Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi lấy củi

Tiểu thuyết gốc · 2312 chữ

Để gia cố hàng rào, hắn cần tìm thêm mấy cột chống mới, nơi này có rất nhiều tre nhưng không phải thuộc quyền sở hữu của hắn. Lớ ngớ chặt nhầm tre nhà nào khó tính thì hắn sẽ bị ăn chửi dài dài.

Cách xa thôn làng tâm 3 cây số về hướng bắc, có một dãy núi, ở đó có một khu rừng tương đối rậm rạp. Khu vựa giữa chân núi là khu rừng thông do con người trồng trọt, cách đó vài trăm mét là khu vực tự do, nếu hắn chặt vài cây thì cũng không quá ảnh hưởng đến hệ sinh thái cũng như nồi cơm nhà người khác.

Mang theo con dao mượn từ nhà ông Bình từ trước.

Quốc thong dong bước trên con đường mòn tiến về phía khu rừng.

Đó là con đường người ta hay mang bò đi chăn thả, nhưng vì hiện tại là buổi sáng nên lũ gia súc đang được nhốt trong chuồng, khi đám trể kết thúc giờ trên lớp, chúng sẽ mang lũ trâu bò tiến về phía chân núi.

Thường nghe, chăn trâu chăn ở đồng xa, chớ chăn đồng gần làng bắt mất trâu.

Câu nói đó hoàn toàn hợp lý bởi xung quanh hai bên đường mòn đâu đâu cũng là ruộng lúa vườn rau. Quốc đi trên đường mà trông thấy cả một vùng thoáng đãng xanh ngát.

Chưa kể đến bãi tha ma ở gần núi khiến ít người dám bén mảng vào rừng kiếm củi một mình, nhà nghèo thì rủ nhau theo từng nhóm, nhà giàu thì dùng bếp ga cho nó nhàn. Đến như lũ trẻ cũng phải hò nhau cùng đi chăn bò. Nếu như chỉ có một mình thì làng thàng ngoài bãi ở ven sông, giống như Xuân hôm nọ.

Khu rừng được chia làm hai khu tương đối rõ rệt, một khu được nhà nước giao đất giao rừng, đại đa số người dân đều dùng làm nơi trồng cây thông, sau vài chục năm thì bán được kha khá tiền.

Những nơi người ta không trồng được thì toàn đất đá dựng đứng, đường đi lên núi vô cùng khó khăn, không tiện lợi cho việc vận chuyển.

Đó chính là nơi kiếm củi mà Quốc đang hướng tới.

Đừng nghĩ hôm nay hắn vào rừng chỉ chặt cây gia cố hàng rào, đang tiện đường công tác, hắn gom thêm bó củi về nhà làm chất đốt. Một phần vì củi cháy lâu hơn rác, phần khác thì hắn có thể dự trữ đề phòng những ngày giông bão.

Về phần gia cố hàng rào thì khá đơn giản, hắn chặt những cây cỡ hai ngón tay, càng cao càng tốt. Những cây cỡ ba ngón tay thì hắn phải chặt khúc sau đó chẻ nhỏ chúng thành hai phần. Dĩ nhiên thì phần chẻ củi thì hắn về nhà rồi mới thực hiện.

Chạy được bốn thân cây, Quốc áng trừng số lượng đã hòm hòm cho việc làm hàng rào. Hắn chỉ cần thay cột cho vững chắc còn những lỗ hổng thì dùng cành tre nhỏ đang lại với nhau để che đậy.

Thời gian nguy hiểm nhất chính là khi hắn mới trồng hạt giống cứt còn thơm mới thu hút gia cầm. Khi rau đã mọc xanh tốt thì lũ gà sẽ ý thức được phần nào đâu là nơi chúng sẽ bớt ham muốn hơn.

Gom chỗ cây làm hàng rào lại một chỗ, Quốc bắt đầu đi nhặt củi khô.

Củi khô khó kiếm hơn củi ướt đại đa số chúng đều đã mục nên rất dễ cháy không như mấy khúc củi được chẻ ra từ thân cây to, loại gỗ đó cần được phơi trong thời gian dài và có thể bán lấy tiền. Người nào mua củi cũng chính là mua loại gỗ được dùng búa chẻ ra chứ không phải cành cây khô bạn nhặt trong rừng.

Đương nhiên chất lượng của loại bán ra tiền thì cháy tốt và cho lửa đều hơn.

Quốc lang thang gần chục mét chỉ gom được một bó nhỏ. Nguyên nhân chủ yếu là do số lượng cành cây không nhiều như lá rụng, những cành cây này đều không thẳng lại mọc ra nhiều nhánh khác nhau. Đôi khi bạn kiếm được một khúc cây cồng kềnh nhưng khi bó lại chỉ được có một mẩu.

Muốn có được một bó củi ra trò thì Quốc phải đi sang nhiều nơi, gom thành từng bó nhỏ, đến cuối buổi thì gom lại một chỗ.

