh đuổi người. Hắn tự tin trong lúc đoạt xác sẽ không có ai làm phiền mình, vì ở đây có ai ngoài hắn và Liễu Thiên đâu.

-Vâng tạ ơn chủ nhân!

Sát Thủ Khô Lâu mặt không biểu tình, lạnh lùng nói rồi biến mất trước quang cầu.

-Khặc Khặc, cuối cùng ta một lần nữa có thể hồi sinh, Khặc, các ngươi chờ lấy Ma Đế ta sẽ quay lại trả thù.. khặc khặc.

Nói xong, luồng khói đen bay ra khỏi quang cầu rồi nhanh chóng tiến vào thân thể vô hồn của Liễu Thiên.

...................

Bạn đang đọc Kiếm Vũ sáng tác bởi nhattheminhnhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattheminhnhan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.