Trong lúc lang thang, Quốc vô tình phát hiện có người khác cũng đang kiếm củi.

Một người thiếu nữ ngoài 50 tuổi, già hơn cả bố của hắn gần một giáp.

“Sắp đủ gánh chưa bà ơi?”

Thiếu nữ 50 tuổi quấn khăn trên đầu, tay ôm bó củi ngơ ngác nhìn về phía phát ra giọng nói. Khi phát hiện ra một thiếu niên thì bà chợt nở nụ cười.

“Cũng sắp rồi! Thế cháu không đi học hay sao mà vào đây kiếm củi.”

“Cháu được nghỉ hai tuần, vào rừng kiếm bó củi với mấy khúc cây dựng lại vườn rau.”

Nghe thấy Quốc được nghỉ, thay vì đi chơi lại vào rừng kiếm củi và làm vườn, thiếu nữ 50 tuổi ngạc nhiên lắm vì chưa thấy ai ngoan và chăm chỉ như vậy.

Rừng có mỗi hai bà cháu, vừa tâm sự vừa kiếm củi một hồi, Quốc cũng chẳng giấu việc mình là học sinh cá biệt nên bị đuổi học. Lạ nước lạ cái, cứ thành thật một chút, tuy mất lòng trước nhưng được lòng sau.

Học hành không giỏi thì làm việc nhà. Người phụ nữ cũng hiểu và cảm thông.

“À, ra là con của bố Dương bỏ về quê đó hử? Nặng lời vài câu mà đã bỏ về quê thì thật là dại dột quá cháu ạ. Nhưng nghĩ lại cũng đâu có sai, các cụ có câu mấy đời bánh đúc có xương, mấy mời dì ghẻ lại thương con chồng.”

“Thế bà cũng thấy việc cháu bỏ về là đúng phải không?”

Thiếu nữ ngoài 50 tuổi đáp: “Ở không được thì phải ra riêng, nhưng bỏ đi sớm lại thiệt thân, cứ im im học xong cấp 3 đi đại học rồi đi làm rồi muốn ra sao thì ra. Giờ mới hết cấp 2 đã bỏ đi chỉ có thiệt cho cháu mà bố Dương cũng khó xử.”

“Ui cháu học ngu lại nghịch như giặc chắc gì đã thi lên được lớp 10, thi mà trượt còn làm ông ta mất mặt. Có khi cháu về quê còn khiến ổng đỡ đau đầu hơn ấy chứ.”

Người phụ nữ thở dài: “Dù gi thì gì, bỏ về đột ngột thế này chắc chắn là bố cháu lo lắng, nếu muốn ở quê thì hai cha con cũng nên nói chuyện nghiêm túc, chứ bà thấy cháu còn nhỏ mà sống một mình không ổn chút nào, nếu kẹt lắm thì cũng phải bảo bố chu cấp hàng tháng gọi là tiền ăn học.”

Mấy ngày đầu thì Quốc cảm thấy sống một mình vẫn sướng như thường, chỉ có điều, sau khi trải qua việc tự đi kiếm tiền hắn đã biết chút đỉnh về sự vất vả như nào mới có được ơ ngơi như bố của hắn ở ngoài thành phố.

Bà nói không sai, nếu thực sự có tiền chu cấp hàng tháng 1-2 triệu thì hắn đã dư giả khi sống ở quê rồi.

Đáng tiếc hình ảnh về người mẹ kế lại khiến hắn chẳng thèm mấy đồng tiền ấy, mặc dù hơi cố chấp và bảo thủ nhưng hắn sẽ cố sống một mình có khu vườn, có nhà ở chỉ cần hắn bỏ sức đi kiếm cơm thì không có gì là không thể. Huống chi còn có hệ thống hỗ trợ nhiều kiến thức.

“Không sao đâu bà, nhà cửa ở quê vẫn tốt cháu hoàn toàn sống được một mình. Chẳng phải bán anh em xa gì gì đó sao… không làm được thì nhờ hàng xóm, mọi người ở quê tốt bụng lắm bác ạ.”

Người phụ nữ định nói thêm vài câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không cần thiết. Một người ngoài như bà thì đâu hiểu cảm xúc của người trong cuộc. Nếu như Dương còn quan tâm đến đứa con của vợ trước thì chắc chắn sẽ biết thu xếp cho Quốc.

“Ừ.. ở quê chẳng có gì ngoài mấy sào ruộng với vườn rau, tuy làm việc vất vả nhưng lại thoải mái hơn thành phố…Nếu đã thích ở đây thì cứ ở lại thôi, có gì còn có các cô các chú giúp đỡ.”

Nhân tiện nói đến giúp đỡ, nắng đã lên cao, càng đi rừng sẽ càng xuống sức trong khi Quốc còn chưa ăn sáng, giờ này đã mệt lả mất rồi.

Gã gom lại chỗ củi khô lại một chỗ, lúc này mới phát hiện mình không biết buộc dây. Lúc đi hắn lại chỉ mang mỗi con dao nên giờ này chỉ biết tìm kiếm xung quanh lấy dây leo để buộc lại, bất quá loại dây nào mới có vẻ chắc chắn đây, hắn nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy bụi cỏ với thân cây.

“Bà ơi! Trong rừng có loại dây nào buộc lại bó củi không ạ? Cháu đi vội quá nên quên mang dây rồi.”

Người phụ nữ đang gom nốt bỏ củi nghe tiếng Quốc gọi thì ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên, thấy bó củi cồng kềnh dễ sợ.

Đúng là dân thành phố lần đầu đi núi, bó củi xếp ngổn ngang đã đành mà hình như hắn còn quên cả đòn gánh lẫn dây buộc.

Buộc nhanh hai bó củi, bà bước về chỗ của Quốc, nhìn hai bó củi, một khô và một bó cây xanh mới chặt.

“Lần đầu đi rừng, để bà chỉ chỗ có dây leo cho.”

Nói xong bà dẫn Quốc ra phía vách đá, từ phía trên rủ xuống một mớ dây leo chằng chịt.

“Còn trẻ thì leo được lên cây không? nếu được thì leo cây rồi ra chỗ tảng đá chặt xuống một đoạn dây leo.”

Quốc ngẩng đầu nhìn lên, vách đá cao cỡ 3-5 mét, không quá dựng đứng và có nhiều chỗ để bám lên. Có lẽ việc trèo vách đá nguy hiểm cho nên bà mới bảo hắn trèo lên cành cây sau đó đu lên đỉnh vách đá.

Cách nào hắn cũng làm được, nhưng trèo cây cho an toàn.

“Ui, mấy sợi dây leo đó hả, cháu lấy được dễ òm.”

Quốc không hề khoác lác, hắn vốn nghịch ngợm đã quen, chân tay linh hoạt hơn mấy “thư sinh” bình thường. Trèo cây cũng không khó hơn trèo tường là bao.

Chẳng mấy chốc hắn đã nhảy lên tận đỉnh núi.

“À! Nhân tiện chặt cho bà mấy cành vối, cành cây có quả nho nhỏ màu xanh ấy.”

Quốc nhìn quanh một chút quả nhiên có loại cây mà bà nói.

“Cây này à bà ơi, có cần nhiều không để cháu chặt luôn một gốc?”

“Một cành thôi, mang về nhà nấu nước thơm lắm.”

“Ô, loại này pha nước uống được nữa à, thế thì cháu cũng làm một cành về uống thử mới được.”

“Cháu chặt ít thôi, vài nắm là là được một nồi nước rồi, chặt nhiều để héo cũng uổng.”

Bà chưa nói xong thì Quốc đã làm một nhát đứt lìa một cành lớn. Sau đó hắn cắt dây leo rồi trở về phía dưới. Động tác leo trèo linh hoạt chẳng khác nào một người sống ở vùng quê hay đi hái trộm hoa quả.

“Bà dạy cháu buộc dây với, cháu còn không biết buộc như thế nào?”

Người phụ nữ thoáng nhăn mặt.

“Không biết buộc dây mà cũng đi vào rừng? hôm nay mà không gặp bà thì chắc bỏ lại hai gánh củi quá.”

Quốc gãi đầu cười hề hề, hắn dự định buộc kiểu dây giày nhưng xem ra dây leo hơi cứng so với hắn tưởng tượng. Người phụ nữ nói.

“Đầu tiên phải chặt mấy cành cho bớt râu ria, sau đó xếp lại cho gọn gàng chứ đừng để ngổn ngang, nếu không sẽ rất khó buộc và rất vướng víu khi di chuyển.”

Vừa nói bà vừa chặt mấy cành cây có nhiều nhánh xếp chúng thành từng đoạn.

“Phần dây leo thì không buộc như buộc dây vải, Nó cũng không dẻo dai như dây cao su…Nhìn nó xanh vậy chứ thực tế nó rất giòn và dễ dứt, nếu phơi khô rồi ngâm ngước thì sẽ chắc chắn hơn. Cũng may bó củi của cháu không lớn, dây leo lại dài nên quấn được nhiều vòng.”

Người phụ nữ luồn dây leo buộc hai đầu bó củi. không giống như được buộc dây từng, dây được nẻo hai đầu rồi kẹp vào trong những vòng dây leo. Cách là hoàn toàn khác so với buộc dây thông thường.

“Nhìn cho kỹ, sau này làm vườn rau dùng dây theo hay lạt đều nẻo như thế này để cố định.”

Quốc nhìn theo rồi tự mình buộc bó củi còn lại. Dây cứng, khó buộc nhưng rất chắc, trước khi nẻo dây phải quấn dây thật chặt bó củi nếu không giữa đường sẽ bị tuột.

Lại thêm một kiến thức mới!

Hoàn thành xong công việc, Quốc và người thiếu nữ ngoài năm mươi tuổi chậm rã đi xuống chân núi rồi men theo con đường mòn trở về thôn.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.